Em Thật Tốt

Chương 75: Người đàn ông của tôi



Cả đêm túng dục quá độ, hậu quả chính là sáng hôm sau tỉnh dậy, cả người Trâu Mông đều bủn rủn, nhất là bắp đùi lại càng nhức mỏi, ngay cả cổ họng cũng khô khan, nuốt nước miếng cũng thấy đau.

"Em uống nhiều nước vào." Hạ Vũ Châu rót một cốc nước cho cô.

Trâu Mông uống được một nửa thì bụng đã no căng: "Em không uống được nữa."

"Đỡ hơn chút nào không?"

"Khá hơn rồi." Trâu Mông "khụ khụ" hai tiếng, uống nhiều nước như vậy, cổ họng không còn đau nữa.

Hạ Vũ Châu nhìn trái cây trong tủ lạnh: "Tối mua thêm chút hoa quả để bồi dưỡng."

Trâu Mông cười anh chuyện bé xé ra to: "Đau họng một chút thôi, uống nhiều nước là được rồi."

"Nhưng phải để ý đến sức khoẻ chứ, nhỡ đâu em bị ho thì sao?"

"Vậy cũng chẳng cần, trong tủ nhiều trái cây thế kia mà." Đột nhiên cô lại nghĩ đến: "À hay anh cho em uống vitamin của anh đi."

Động tác tay của Hạ Vũ Châu khựng lại: "Vitamin đó em không uống được."

"Vì sao chứ?"

"..." Anh dừng lại một giây: "Vitamin đó chỉ dành cho đàn ông thôi."

"...Cho nên...thứ đó là vitamin thật sao?" Trâu Mông nghi ngờ, dùng ánh mắt "cái gì em cũng biết" để nhìn anh: "Không phải thực phẩm chức năng cho thứ kia đó chứ?"

"..." Hạ Vũ Châu cười thành tiếng: "Trâu Mông, em cảm thấy anh cần dùng thứ đó sao?"

Trâu Mông còn định nói gì nữa nhưng Hạ Vũ Châu đã đẩy cô đi rửa mặt: "Em nhanh đi đánh răng rửa mặt đi, xong thì xuống ăn sáng."

Cô vừa đi vào nhà vệ sinh vừa nói thầm: "Hôm nào cũng làm hùng hục, chẳng lẽ không phải uống thuốc bổ à?"

Mấy ngày kế tiếp, Trâu Mông thường có một loại ảo giác: Bản thân tự tìm cho mình một người ba già. Từ buổi sáng bị khô họng hôm đó, mỗi ngày Hạ Vũ Châu đều đốc thúc cô ăn trái cây, nhắc cô uống nước đều đặn.

********



Mấy ngày bão qua đi, thời tiết cũng ngày càng nóng, giữa trưa hôm nay Trâu Mông nhận được điện thoại của Trâu Nghị Viễn. Cậu ta hẹn cô gặp mặt ở quán cafe gần radio.

"Chị." Lúc cô đẩy cửa bước vào, Trâu Nghị Viễn đã vẫy tay với cô, bên cạnh còn có một cô gái khác.

Trâu Mông đi về phía bọn họ, khẽ gật đầu với cô gái kia, ngồi xuống: "Em về từ khi nào vậy?"

Trâu Nghị Viễn sang tỉnh khác đi học, tốt nghiệp xong thì ở bên đó làm việc. Lần này bà nội mất nên cậu ta mới xin nghỉ ba ngày để trở về.

"Em mới về hai hôm trước." Trâu Nghị Viễn chỉ vào cô gái bên cạnh: "Đây là Cao Hiểu Nguyệt, bạn gái em."

"Chào em." Trâu Mông mỉm cười với cô ta.

"Em chào chị." Cao Hiểu Nguyệt cũng nhiệt tình đáp lại.

"Chị này." Trâu Nghị Viễn vui vẻ nói với cô: "Em với Hiểu Nguyệt muốn kết hôn."

"Nhanh vậy sao?" Trâu Mông kinh ngạc, Trâu Nghị Viễn nhỏ hơn cô 2 tuổi, năm nay mới 23, cũng chỉ vừa tốt nghiệp đại học.

