Trâu Mông và Hạ Vũ Châu quay về bên nhau, Nhậm Giáng Nhã đối với chuyện này không thể nói là kinh ngạc, nhưng lại có chút không hiểu. Không kinh ngạc là bởi vì giác quan thứ sáu của phụ nữ vẫn luôn nói với cô nàng rằng hai người bọn họ khẳng định sẽ tái hợp. Còn không hiểu là bởi vì bất luận là 6 năm trước hay là 6 năm sau thì trong mắt cô nàng, giữa Hạ Vũ Châu và Trâu Mông từ trước đến nay vẫn luôn là Hạ Vũ Châu trèo cao.
Đối với chuyện này, cô nàng chỉ có bốn chữ: Tôn trọng, chúc phúc.
Mặc dù cô nàng cảm thấy rằng Trâu Mông phù hợp với một người tốt hơn, nhưng Nhậm Giáng Nhã cũng biết là dù có hàng vạn người tốt hơn thì Trâu Mông chỉ yêu mỗi Hạ Vũ Châu.
"Sao cậu lại ghét Hạ Vũ Châu quá vậy? Mấy cậu giấu chuyện về cậu ta kín quá nên khiến cho mình vô cùng tò mò đấy." Thừa dịp Trâu Mông đi tắm, Đổng Hân Kỳ hỏi Nhậm Giáng Nhã, "Cậu ta rốt cuộc là kiểu người thế nào?"
Ít nhất Đổng Hân Kỳ đã nghe được là Hạ Vũ Châu vô cùng đẹp trai và giàu có.
"Cũng không phải là ghét cậu ta, mình chỉ cảm thấy Trâu Mông ở cùng cậu ta thì người bị thiệt chính là cậu ấy." Nhậm Giáng Nhã nói đúng sự thật, "Mình không ghét Hạ Vũ Châu lắm, nói đúng hơn là cảm thấy Trâu Mông vội vàng quá mà thôi, sau 6 năm lại một lần nữa rơi vào tay cậu ta."
Đổng Hân Kỳ trêu chọc cô nàng: "Sao cảm thấy có chút không giống cậu thường ngày nhỉ, chẳng phải cậu hay nói rằng trong tiểu thuyết chia cách tận 20 năm vẫn có thể tái hợp lại à?"
"Chỉ trong tiểu thuyết mà thôi. Ngoài đời thực, 6 năm không phải một sớm một chiều nhưng lại trong mấy ngày ngắn ngủi đã hoà hợp như lúc đầu thì Trâu Mông của chúng ta chẳng phải sẽ bị mất giá hay sao?" Cô nàng vẫn có chút tức giận bất bình, "Sao có thể dễ dàng quay lại với cậu ta như vậy được? Đường Tăng muốn thỉnh được kinh phải trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn, còn cậu ta thì hay rồi, không cần tốn nhiều sức vẫn có thể dễ dàng tìm lại được cô bạn gái tốt như vậy, chẳng phải là rất không công bằng ư?"
Đổng Hân Kỳ cười chết: "Có phải bát tự của cậu và Hạ Vũ Châu nghịch nhau không?"
Nhậm Giáng Nhã bĩu môi, lười thừa nhận.
"Thật ra mình rất mong chờ vào vị hôn phu tương lai của cô bạn thân này đấy, hình như cậu ta nên mời chúng ta ăn một bữa cơm nhỉ?"
"Không thèm, mình sợ sẽ nuốt không trôi." Nhậm Giáng Nhã giận dỗi, "Mình nói này, cậu ngàn vạn lần đừng tìm loại bạn trai như vậy nha, lớn lên đẹp trai và có tiền thì ghê gớm lắm sao?"
Đổng Hân Kỳ gật gật đầu: "Thật sự rất ghê gớm á."
Nhậm Giáng Nhã tức gần chết, vội chuyển chủ đề: "Sao cậu không tìm bạn trai đi, quen biết đã nhiều năm nay nhưng mình chưa từng thấy cậu yêu đương lần nào."
"Nào, tới đây niệm với mình." Đổng Hân Kỳ ngồi thẳng: "Người khôn ngoan không rơi vào bể tình, chỉ dốc lòng xây dựng một Trung Quốc tươi đẹp."
"..."
Sau khi Trâu Mông tắm rửa xong đi ra, Đổng Hân Kỳ và Nhậm Giáng Nhã đều nói có chuyện muốn thông báo.
Đổng Hân Kỳ nhìn Nhậm Giáng Nhã nói: "Cậu nói trước đi."
"Mình muốn thông báo rằng, khoảng thời gian trước mình có gặp gỡ và làm quen với một blogger chuyên làm về ẩm thực, chính là người lúc trước mình đã nhắc qua với hai cậu, trò chuyện với nhau thì thấy cũng khá hợp nên mình đang chuẩn bị từ chức để mở phòng làm việc riêng."
"Đây là việc rất tốt nha." Trâu Mông gật đầu, "Nhưng có thể sẽ bận rộn lắm đấy, cả cậu và bác sĩ Đường đều sẽ rất bận."
"Không sao đâu, hơi bận một chút nhưng thời gian và hoàn cảnh làm việc tương đối tự do hơn nhiều."
Trâu Mông gật đầu, cười nói với cô nàng: "Chúc mừng cậu nha, bà chủ Nhậm."
Đổng Hân Kỳ cũng ôm quyền với cô nàng "Cẩu phú quý, chớ tương quên(1)."
(1) Sau này giàu sang, mong đừng quên tôi.
"Vậy còn cậu?" Nhậm Giáng Nhã hỏi Đổng Hân Kỳ.
"À..." Cô ấy nhìn Trâu Mông: "Mình đã tìm được nhà để thuê, vài hôm nữa sẽ đi ký hợp đồng, có điều phòng ở lại quá lớn, tiền thuê nhà cũng ngoài dự liệu của mình."
"Hửm? Tại sao?"
"Theo lời của người môi giới thì chủ nhà bảo rằng thầy phong thuỷ nói căn nhà này bắt buộc phải có hai người thuê ở, hơn nữa tiền thuê cũng phải đủ với số tiền đã quy định, nếu không chủ nhà sẽ gặp tai ương đổ máu."
"..."
"Không phải là cậu bị lừa rồi đấy chứ?" Trâu Mông cảm thấy có chút không đúng lắm.
"Lúc đầu mình cũng nghĩ như vậy, người môi giới cũng nhận ra là mình không tin nên chụp hẳn hợp đồng gửi qua, mình đã nhờ Hứa luật sư xem thử, hoàn toàn không có vấn đề gì cả." Đổng Hân Kỳ cảm thấy hai cô hình như vẫn chưa yên tâm: "Yên tâm đi, mình đã thoả thuận với tiểu Cố rồi, vào ngày ký hợp đồng anh ấy sẽ đi cùng mình đến chỗ hẹn, có một người đàn ông to con như vậy đi theo, chắc sẽ không có vấn đề gì xảy ra đâu!"
"Được rồi, được rồi, không rối rắm về chuyện này nữa." Đổng Hân Kỳ đứng lên, "Hôm nay có thể tính là tam hỉ lâm môn, buổi tối uống chút gì đi?!" Cô nàng hỏi Nhậm Giáng Nhã: "Hôm nay có trở về nhà không?"
"Chắc chắn là mình sẽ ở lại." Vừa uống rượu lại vừa có bữa tối thơm ngon nên lúc này Nhậm Giáng Nhã cảm thấy ông chồng của mình không còn quan trọng tí nào.
Buối tối, ba người cùng nhau uống không ít, Nhậm Giáng Nhã lải nhải mà càm ràm về Hạ Vũ Châu.
"Tối nay mình muốn ngủ cùng cậu, tiểu Kỳ Kỳ." Nhậm Giáng Nhã uống đến say khướt, "Mình sẽ để cho cậu tiếp tục chửi mắng Hạ Vũ Châu."
"..."
Sau khi về phòng, Trâu Mông mới phát hiện trong thời gian ngắn mà Hạ Vũ Châu đã nhắn cho cô không ít tin trên WeChat, cô uống đến mức có hơi choáng váng nên lười đánh chữ, dựa vào trên giường gọi video cho anh.
"Hì hì hì..."
Hạ Vũ Châu vừa nghe máy thì liền nhìn thấy gương mặt tươi cười của cô đang chiếm đầy đầy màn hình di động, "Em uống rượu sao?"
"Vâng..." Trâu Mông gật gật đầu, "Anh đang làm gì thế?"
"Mới vừa gửi rất nhiều tin nhắn cho người nào đó nhưng lại không thấy người ta trả lời, không trả lời thì thôi, anh đành chuẩn bị đi ngủ vậy." Anh mở lọ thuốc trong tay.
Động tác của anh bị Trâu Mông nhìn thấy: "Lại bổ sung vitamin à, anh không thể ăn nhiều thêm trái cây và rau củ hơn à?! Em nhớ là trước kia anh rất coi trọng sức khoẻ mà."
