Toàn bộ quá trình sắc mặt của Hạ Vũ Châu đều rất căng thẳng, biết sau khi kiểm tra xong cô không có vấn đề gì lớn nhưng cơ mặt vẫn chẳng thể thả lỏng.
Đúng lúc đó Nhậm Giáng Nhã và Đổng Hân Kỳ đến, Hạ Vũ Châu nhường lại không gian riêng cho các cô, đi mua đồ dùng cần thiết cho Trâu Mông.
"Hôm nay cậu ta sao thế? Đừng nói hôm nay cậu bị thương, ngày bình thường cậu ta cũng không rời cậu nửa bước mà." Nhậm Giáng Nhã trêu chọc, rồi lại hỏi Trâu Mông: "Rốt cuộc là sao, đang yên đang lành lại bị thương thành như vậy?"
Trâu Mông cũng bất đắc dĩ, kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho hai người nghe.
"Vãi!"
"Đm!"
Nhậm Giáng Nhã cùng Đổng Hân Kỳ đồng thanh chửi bậy.
"Năm đó đúng là nhẹ nhàng với tên biến thái chết tiệt đó rồi. Đáng lẽ nên đánh cho ông ta tàn phế rồi nhốt trong tù cả đời." Nhậm Giáng Nhã tức giận: "Lần đó cậu đập vào đầu ông ta, lần này ông ta cũng đánh vào trán cậu."
Đổng Hân Kỳ đau lòng: "Có còn đau nữa không?"
"Hết thuốc tê thì vẫn hơi đau." Trâu Mông chạm nhẹ lên trán mình, cảm nhận được cơn đau nhức nhối.
Nhậm Giáng Nhã thở dài: "May chỉ là vết thương bên ngoài. Mà cậu cũng thật là, sao lại đẩy Hạ Vũ Châu ra làm gì, dù sao cậu ta cũng là đàn ông, nói không chừng đổi lại là cậu ta thì chỉ bị trầy da thôi."
"Mình cũng không biết lúc ấy mình nghĩ gì...Dù sao theo bản năng mình không muốn anh ấy bị thương."
"Vậy cậu cũng phải biết né đi chứ, lại còn đi chắn cho cậu ta. Cậu tưởng bản thân cậu mình đồng da sắt hả?"
Trâu Mông cười hai tiếng, trán cùng eo theo đó cũng nổi cơn đau: "Ai ui, cậu đừng chọc cười mình."
Nhậm Giáng Nhã cùng Đổng Hân Kỳ ngồi một hồi, buổi tối Đổng Hân Kỳ còn có lịch phát sóng trực tiếp, vừa lúc Nhậm Giáng Nhã đi tìm Đường Lâm để chuẩn bị về nhà.
"Được rồi, đừng có banh mặt nữa. Cậu cũng thấy kết quả kiểm tra rồi đấy, chỉ là vết thương ngoài da thôi, nghỉ ngơi một thời gian là ổn." Đường Lâm nhìn Hạ Vũ Châu, anh ta biết Nhậm Giáng Nhã và Đổng Hân Kỳ đến thăm Trâu Mông, Hạ Vũ Châu đơn giản trốn ở nơi này giận dỗi.
Thật sự ở trước mặt người quen, tính cách của Hạ Vũ Châu rất dễ đoán, tức giận hay không thì đều viết hết lên mặt, Đường Lâm làm bạn tốt nhiều năm của anh, đương nhiên hiểu cả.
"Chính là tôi không hiểu..."
"Không hiểu cái gì? Không hiểu tại sao Trâu Mông lại chắn cho cậu?" Đường Lâm cười: "Trâu Mông người ta là yêu cậu nên mới chắn cho cậu, cậu cũng không nên trách cô ấy xúc động, lại còn xị mặt với cô ấy nữa."
"Vốn dĩ cô ấy đã không hiểu!..." Hạ Vũ Châu kích động đứng lên.