Trâu Nghị Viễn gật đầu: "Em đã bàn bạc với gia đình nhà Hiểu Nguyệt rồi. Nhà cô ấy ở Bắc Thành, bạn bè với đồng nghiệp của em cũng ở đó, hơn nữa với công việc bây giờ, chúng em định sẽ ở lại Bắc Thành. Cho nên thứ bảy tuần sau chúng em muốn tổ chức nghi thức đơn giản ở Tư Thành, còn nghi thức chính năm sau tổ chức ở Bắc Thành."

Trâu Mông uống một ngụm cafe, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

"Cho nên..." Cao Hiểu Nguyệt lấy thiệp mời từ trong túi xách rồi đưa cho Trâu Mông: "Chị sẽ đến dự buổi tiệc nhỏ ở Tư Thành của chúng em chứ?"

Thật sự Trâu Mông không chắc chắn lắm, cô chưa trả lời ngay mà hỏi ngược lại: "Hai em làm gấp như vậy à, đặt khách sạn cũng đâu có dễ."

"Đúng là không dễ thật, nhưng người cần mời ở Tư Thành cũng không nhiều lắm, hơn nữa chỉ là bữa tiệc đơn giản, nói trắng ra là tiệc đính hôn, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm." Trâu Nghị Viễn nhìn Trâu Mông: "Chị, đã nhiều năm chị không tụ họp cùng gia đình rồi."

Ngay cả bữa cơm hôm bà nội mất cô cũng không tham gia.

Trâu Mông rất mâu thuẫn, trong ngôi nhà đó chẳng có ai đáng để cô lưu luyến, theo lý cô có thể đoạn tuyệt với họ. Mấy năm trước đã chẳng còn liên hệ, sau này bởi vì có Điềm Điềm, xuất phát từ chút tình nghĩa còn sót lại, cô có đi thăm Trâu Khiết một lần, sau đó mới dần dần liên hệ lại.

"Chị, em biết chị vẫn còn rối rắm." Trâu Nghị Viễn thấy cô không nói gì: "Chị yên tâm đi, từ sau khi em và Hiểu Nguyệt hẹn hò với nhau, em đã không liên lạc với ba mình rồi. Hơn nữa ba mẹ Hiểu Nguyệt cũng có mặt, ba em sẽ không tới đâu."

Nếu Trâu Nghị Viễn đã biết không muốn đến thì cô cũng chẳng cần đồng ý xuông rồi đến hôm đó lại tìm cớ, đành nói thẳng: "Để chị xem sao đã."

"Chị Trâu Mông, thật sự chúng em rất mong chị sẽ tới." Cao Hiểu Nguyệt nói với cô: "Sau này chúng em ở lại Bắc Thành, cơ hội gặp nhau cũng rất ít, chị tới nhé được không?"

Đối mặt với Cao Hiểu Nguyệt làm nũng, Trâu Mông không thoả hiệp, cô vẫn không có câu trả lời chính xác mà chỉ nói cần suy xét.

Trâu Mông nhìn đồng hồ: "Ngại quá, chiều nay chị còn có cuộc họp, chị về radio trước đây."

"Vâng vậy chị về trước ạ."

Sau khi Trâu Mông rời đi, Cao Hiểu Nguyệt bĩu môi khuấy cà phê: "Nếu em mà là chị ấy thì em cũng chẳng đi. Nói câu khó nghe thì nếu không phải anh với ba anh cắt đứt liên lạc, bà nội anh không còn nữa thì nhà em cũng chẳng đồng ý để em gả cho anh đâu."

"Đúng đúng đúng, vẫn là Hiểu Nguyệt nhà chúng ta tốt nhất." Trâu Nghị Viễn kéo tay cô ta, nhìn bóng dáng đang đi qua đường của Trâu Mông: "Em đoán xem chị của anh có đến không?"

Cao Hiểu Nguyệt lắc đầu: "Không biết...Nhưng mà chị ấy đẹp thật đấy, nhìn chẳng giống người nhà anh gì cả, chị ấy đẹp hơn người nhà anh nhiều."

