Trâu Mông nghe vậy thì sửng sốt gọi một tiếng: "Cô."
"Cô có rảnh không? Chúng ta gặp nhau một lát."
"Bây giờ ạ?"
"Ừ...Tôi làm tài xế đến đón cô, chắc là cũng sắp tới rồi."
Vũ Thành Lâm giống như không có ý định chấp nhận lời từ chối của cô.
Trâu Mông nhìn đồng hồ rồi đáp: "Vâng thưa cô."
Cúp điện thoại, cô gửi tin nhắn cho Hạ Vũ Châu, bảo anh về nhà trước, còn mình phải tăng ca thêm một lúc.
Hạ Vũ Châu đến giờ tan làm, gửi mấy tin nhắn cho Trâu Mông mà vẫn chưa thấy cô trả lời.
Trợ lý Kha Duệ nhìn anh qua kính chiếu hậu rất nhiều lần, muốn nói lại thôi, cuối cùng khi gần về tới nhà, cậu ta không nhịn được nữa, quay sang nói với Hạ Vũ Châu: "Vũ tổng và ông cụ Vũ trưa nay đã đến Tư thành rồi ạ."
"Cái gì?" Hạ Vũ Châu nhíu mày: "Sao họ tới mà không nói với tôi."
"Hình như chiều nay chú của tôi đi đón cô Trâu Mông."
"Sao cậu không nói sớm?" Hạ Vũ Châu vừa giận vừa gấp: "Đón đi đâu?"
"Chắc là đến nhà cũ của ông cụ Vũ ạ."
"Vậy còn không nhanh đến đó đi?!" Hạ Vũ Châu kéo lỏng cổ áo, suy nghĩ bất lực lại sợ hãi nảy lên trong lòng.
Lúc trước mẹ của anh cũng như vậy, tìm gặp mặt Trâu Mông để nói chuyện, sau đó cả hai cùng lừa anh, anh sợ chuyện như vậy sẽ xảy ra thêm nữa, anh sợ Trâu Mông sẽ lại bỏ rơi anh.
Tài xế chở anh đến nhà cũ, người hầu vừa mở cửa, Hạ Vũ Châu đã gấp gáp đi vào, đi đến phòng khách, vừa lúc thấy cả Vũ Vạn Lương, Vũ Thành Lâm và Trâu Mông đều ngồi ở sofa.
Anh không màng đến ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, đi đến kéo Trâu Mông ra sau mình, quay sang nói với Vũ Thành Lâm và Vũ Vạn Lương: "Mấy người lại muốn làm gì?"
"Xem cháu có giống ai không? Chẳng có chút lễ phép nào cả." Vũ Vạn Lương nhìn thằng cháu ngoại của mình, đúng là vừa yêu vừa tức, đường đường là một đấng đàn ông, nhưng trong lòng lại chỉ có một cô gái, đúng là làm ông tức chết rồi.
"Ông ngoại." Hạ Vũ Châu cũng không dám lỗ mãng, dù sao ông cụ cũng lớn tuổi rồi.
"Hạ Vũ Châu." Trâu Mông kéo kéo tay anh.
"Còn biết tôi là ông ngoại anh à?" Vũ Vạn Lương gõ mạnh quải trượng xuống đất: "Đúng là thằng không có lương tâm."
"Ông ngoại." Hạ Vũ Châu điều chỉnh lại cảm xúc: "Cháu không biết mọi người muốn làm gì với Trâu Mông, nhưng bây giờ cháu nhất định sẽ không để ai có thể chia cắt được chúng cháu."
"Ai muốn chia cắt hai đứa?" Vũ Vạn Lương giận sôi máu, đứng lên dùng quải trượng chỉ vào anh: "Cháu tự hỏi xem, ở đây có ai muốn đuổi nó đi sao?"
Cuối cùng Trâu Mông cũng có cơ hội nói chuyện, cô kéo tay Hạ Vũ Châu, nâng một cánh tay khác cho anh xem: "Ông với cô không phải muốn tách chúng ta ra, ông cho em cái này nè."
Lúc này Hạ Vũ Châu mới phát hiện trên tay Trâu Mông có đeo một chiếc vòng phỉ thuý.
"Đây là..." Hạ Vũ Châu nhìn kỹ rồi mới dám xác định: "Vòng tay của bà ngoại?"
"Đúng. Khi đó bà ngoại anh có nói, một cái cho mẹ anh, còn một cái để dành cho cháu dâu tương lai." Cặp vòng tay này năm đó là Vũ Vạn Lương tặng cho người mình yêu, phỉ thuý màu tím cực hiếm trên thị trường. Năm đó ông cụ lấy được nó từ hội đấu giá với cái giá trên trời, bây giờ giá trị liên thành lại càng quý hơn. "Giá trị của chiếc vòng này thì không nói, ý nghĩa ra sao chẳng lẽ anh không biết? Đã đưa cho Trâu Mông đeo rồi, anh còn cảm thấy chúng tôi muốn chia cắt hai anh chị sao?"