"Hạ Vũ Châu, cậu dựa vào đâu mà trách cậu ấy?" Nhậm Giáng Nhã đẩy cửa đi vào, cắt ngang lời Hạ Vũ Châu, cô nàng tới tìm Đường Lâm, vừa đi đến cửa đã nghe thấy những lời anh nói. Nhậm Giáng Nhã nổi giận đùng đùng chất vấn: "Cái gì mà bảo cậu ấy không hiểu?"
"Tiểu Nhã." Đường Lâm giữ chặt cô nàng, lắc đầu ý bảo cô nàng đừng nói.
"Anh bỏ em ra." Nhậm Giáng Nhã nổi đoá, cô nàng to giọng nói với Hạ Vũ Châu: "Là cậu mới không hiểu đó, chuyện hôm nay đúng là Mông Mông quá nóng nảy, nhưng cậu không đau lòng hay an ủi cậu ấy mà còn muốn trách Mông Mông? Cậu dựa vào đâu chứ?"
"Tôi không cần cô ấy chắn cho tôi. Cô ấy không nghĩ tới nếu bản thân cô ấy xảy ra chuyện gì thì tôi phải làm sao bây giờ? Từ trước đến nay cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến, cô ấy không hiểu rằng tôi chẳng cần cái gì cả, chỉ cần cô ấy ở bên cạnh tôi mà thôi." Hạ Vũ Châu không dám tưởng tượng, nếu hôm nay Lưu Hải Phong cầm theo dao hoặc súng thì hậu quả sẽ thế nào.
"Cô ấy không nghĩ tới." Hốc mắt Hạ Vũ Châu đỏ lên: "Ngày cô ấy gạt tôi đi nước Mỹ, cô ấy đã không nghĩ đến tương lai 6 năm cô độc dài đằng đẵng của tôi khi không có cô ấy sẽ như thế nào, hôm nay lúc cô ấy chắn cho tôi, cô ấy cũng chẳng nghĩ đến nếu sau này tôi không còn được nhìn thấy cô ấy nữa thì tôi sẽ ra sao."
"..." Nhậm Giáng Nhã nhận ra bản thân cô nàng nghĩ lý do Hạ Vũ Châu tức giận và nguyên nhân thật sự lại hoàn toàn không giống nhau.
Anh nhìn Nhậm Giáng Nhã: "Tôi thừa nhận cậu nói không sai, tôi chính là kẻ điên tình, tôi chẳng cần cái gì cả, chỉ cần có cô ấy bên cạnh là đã mãn nguyện rồi."
Một người luôn cao cao tại thượng nay lại đột nhiên thừa nhận mọi lên án của Nhậm Giáng Nhã, thật ra lại khiến cô nàng trở tay không kịp, cô nàng bẹp miệng: "Vậy...cậu nói cho Trâu Mông biết đi, đứng ở đây tức giận làm cái gì?"
Đường Lâm ôm lấy Nhậm Giáng Nhã: "Em còn không nhận ra à? Người này sao nỡ to tiếng với Trâu Mông, đơn giản coi chúng ta là bao cát trút giận thôi."
Đúng là Hạ Vũ Châu không muốn trút giận lên người Trâu Mông, anh cũng biết những gì hôm nay cô làm là vì cô yêu anh, nhưng anh vẫn rất giận, giận cô, lại càng giận chính bản thân mình.
Anh giận bản thân vì sao nhìn thấy cô bị đánh một gậy đầu tiên mà không lao tới, giận mình vì sao lúc ấy không nhận ra nguy hiểm, giận mình chưa bảo vệ tốt cho cô, rất nhiều năm trước cô bị ức hiếp, bây giờ vẫn vậy. Anh giận Trâu Mông, anh giận cô 6 năm trước lừa anh mà không nghĩ đến tương lai của cả hai, anh giận lúc cô chắn cho anh cũng chẳng thèm nghĩ gì đến hậu quả sau này.
"Được rồi." Đường Lâm vỗ bả vai Hạ Vũ Châu: "Có phải cậu còn chưa soi gương không? Xem dáng vẻ bây giờ đi, cậu muốn doạ cho Trâu Mông sợ à?" Anh ta kéo kéo Nhậm Giáng Nhã: "Về thôi vợ ơi, chúng ta đi về."
"Chúng ta...Cậu ta..." Nhậm Giáng Nhã còn muốn nói gì đó.
Cô nàng lại bị Đường Lâm lôi đi: "Để cậu ta tự bình tĩnh đi."
Tới khi Hạ Vũ Châu đến wc rửa mặt mới phát hiện dáng vẻ lúc này của mình rất chật vật, áo khoác đã cởi, áo sơmi nhạt màu nhăn nhúm, bên trên còn dính cả máu cùng vết bẩn, đầu tóc gọn gàng cũng rối lên, cộng thêm gương mặt cau có, đúng là có chút đáng sợ.
"Chúng ta cứ như vậy mà đi à?" Nhậm Giáng Nhã hỏi Đường Lâm: "Hai người bọn họ sẽ không cãi nhau đó chứ?"
"Có cãi hay không cũng là chuyện của hai người họ, chúng ta không nên can thiệp. Huống hồ..." Đường Lâm quay sang nhìn Nhậm Giáng Nhã: "Anh cảm thấy Hạ Vũ Châu không dám cãi nhau với Trâu Mông đâu."
Nhậm Giáng Nhã thở dài: "Em thấy Hạ Vũ Châu vẫn chưa quên được chuyện Trâu Mông lừa cậu ta 6 năm trước."
Đường Lâm gật đầu, anh ta an ủi Nhậm Giáng Nhã: "Mọi người đều nghe được mà, yên tâm đi, chuyện này chỉ có hai người họ mới giải quyết được."
Hạ Vũ Châu điều chỉnh tốt cảm xúc rồi mới quay lại phòng bệnh, Trâu Mông đợi anh trong chốc lát, thấy anh chưa về nên dựa vào đầu giường rồi ngủ thiếp đi.
Anh đi đến cạnh mép giường rồi ngồi xuống, nhìn cánh tay để bên ngoài chăn của cô, mặc dù là lúc ngã xuống chỉ bị trầy da một chút nhưng đã khiến anh đau lòng không thôi.
Trâu Mông ngủ không sâu, lúc Hạ Vũ Châu vừa đụng vào tay là cô đã tỉnh: "Anh về rồi."
Cô muốn dịch sang bên cạnh một chút, nhưng vết thương trên eo vừa đụng đã đau: "A..."
"Em đừng nhúc nhích." Hạ Vũ Châu đứng dậy hỏi cô: "Muốn ăn chút trái cây không em?" Anh bưng đĩa nho: "Ăn chút nhé?"
Trâu Mông không duỗi tay, Hạ Vũ Châu cũng chẳng động, hai người nhìn nhau, anh hỏi: "Không ăn à?"
"À..." Trâu Mông bĩu môi, vươn tay, vừa định đụng vào quả nho thì "ai ui" một tiếng. Thấy Hạ Vũ Châu không có phản ứng, cô lại kêu thêm: "Đau quá."
Lúc ban đầu Hạ Vũ Châu nghe cô kêu đau thì đúng là rất khẩn trương, nhưng cẩn thận nghe lại phát hiện có chỗ không đúng: "Trâu Mông, em có biết kỹ thuật diễn của em rất tệ không?"
"Ồ..." Bị chọc thủng nên cô cũng không giả vờ giả vịt nữa, không đút thì thôi, cô thở phì phì nhét mấy quả vào miệng: "Không ăn."
Chờ cô nhả vỏ ra, Hạ Vũ Châu cẩn thận đỡ cô đi rửa mặt, anh không dám ôm cô, sợ mình không cẩn thận sẽ đụng phải eo Trâu Mông, rửa xong lại đỡ cô ngồi xuống giường.
"Giờ cũng muộn rồi, em nghỉ sớm đi. Đường Lâm nói đêm nay phải ở bệnh viện quan sát, ngày mai chúng ta sẽ xuất viện." Anh giúp cô nằm xuống giường: "Ngủ sớm một chút."