"Cái gì mà nhà anh, là nhà của chúng ta, em không phải người nhà chúng ta sao?"

"Em mới không phải, lúc trước em đã nói rõ rồi, em gả cho anh, chứ không liên quan gì đến mấy người rồi những chuyện rối rắm trong nhà anh đâu."

Lúc trước Cao Hiểu Nguyệt biết những gì mà gia đình cậu ta đã làm với Trâu Mông, cô ta còn suýt chút nữa chia tay với Trâu Nghị Viễn. Sau đó Trâu Nghị Viễn phải nhiều lần đảm bảo sẽ không để Cao Hiểu Nguyệt có liên quan gì đến bọn họ thì hai người mới tiếp tục hẹn hò rồi kết hôn, đây cũng là lý do cô ta khăng khăng muốn cả hai ở lại Bắc Thành.



Tối đến, Trâu Mông kể chuyện này cho Hạ Vũ Châu nghe.

Hạ Vũ Châu vừa mới họp hội nghị qua video xong, Trâu Mông đến phòng làm việc tìm anh, mang cho anh ly nước trái cây, hỏi ý kiến của anh.

"Cho nên em nghĩ thế nào?" Anh đặt ly nước trái cây lên bàn, kéo cô ngồi xuống đùi mình: "Em có muốn đi không? Nếu em đi thì anh sẽ đi cùng."

Chỉ cần phải chạm mặt những người đó thì nhất định phải có anh bên cạnh.

"Không muốn đi." Trâu Mông trả lời đúng sự thật: "Những người họ hàng đó em cũng không muốn gặp, sau khi ba mẹ em mất, họ coi em như quả bóng mà đá đi đá lại, em không có hy vọng xa vời rằng họ sẽ nuôi nấng em, nhưng ngay cả lời quan tâm dối trá cũng chẳng có."

Cô nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng Hạ Vũ Châu nghe xong lại lo lắng.

"Vậy không cần đi. Không cần thiết phải dùng chút tình thân chẳng còn bao nhiêu đó để làm khó bản thân."

"Nhưng mà..." Trâu Mông có suy nghĩ nhưng lại chẳng biết nói thế nào.

Hạ Vũ Châu nhìn cô, thấy cô rối rắm thì cười hỏi: "Nhưng mà cái gì?"

Trâu Mông ôm cổ anh: "Em nói anh không được cười đâu đấy."

"Anh không cười."

Cô nói thẳng suy nghĩ của mình ra: "Em muốn nói, nếu chúng ta kết hôn mà không mời bọn họ, nhưng em vẫn muốn để bọn họ nhìn thấy người bạn trai tốt nhất trên đời này của em, cho nên anh nói xem, chúng ta có nên đi không?"

Hạ Vũ Châu nghe cô nói xong thì nhíu mày.

Trâu Mông nhìn anh: "Làm sao vậy?"

"Trâu Mông." Vẻ mặt anh nghiêm túc, gọi cả tên lẫn họ của cô.

"Hả?" Đột nhiên Hạ Vũ Châu lại nghiêm túc như vậy khiến cô cũng căng thẳng theo, không biết mình đã nói sai cái gì. Ban nãy cô chỉ cảm thấy nếu mình nói vậy thì Hạ Vũ Châu sẽ cười cô.

"Cái gì mà..." Anh gằn giọng nói lại những lời của cô: "Nếu như chúng ta kết hôn?"

Anh nhìn thẳng vào mắt Trâu Mông, nghiêm trang hỏi: "Chúng ta có khả năng không kết hôn sao?"

"Ai nha." Trâu Mông hờn dỗi một câu: "Không thèm chơi chữ với anh đâu."

"Vậy em nói lại lần nữa đi."

"Được rồi được rồi, chính là sau này chúng ta kết hôn..."

"Vậy cứ để bọn họ nhìn thấy Trâu Mông của chúng ta bây giờ đã có người thương có người yêu, sống rất tốt." Anh nhéo nhẹ mũi cô: "Sợ đến lúc đó em loá mắt quá lại chiếm hết nổi bật của cô dâu nhà người ta."