Hạ Vũ Châu cũng chẳng quan tâm chiếc vòng tay này có giá bao nhiêu, nhưng anh biết nếu đã trao vòng cho Trâu Mông, chứng tỏ họ đã chấp nhận cô.
Đương nhiên Hạ Vũ Châu cảm thấy chuyện này cũng chẳng cần họ phải tán thành.
Vũ Vạn Lương liếc mắt lườm anh, nhịn không được mà mắng: "Hấp tấp, vô tri!"
"Chuyện này trách ai đây?" Tuy Hạ Vũ Châu đã hết cơn giận nhưng vẫn còn cứng miệng: "Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, đạo lý này hẳn là ông cũng hiểu. Ai biết được hai người có phải lại giống trước kia hay không."
"Vũ Châu." Vũ Thành Lâm gọi tên anh.
Lúc gặp lại Vũ Thành Lâm, Trâu Mông cảm thấy trên người bà đã không còn cảm giác áp bách, có lẽ hai năm sống trong lao ngục đã khiến bà không còn sắc bén như trước. Nhưng Vũ Thành Lâm vẫn rất kiêu ngạo, dù đã ngoài 50 tuổi nhưng khí chất đoan trang ưu nhã, năm tháng cũng trìu mến bà, dấu vết để lại cũng chỉ là dệt hoa trên gấm.
"Mẹ không hy vọng xa vời rằng con sẽ hiểu được cách làm năm ấy của mẹ, nhưng có một số chuyện mà tin rằng nếu con đã trải đủ giông bão trong cuộc đời thì sẽ tự hiểu rõ." Bà nhìn Hạ Vũ Châu: "Lần này mẹ với ông con về là muốn bàn bạc chuyện kết hôn của hai đứa."
"Chuyện kết hôn không vội, tôi đều tính toán hết rồi, không nhọc hai người lo lắng." Từ đầu đến cuối, thái độ của Hạ Vũ Châu với Vũ Thành Lâm không hề tốt hơn.
Chuyện giữa Vũ Thành Lâm và Trâu Mông không phải nguyên nhân lớn nhất, nhiều lắm chỉ coi là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, mối quan hệ giữa hai mẹ con chưa bao giờ hoà hoãn, có lẽ cũng đã từng có chuyển biến tốt đẹp, nhưng cuối cùng vẫn càng ngày càng tệ.
"Anh đủ lông đủ cánh rồi đúng không? Thế nào gọi là tính toán hết rồi?" Vũ Vạn Lương không nhìn nổi nữa: "Tôi đã từng này tuổi rồi, anh có định cho tôi bế chắt nữa không?"
Hạ Vũ Châu kéo Trâu Mông ngồi xuống: "Cháu cưới vợ chứ đâu có lấy máy đẻ về, với lại nhà chúng ta cũng chẳng phải gen ưu tú để kế thừa, sao nhất thiết phải sinh con?"
Mắt thấy Vũ Vạn Lương thở không nổi, Hạ Vũ Châu mới xuống nước: "Cháu biết rồi thưa ông ngoại."
Vũ Vạn Lương không muốn nhiều lời với anh nữa, thầm nghĩ nếu sống lâu thêm hai năm nữa, hẳn là có thể được bế chắt.
"Hai người họ tìm em không phải vì muốn chia rẽ chúng ta thật sao?" Sau khi về đến nhà, Hạ Vũ Châu hỏi Trâu Mông.
Trâu Mông biết chuyện trước kia để lại ám ảnh cho anh, cô thở dài, nếu nói thêm nữa cũng không làm anh an tâm, vậy có lẽ nên dùng hành động để chứng minh, cô bình tĩnh nói với Hạ Vũ Châu: "Mai chúng ta đi đăng ký đi."
Hạ Vũ Châu nghe vậy thì hai mắt sáng lên, cố gắng khắc chế muốn đồng ý ngay lập tức, anh ôm Trâu Mông, có hơi ấm ức: "Lần trước em cũng nói như vậy."
Trâu Mông nghĩ lại, lần trước ư? Cô đã nói gì nhỉ?
Lần đó ở nước Mỹ, anh dặn cô mang hộ chiếu theo để đi đăng ký.
Cô nói lần sau, lần sau tới nước Mỹ, cả hai sẽ cùng đi.
Sau đó rốt cuộc cô không qua Mỹ nữa.
"Xin lỗi anh nhiều lắm, lần này sẽ không như vậy nữa."
Hạ Vũ Châu buông cô ra: "Giữa hai chúng ta đừng nói xin lỗi."
"Vậy có đi hay không?" Trâu Mông hỏi lại anh.