Sau khi uống rượu, Trâu Mông dường như nói nhiều hơn thường ngày một chút.
Hạ Vũ Châu thả viên thuốc lại vào lọ, "Không có em bên cạnh, không ai quản anh cả."
Trâu Mông nằm xuống giường, mở chăn ra rồi chui vào làm ổ, "Anh thích bị người khác quản à, vậy sao không nói sớm, để em quản anh đến khi anh chê em phiền thì thôi, kkkkk..."
Hạ Vũ Châu khuôn mặt đỏ bừng của cô, mí mắt hai bên đều muốn híp nhưng ngoài miệng vẫn còn treo một nụ cười.
"Hạ Vũ Châu..." Cô lẩm bẩm gọi tên anh.
"Hửm?"
"Em rất nhớ anh..."
Trâu Mông vừa nói xong câu này thì Hạ Vũ Châu liền không nhìn thấy mặt cô nữa, di động theo động tác buông tay của cô mà úp lên mặt, anh ở bên này chỉ có thể nhìn thấy một mảnh đen thui.
Anh bật cười, kết thúc cuộc gọi, nhìn nhìn viên thuốc trong tay rồi uống hai ngụm nước nuốt nó xuống.
********
Hôm nay Trâu Mông có một cuộc họp, Hạ Vũ Châu có thể hiểu, nhưng vẫn cảm thấy mình bị bỏ rơi.
"Anh sao vậy?" Sau khi Trâu Mông lên xe, thắt đai an toàn xong xuôi thì hỏi anh.
"Nhắn tin cho em cả ngày nhưng không nhận được câu trả lời nào, vẫn là trò chuyện trên QQ tốt hơn, em có thể cài đặt tin nhắn trả lời tự động, ít nhiều cũng có thể đáp lại anh vài câu."
Trâu Mông nghe anh lảm nhảm cả buổi, không những không cảm thấy anh nói quá nhiều mà ngược lại còn cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Thấy Hạ Vũ Châu cũng không vội vã lái xe nên Trâu Mông cởi dây an toàn ra, sau đó vào lúc anh quay đầu muốn nhìn mình thì cô đứng dậy, ôm lấy khuôn mặt của anh rồi hôn lên môi anh.
Ngay khi Trâu Mông chủ động thì Hạ Vũ Châu cũng không còn một chút ấm ức nào nữa, anh ôm sát eo cô, nụ hôn càng trở nên sâu hơn.
"Buổi tối qua chỗ anh được không?" Khi nụ hôn kết thúc, Hạ Vũ Châu chống trán của mình lên trán cô rồi hỏi.
Trâu Mông giơ tay, dùng ngón tay lau sạch son môi dính ở miệng anh, "Ngày mai em có một cuộc họp sớm vào buổi sáng, từ chỗ anh đi đến đài truyền hình rất xa." Lời này cô nói là thật, ngày thường bọn họ không cần điểm danh ở nơi làm việc, nhưng hội nghị thường kỳ mỗi tuần thì không thể đến trễ.
Hạ Vũ Châu có chút mất mát, hơn một năm trước không nên mua nhà ở tận bên kia.
Trâu Mông biết rõ tâm tư của anh, cũng hiểu rõ tâm tư của chính mình, cô giả vờ tuỳ ý nói: "Thật ra... Đêm nay Đổng Hân Kỳ có một buổi phát sóng radio trực tiếp, đến tận sáng mai mới trở về."
"Ồ..." Hạ Vũ Châu cảm thấy tâm trạng hiện tại của mình như vừa ngồi trên tàu lượn siêu tốc, anh làm bộ trấn định nhắc nhở Trâu Mông: "Thắt đai an toàn đàng hoàng."
Trâu Mông nhìn cảnh sắc bình minh ngoài cửa sổ, vẻ mặt lộ ra ý cười.
Đối với lần hẹn hò riêng tư đầu tiên sau khi quay lại với nhau hai người đều điểm có câu nệ, kể cả lúc ăn cơm cũng đều rất cẩn thận. Ban đầu, Hạ Vũ Châu thậm chí còn muốn bao cả một tiệm cơm Tây, nhưng sau lại cảm thấy có thể sẽ gây nên áp lực cho Trâu Mông nên đành từ bỏ.
Bữa tối diễn ra tại một quán ăn tư nhân yên tĩnh, cần đặt chỗ trước khi đến đây, phong cách trang trí của quán ăn rất đẹp, phòng độc lập đủ không gian cho bọn họ ở một mình.
