Trên thế giới này còn học sinh nào chờ mong kỳ thi cuối cấp hơn Tống Tuệ Kiều sao?
Có lẽ cũng không còn quá lâu, học kỳ cuối cùng cũng sẽ kết thúc sự giày vò cô phải chịu bấy lâu nay cũng sắp kết thúc. Ngày 13 tháng 1 khi bước ra khỏi phòng thi cô nhẹ nhõm mà thở phào một hơi, xuyên qua ánh mắt dò xét và trêu chọc của bạn học cô đi thẳng đến bãi xe.
Từ Nam đến Bắc, từ Bắc hướng Nam…. Cô đi tới đi lui ba vòng cũng không tìm thấy xe mình.
Sau khi thi xong học sinh như mãnh thú lao vào lấy xe, bãi xe nhanh chóng trống trơn, nhưng mà xe cô đâu? Cô vội vàng chạy đi hỏi bác coi xe, nhưng không có đáp án.
Chắc là, lại bị người ta giấu đi rồi. Cũng không phải lần đầu cô gặp chuyện như vậy, lốp xe bị chọc thủng, khung xe bị người ta ném vào bãi rác, xe bị giấu vào nhà vệ sinh nam…..Vậy mà ngay lúc này, khi Tống Tuệ Kiều nhìn một vòng quanh sân trường cấp ba chỉ thấy một cây bạch quả thật lớn. Ở hành lang cách đó không xa, có mấy nam sinh quậy phá đang nhìn cô. Cũng không biết bọn họ đang nói gì mà vui vẻ như vậy, tiếng cười của bọn họ vô cùng vang dội giữa sân trường vắng vẻ.
Đó là âm thanh thường xuyên xuất hiện trong những cơn ác mộng của cô…
Gió lạnh thổi qua, những chiếc lá vàng trên cây bạch quả chầm chậm rơi xuống. Cô gái nhỏ ngồi xổm xuống ôm chặt lấy mình, cô nhìn chiếc xe đạp bị treo ở trên kia mà lòng có cảm giác không thể tự cứu rỗi.
“Bạn học Tống Tuệ Kiều, cậu còn chưa về sao?”
Là giọng nói trong trẻo của Tần Lãng.
Tống Tuệ Kiều không dám ngẩng đầu, bởi vì bình thường cô đã rất xấu xí. Bây giờ còn đang khóc, khẳng định là xấu hơn nhiều lần.
Qua một lúc lâu không nghe âm thanh nói chuyện nữa cô mới từ từ ngẩng đầu lên. Đập vào mắt cô đầu tiên chính là đôi mắt của cậu, cậu thiếu niên sớm đã ngồi xổm xuống trước mặt cô.
“Cậu làm sao vậy? Thấy không khỏe chỗ nào sao?” Thiếu niên cao lớn, cho dù ngồi xổm vẫn cao hơn cô một chút. Cho dù cậu nhìn cô từ trên cao xuống nhưng không hề có chút kiêu ngạo nào.
“Cậu… Vì sao cậu còn chưa đi?” Cô mở miệng, giọng nói thì thầm hơi hơi khó nghe.”
Truyện được đăng tại WordPress Hậu cung của công chúa Cáo.
Tần Lãng chỉ bên người mình lãng đi câu hỏi của cô: “Tớ muốn ở lại lớp vẽ một bức tranh, bây giờ tớ đi lấy nước.”
Bên cạnh cậu đúng là có một cái thùng nhỏ màu xanh lá cây, bên trên có dính một ít dấu vết của màu nước. Nhưng không hề khiến người khác cảm thấy dơ bẩn chút nào, ngược lại là rất phong cách.
“Cậu biết vẽ tranh sao?”
“Tớ là học sinh khoa mỹ thuật mà.” Tần Lãng dừng một chút rồi nói tiếp: “Còn cậu vì sao lại khóc?”
Tống Tuệ Kiều chần chờ một chút, sau đó duỗi tay chỉ chỉ. Tần Lãng quay đầu theo hướng tay của cô gái nhỏ, lập tức nhìn thấy chiếc xe đạp bị treo trên cây bạch quả. Quả cây bạch quả màu vàng hòa với màu đen của xe đạp toát lên cảm giác vô cùng quỷ dị. Việc này làm cho cô tổn thương là điều không có gì để nghi ngờ.
Tần Lãng đứng lên, đám nam sinh đứng xem trò vui vẫn chưa đi. Có mấy tên không biết điều còn gọi cậu: “Học sinh mới, bớt lo chuyện bao đồng đi.”
Gương mặt cậu lộ rõ sự kiêu ngạo cùng khinh thường, giống như không nghe thấy tên kia nói gì.
“Đừng khóc nữa, cậu đứng lên trước đi.” Tần Lãng nói: “Tớ giúp cậu nha.”
Thiếu niên vừa dứt lời đã nhanh chóng đưa tay ra, ngón tay của cậu thon dài có lực, khớp xương rõ ràng. Tống Tuệ Kiều trước giờ chưa thấy qua bàn tay nào đẹp như vậy, cũng chưa từng gặp được người con trai nào ấm áp giống cậu.