Anh lắc đầu: "Không cần vội."
"Tại sao chứ?" Trâu Mông không hiểu, có nhiều người hỏi tại sao cô còn chưa kết hôn, đến ngay cả bản thân cô cũng tò mò, trước kia trong đầu Hạ Vũ Châu chỉ nhanh nhanh muốn lấy cô, đến bây giờ lại không nhắc tới nữa.
Hạ Vũ Châu không trả lời cô mà hỏi ngược lại: "Em nóng vội vậy à?"
Trâu Mông biết bị anh chơi, bĩu môi đáp: "Còn lâu đi."
"Thật ra anh rất nóng lòng." Anh trả lời đúng sự thật: "Nhưng kết hôn là chuyện cả đời, hôn lễ cũng là cả đời mới làm một lần, anh muốn dành tặng cho em những thứ tốt nhất."
"Nhưng mà...có thể kết hôn với anh đã là tốt nhất rồi."
Hạ Vũ Châu biết Trâu Mông không phải người ham vật chất, cũng chẳng có lý tưởng gì to lớn, cô từng cố gắng học tập cũng vì muốn sớm thoát khỏi ngôi nhà kia thôi.
Nhưng cô đáng giá với những thứ tốt nhất, Hạ Vũ Châu cũng cố hết sức để mang đến cho cô.
Hạ Vũ Châu đã lên kế hoạch tất cả, ví dụ như đầu tiên anh phải xử lý rất nhiều công việc, anh muốn đưa Trâu Mông sang các quốc gia khác để chụp ảnh cưới, ví dụ như anh muốn cầu hôn cô ở mỗi nơi mà hai người đi qua. Tỷ như anh sợ mình mua nhẫn không hợp ý cô, tự mình mua một kiểu, sau đó để cô chọn thêm kiểu khác, cô không chọn được thì sẽ mua tất cả chỉ chừa lại chiếc nhẫn mà cô không thích nhất. Lại ví dụ như anh muốn để Trâu Mông ký vào hiệp nghị trước khi kết hôn, là một bản hiệp nghị không bình đẳng, thậm chí anh còn đem tài sản trên danh nghĩa của mình đều tặng cho Trâu Mông.
Hạ Vũ Châu lên kế hoạch tất cả, chỉ có tình hình bệnh dịch là anh không tính tới.
Đến khi tình hình bệnh dịch hạn chế hoàn toàn sinh hoạt đời thường của con người, Hạ Vũ Châu mới phát hiện ngay cả việc đi cắt tóc, mua một bó hoa thật đẹp rồi dẫn cô đến Cục Dân Chính đăng ký cũng trở thành một chuyện xa xỉ.
Cục Dân Chính qua Lễ Tình Nhân nhưng vẫn chưa công tác lại như bình thường. Hạ Vũ Châu cảm thấy bản thân mình đúng là ngu ngốc, năm ngoái nhiều cơ hội như vậy mà anh còn cố tình không tranh thủ, bây giờ muốn đăng ký cũng khó.
Gần đây Hạ Vũ Châu có chút nóng lòng muốn cưới cô, trong lúc bệnh dịch hoành hành, hai người quấn lấy nhau cả ngày, không cảm thấy chán mà ngược lại còn rất vui vẻ. Anh đã dừng hẳn việc dùng thuốc ngủ, lúc làm tình Trâu Mông cũng bắt đầu bảo anh không cần dùng bao, tuy qua vài lần cô còn chưa có thai, nhưng con cái đến với hai người chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Thật ra Hạ Vũ Châu vẫn là kiểu người truyền thống, tuy anh và Trâu Mông phát sinh quan hệ sớm, nhưng anh vẫn cảm thấy cái gì cũng nên có thứ tự trước sau, ví dụ như hai người phải kết hôn xong rồi mới tính đến chuyện có con.
Cũng may xuân hạ thu đông thay nhau đến, tình hình dịch bệnh cũng khả quan hơn, mọi thứ dần khôi phục bình thường.
Hôm nay Hạ Vũ Châu đưa Trâu Mông đi cắm trại, từ sau khi được bỏ lệnh giãn cách, dịch vụ cho thuê xe cắm trại đang dần trở nên phổ biến và được ưa chuộng.
Đến nơi cắm trại thì đã chạng vạng, Trâu Mông ở trên xe ngủ một giấc, lúc xuống xe chẳng biết có phải do chưa tỉnh ngủ hẳn hay không, nhìn đến ánh đèn cùng các loại lều trại ở nơi xa đều trở nên nhu hoà không ít.
Hạ Vũ Châu nói với cô: "Chờ anh chút nhé, anh đi xử lý thủ tục." Nói xong liền rời đi.