Lúc anh chuẩn bị xoay người, Trâu Mông kéo tay anh lại: "Cùng nhau ngủ đi."
Xa cách nhiều năm như vậy, anh và Trâu Mông lại cùng nhau chen chúc trên một chiếc giường nhỏ.
Dù sao cũng là giường đơn, tay Hạ Vũ Châu không dám đặt lên eo cô, trên tay và đùi cô đều có một vài vết trầy xước nhỏ, tuy rằng không nghiêm trọng nhưng Hạ Vũ Châu vẫn sợ mình sẽ bất cẩn chạm vào cô.
"Anh giận à?" Trâu Mông dựa đầu vào ngực anh.
"Ừm." Hạ Vũ Châu cũng chẳng phủ nhận.
"Hạ Vũ Châu."
"Hả?"
"Thật ra lúc đó em rất sợ." Giọng nói của cô rầu rĩ: "Lúc đó em chỉ có một suy nghĩ, đó là em không muốn anh bị thương. Một gậy đó đánh vào người, em cũng rất sợ, đến gậy thứ hai em đã nghĩ, nếu có gậy thứ ba, có phải sau này chỉ còn mỗi mình anh không..."
"Mông Mông, đừng nói nữa." Hạ Vũ Châu đau lòng không chịu được: "Em đừng nói nữa."
"Anh đừng nóng giận." Ngữ khí của Trâu Mông mang theo chút làm nũng, nhỏ giọng nói tiếp: "Em đau lắm đấy."
"Mông Mông, xin lỗi em." Anh ôm lấy cô: "Đều là do anh. Anh sai rồi, Mông Mông."
Hạ Vũ Châu liên tục nói xin lỗi, anh lại bắt đầu giận bản thân mình, sao anh có thể trách Trâu Mông được chứ, sao có thể.
"Em..." Trâu Mông gọi tên anh: "Hạ Vũ Châu, em thề với anh, từ ngày hẹn hò với anh, trong những kế hoạch tương lai của em đều chỉ có anh mà thôi."
Hạ Vũ Châu sửng sốt: "Em nghe được hết rồi?"
"Đổng Hân Kỳ nghe thấy, cậu ấy không cố ý đâu, bỏ quên túi lúc quay lại lấy nên đi ngang qua cửa phòng bác sĩ Đường, nghe thấy ba người đang cãi nhau."
"Không có cãi nhau." Anh xoắn xuýt sửa đúng một chút: "Xin lỗi em Mông Mông, những lời đó của anh..."
"Em hiểu mà." Trâu Mông ngẩng đầu nhìn anh: "Nhưng lần này thật sự là do bản năng, nếu đổi vị trí của anh và em, không phải anh cũng sẽ làm vậy sao?"
Hạ Vũ Châu hôn lên trán cô: "Nhưng anh không muốn em bị thương. Em không đỡ thì sẽ đánh lên người anh, như vậy sẽ không nghiêm trọng."
"Loại chuyện này đâu nói trước được, với lại anh mà bị làm sao thì em cũng đau lòng mà."
Giống như rơi vào một tuần hoàn vô hạn.
"Anh đừng giận nữa nhé?" Trâu Mông hỏi anh: "Không giận em cũng không được tự giận bản thân, được không anh?"
"Anh không giận em, chỉ là...đầu óc lúc đó loạn quá, anh không có suy nghĩ nhiều." Anh thở phào một hơi: "Nhưng bây giờ đã suy nghĩ cẩn thận rồi."
Thôi được rồi, Hạ Vũ Châu nghĩ thông suốt, mặc dù là có lần sau Trâu Mông vẫn sẽ đỡ thay anh, vì đổi lại là anh thì anh cũng làm vậy. Sự thật này không thay đổi được, vì thế điều anh cần làm chính là cố hết sức bảo vệ thật tốt cho Trâu Mông, không để cô gặp phải những chuyện như hôm nay nữa.
Vĩnh viễn sẽ không.