"Thêm một phần rau xào dùm tôi." Trâu Mông khép thực đơn lại, nói với người phục vụ.
"Được ạ." Nói xong, người phục vụ mang theo thực đơn lui ra ngoài.
Bàn ăn hình vuông được làm từ gỗ thô, Trâu Mông ngồi bên trái Hạ Vũ Châu, "Nhìn em làm gì vậy, ngày hôm qua là tự anh nói muốn em quản anh ăn nhiều rau củ hơn mà."
"Xem ra tối hôm qua uống không quá nhiều." Hạ Vũ Châu trêu chọc cô, "Những câu hôm qua vẫn còn nhớ rất rõ. Vậy em có nhớ là tối hôm qua chính mình không chịu cúp điện thoại, còn nói thích anh cả ngày trời hay không?"
"... Em nào có." Trâu Mông phủ nhận.
"Vậy là em không thích anh?"
Câu hỏi này làm cho Trâu Mông vô cùng thẹn thùng. Cô cười cúi đầu, lúc ngẩng lại, thoáng nhìn thấy Hạ Vũ Châu đang chống đầu nhìn mình chằm chằm.
"Sao lại nhìn em chăm chú như vậy?"
"Vì em đẹp."
Mặc dù Hạ Vũ Châu biết rằng bất kể dáng vẻ của Trâu Mông có khó coi thì anh vẫn sẽ thích cô như thường, nhưng vào thời điểm gặp lại cứ cảm thấy cô xinh đẹp hơn rất nhiều, là vẻ đẹp khiến anh cảm thấy kinh ngạc, thế nên khi nhìn thấy cô và lớp trưởng ghé lại nói cùng nhau thì cơn tức giận của anh lên đến đỉnh điểm.
Không ai là không thích được khen xinh đẹp và Trâu Mông cũng như vậy, huống chi người khen cô chính là Hạ Vũ Châu. Cô đặt tay mình lên mu bàn tay anh, hai chiếc nhẫn ở hai ngón tay một trên một dưới chạm vào nhau, là kiểu dáng kinh điển nhất, cho dù đã 6 năm trôi qua nhưng vẫn chưa hề bị lỗi mốt.
Chiếc nhẫn vốn là thuộc về cô, nó được cô đeo vào ngón tay sau hơn 6 năm dài đằng đẵng. Người đàn ông này vốn dĩ cũng là của cô, 6 năm sau anh lại quay về bên cạnh cô.
Trâu Mông không khỏi cảm thán trong lòng, 6 năm này... đã bị lãng phí một cách vô ích.
Nhà hàng kinh doanh không tồi, tốc độ lên món không tính là quá nhanh, nhưng sau khi món ăn thứ nhất được bưng lên thì những món sau cũng lần lượt đem đến rất nhanh.
"Ăn nhiều một chút." Trâu Mông gắp một miếng rồi lại thêm một miếng cà rốt bỏ vào trong chén Hạ Vũ Châu.
"..." Hạ Vũ Châu nhìn tất cả những miếng cà rốt trên bàn đều được gắp hết vào trong chén của mình thì nhận ra là cô không thích ăn nó.
Nhưng chỉ cần là do Trâu Mông gắp thì anh đều sẽ ăn.
Hạ Vũ Châu và Trâu Mông đều không có quá nhiều kinh nghiệm về cách yêu đương của người trưởng thành, lần cuối cùng mà họ yêu đương đã là rất lâu và họ khi đó cũng còn quá trẻ. Nhưng nhu cầu và dục vọng sẽ không nói dối người ta, mới vừa cởi giày vào nhà, Hạ Vũ Châu đã gấp nổi đợi không được mà ôm lấy Trâu Mông.
Túi xách của Trâu Mông và túi hàng anh vừa mua ở cửa hàng tiện lợi rơi vương vãi khắp nơi.
Hạ Vũ Châu hôn cô say đắm, anh ôm chặt eo Trâu Mông và đi vào bên trong, tận đến khi không biết phải đi tiếp về hướng nào thì mới buông cô ra.
Son môi được tô lại sau khi dùng ăn bữa tối đều đã dính đầy trên mặt Hạ Vũ Châu.
"Ở phòng nào?"
Trâu Mông thở phì phò: "Không... Không tham quan một chút sao?"
Anh vuốt tóc Trâu Mông: "Vậy tham quan nhà vệ sinh trước, ở chỗ nào vậy em?"