Trâu Mông vẫn thấy hơi mệt, mới đợi một hồi đã ngáp hai cái, có nhân viên đi đến chào hỏi cô: "Chào cô Trâu, hoan nghênh cô đã đến với khu cắm trại của chúng tôi." Nhân viên cầm một vòng hoa lụa trắng rồi đưa cho cô: "Để tôi đeo lên giúp cô."
Trâu Mông hơi chần chờ một chút, sau đó nghĩ đây có lẽ là thủ tục chào đón của nơi này, để nhân viên giúp mình đeo xong rồi nói: "Cảm ơn."
Nhân viên cũng sửa sang lại giúp cô một chút: "Mời cô đi về phía này."
Trâu Mông đi theo nhân viên, sau khi đi qua một biển hoa hồng nhạt mới đến nơi cắm trại ven hồ.
"Cô tới đây." Nhân viên dẫn cô đến trước cái lều lớn nhất.
Giờ phút này, mặt trời đang dần lặn xuống, khu cắm trại cũng bắt đầu thắp đèn, lúc này Trâu Mông mới nhận ra đây là chiếc lều duy nhất có màu hồng nhạt, trên bàn bày đủ các loại nến, đều được đốt sáng, tạo thành một câu tiếng anh: Marry me.
"Mông Mông." Giọng nói của Hạ Vũ Châu vang lên từ phía sau.
Cô xoay người, nhìn thấy anh đang ôm một bó hoa tươi.
Trâu Mông kinh ngạc, nước mắt theo niềm vui cùng nhau ập đến. Có lẽ cô ý thức được anh đang cầu hôn nên lại càng mau nước mắt hơn.
"Mông Mông." Hạ Vuc Châu lại gọi tên cô, giọng nói cũng hơi run rẩy: "Năm 18 tuổi anh muốn lấy em, tuy rằng lúc đó còn xốc nổi nhưng cũng là nghiêm túc, 26 tuổi cầu hôn với em, quyết định từ bỏ những nghi lễ hoành tráng đó, anh muốn màn cầu hôn này chỉ thuộc về hai chúng ta."
Dưới cái nhìn chăm chú của Trâu Mông, anh quỳ một gối xuống đất: "Mông Mông, cho đến tận hôm nay anh vẫn thầm biết ơn lần đánh nhau đó, nếu không anh sẽ không gặp được em vào đêm mưa ấy. Nhưng cho dù đêm đó chúng ta chưa quen nhau, anh tin cuối cùng người có tình vẫn về với nhau mà thôi."
Hạ Vũ Châu cũng có chút căng thẳng, anh nuốt nước bọt rồi nói tiếp: "Anh vẫn luôn cảm thấy kiếp trước nhất định bản thân mình đã cứu vớt thế giới, cho nên đời này mới có thể nhận được tình yêu của em. Mông Mông, mỗi ngày có em ở bên anh đều vui vẻ thoả mãn. Những năm chúng ta tạm chia tay, một phần anh cũng dựa dẫm vào tình yêu đối với em để sống qua ngày."
Anh nói nhiều như vậy, Trâu Mông lại lo cho chân của anh, không nỡ để anh quỳ lâu: "Anh đứng lên rồi nói."
"Mông Mông..." Anh vẫn không chịu đứng dậy: "Chúng ta yêu nhau từ năm 17 tuổi, tuy rằng bỏ lỡ mấy năm nhưng anh tin chúng ta nhất định có thể yêu nhau đến giây phút cuối cùng của cuộc đời. Anh hy vọng mỗi ngày về nhà có em, mỗi đêm trước khi nhắm mắt được nhìn thấy em, người đầu tiên anh nhìn thấy sau khi thức dậy mỗi sáng cũng là em." Hạ Vũ Châu mở hộp nhẫn ra: "Mông Mông, lấy anh nhé?"
Trâu Mông không rảnh đâu mà tỏ ra rụt rè, vừa chảy nước mặt vừa liên tục gật đầu: "Được...được ạ..."
Tuy rằng đáp án nằm trong dự kiến nhưng khi Hạ Vũ Châu nghe thấy cô đồng ý, anh cũng không nhịn được mà rơi nước mắt, anh sụt sùi rồi nhắc nhở cô: "Tay."
Cô nhìn chiếc nhẫn đeo vào tay mình, nhìn anh thành kính hôn lên mu bàn tay, lúc anh đứng lên, cô xúc động nhào đến ôm lấy anh:
Trâu Mông khóc không thành tiếng, Hạ Vũ Châu hôn lên mặt rồi vuốt ve tóc cô: "Em yêu, cảm ơn em."
"Hạ Vũ Châu..." Cô nhìn thẳng vào mắt anh: "Cuộc đời này rất dài, chúng ta nắm tay nhau chậm rãi đi."
"Tuân lệnh, Hạ phu nhân."
"Em yêu anh."
"Anh cũng yêu em."