Trâu Mông cho rằng Hạ Vũ Châu chỉ nói vậy thôi, nhưng đến hôm thứ bảy, cô thấy anh mặc một bộ vest thoải mái, dáng người cao ráo, lúc nhìn bóng dáng cả hai qua gương thang máy, cô cảm thấy có lẽ hai người sẽ chiếm hết spotlight của buổi tiệc đính hôn hôm nay.

"Woa, chị, hai người đến rồi." Cao Hiểu Nguyệt nhìn thấy Trâu Mông thì rất vui, ánh mắt của cô ta dừng trên người Hạ Vũ Châu hai giây rồi hỏi cô: "Đây là???"

Trâu Mông giới thiệu: "Là bạn trai của chị, Hạ Vũ Châu."

"Chồng sắp cưới." Hạ Vũ Châu sửa đúng lại.

Trâu Mông cười cam chịu.



"Oa..." Cao Hiểu Nguyệt là người dẻo miệng, giỏi nhất là khen người khác: "Chị với anh rể đẹp đôi quá đi mất."

Sau khi ngồi xuống, Trâu Mông hỏi anh: "Anh là chồng sắp cưới của em khi nào vậy?" Cô nhỏ giọng nói thầm một câu: "Còn chưa thèm cầu hôn nữa cơ mà."

Hạ Vũ Châu tiến đến bên tai cô: "Nếu em không sợ bọn họ bị chiếm hết nổi bật thì anh có thể cầu hôn em ngay tại đây luôn."

Trâu Mông không dám nhiều lời, cô cảm thấy nếu mình nói thêm hai câu nữa thì Hạ Vũ Châu sẽ làm như vậy thật.

Không ít họ hàng khi nhìn thấy Trâu Mông xuất hiện ở đây thì đều tỏ ra kinh ngạc, dối trá đi đến chào hỏi hàn huyên, còn kể chuyện hồi nhỏ của cô.

"Thời gian trôi nhanh thật, tôi nhớ rõ lúc Trâu Mông còn bé..."

"Đúng rồi, chúng ta cũng là người nhìn con bé lớn lên, khi còn nhỏ..."

"Trâu Mông này, không phải nói chứ sao ngày lễ ngày Tết cháu không về thăm mọi người? Chúng ta là họ hàng thì nên đi lại với nhau nhiều."

...

Trâu Mông cảm thấy có chút buồn cười, những người này cô còn chẳng nhớ rõ phải xưng hô với họ thế nào, nhưng bọn họ lại tỏ ra rất thân thiện, cái gì mà chứng kiến cô trưởng thành, đúng là nực cười.

Cô còn chưa kịp mở miệng, Hạ Vũ Châu đã nói trước: "Mấy người có góp mặt trong tuổi thơ của cô ấy sao? Thấy thế nào? Dùng đôi mắt nào để thấy? Nếu quan hệ thân mật như vậy thì có đến dự sinh nhật của cô ấy không? Đến Tết có lì xì không? Quốc tế Thiếu nhi có tặng quà chứ? Cô ấy học ở trường nào, đi làm ở đâu? Mấy người có từng hỏi qua sao? Nếu không có...thì có quyền gì mà bắt cô ấy đến thăm mấy người?"

"Này...Nói chuyện kiểu gì vậy?"

"Ai đây? Vô duyên."

"Thôi thôi bỏ đi."

Mấy người đó vốn dĩ chỉ thích những câu khách sáo dối trá, không ngờ lại bị chọc thủng một cách vô tình, nhưng lại ngại không dám gây chuyện ở buổi tiệc, cuối cùng đành hùng hổ bỏ đi.

Hạ Vũ Châu nhìn Trâu Mông: "Có phải anh nóng nảy quá không? Làm vậy sợ bọn họ nghĩ chồng tương lai của em chẳng ra gì."

"Không có mà." Trâu Mông lắc đầu, đắc ý nhướng mày nhìn anh: "Em cảm thấy rất tốt, để bọn họ thấy người đàn ông của em không dễ chọc chút nào."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv