Thiên Huy về tới nhà, vú 2 ra mở cửa với gương mặt hơi lo lắng, Thiên Huy đậu xe vào bên trong thì thấy chiếc xe hơi ba mẹ cậu hay chạy đi làm đậu ở đó thì biết là họ đã về, vú 2 nhìn cậu nói:
- Con vào trong nhớ lựa lời mà nói, ông bà chủ đang giận đó.
- Dạ! Con biết rồi, dì 2 yên tâm.- Thiên Huy gật đầu nói.
Thiên Huy bước vào trong thấy ngay hai gương mặt giận dữ của ba mẹ mình đang ngồi trên ghế sofa, khẽ thở dài:
- Con chào ba mẹ. Ba mẹ về khi nào vậy? Đã ăn uống gì chưa?
- Con còn biết quan tâm ba mẹ sao? Con đi đâu tới giờ này mới về?- Ba cậu không trả lời cậu mà hỏi ngược lại.
- Con đi chơi với bạn.- Thiên Huy nhẹ nhàng trả lời.
- Đi chơi tận giờ này mới về mà không biết mở mồm xin lỗi ba mẹ hả? Có biết ba mẹ đã chờ con từ chiều tới giờ để ăn một bữa cơm gia đình không? Mấy khi mà ba mẹ được rảnh.- Ba cậu tức giận quát.
- Thưa ba! Con không nghĩ việc đi chơi với bạn mình là sai. Còn về việc để ba mẹ chờ thì con xin lỗi nhưng lúc chiều con đi chơi cũng đã ăn rồi nên ba mẹ cứ ăn đi! Con xin phép lên phòng.- Thiên Huy nói rồi định bước đi nhưng mẹ cậu đã đứng bật dậy nói:
- Con làm vậy mà coi được sao? Ba mẹ chờ con chiều đến giờ để nhận một câu nói hờ hững này của con sao? Chẳng lẻ con không muốn ăn cơm gia đình hiếm hoi này sao?- Giọng bà vẫn nhẹ nhàng nhưng run run vì giận.
- Mẹ cũng biết nói là hiếm hoi sao?- Thiên Huy không còn kiềm chế được quay phắt đầu lại nói:- Mỗi ngày con gặp ba mẹ được 5 phút buổi tối trước khi đi ngủ, nhiều hơn vài chục phút là cùng. Có khi 3,4 ngày liền chẳng gặp, ba mẹ suốt ngày công việc, công việc và công việc, muốn nói chuyện còn khó khăn chứ đừng nói là được ăn cơm. Một bữa cơm gia đình với con tất nhiên rất quý, rất mong muốn nhưng con thà không có còn hơn là chớp nhoáng, vui nhất thời rồi lại buồn dai dẳng.- Thiên Huy đem hết uất ức trong lòng nói ra, nước mắt cậu lăn dài trên mặt nhưng không phải oà khóc yếu đuối mà chỉ theo uất ức lâu nay tuôn ra ngoài.
- Ba mẹ làm việc cũng vì muốn cho con cuộc sống đầy đủ thôi, con phải hiểu và thông cảm cho ba mẹ chứ.- Mẹ cậu nức nở nói.
- Đừng đem con ra làm cái cớ để che đi lòng tham và sự vô tâm của ba mẹ, nhiều gia đình người ta vẫn làm việc như ba mẹ nhưng người ta vẫn chăm nom, dành thời gian cho gia đình đó thôi. Đúng! Đúng là ba mẹ cho con rất đầy đủ về vật chất nhưng ba mẹ có hỏi thử xem con cần gì nhất chưa? Cái con cần là tình cảm gia đình, là sự quan tâm, hỏi han, chăm sóc của ba mẹ.- Thiên Huy tiếp tục nói, nước mắt cũng tiếp tục rơi.
- Dù ba mẹ bận rộn nhưng vẫn rất quan tâm tới con mà, ba mẹ cũng thuê vú nuôi riêng cho con để thay ba mẹ chăm sóc con rồi còn gì. Ba mẹ cũng tự biết bản thân mình bận rộn nên mới mướn người đến chăm sóc con, khi rảnh ran, ba mẹ vội vàng trở về ăn cơm với con mà con lại trách móc ba mẹ sao?- Mẹ cậu tiếp tục nói, muốn rõ một lần để con trai mình thông cảm.
- Ba mẹ cho đó là sự quan tâm? Mà cũng đúng, nó đúng là một sự quan tâm đó, mà sự quan tâm con cảm nhận được là sự quan tâm của dì 2, dì ấy rất quan tâm con, rất lo lắng, chăm sóc và lắng nghe con. Còn với ba mẹ, con chưa hề cảm nhận được một tí tình thương gì cả, nếu ba mẹ cho rằng việc mướn người chăm sóc con là đang quan tâm con thì con cảm ơn sự quan tâm này. Với con, nó có hay không cũng được.- Nói rồi, Thiên Huy quẹt nước mắt bước thẳng lên lầu mặc mẹ mình gọi tên.
Ba Thiên Huy nảy giờ im lặng, nghe tới đây thì cuối đầu thở dài, gương mặt trở nên trầm ngâm. Mẹ cậu cũng ngồi phục xuống ghế, thất thần, hai người lạc vào chung một suy nghĩ:"Mình thật sự đã sai sao?"
Hoàng Yến quấn chiếc khăn tắm to quanh người, bước ra khỏi tolet tự mắng: "Đúng là, cái tính hậu đậu của mình đến đi tắm mà cũng quên mang theo đồ", nhỏ thay đồ xong thì đi đến bàn học soạn bài, rồi bỗng nhớ ra một chuyện, với lấy điện thoại gọi cho Quang Sơn:
- Mới gặp hồi chiều mà giờ nhớ anh rồi sao?- Quang Sơn nghe điện thoại bằng giọng phấn khởi.
- Không đùa đâu nha!- Hoàng Yến cười qua điện thoại, rồi bỗng giọng nhỏ nghiêm túc:- Em có chuyện muốn nhờ anh.
- Em nói đi!- Quan Sơn cũng nghiêm túc trả lời.
- Em muốn nhờ anh tìm giúp em địa chỉ nhà một người.
- Em tìm làm gì? Mà người đó là ai?- Quang Sơn hơi cau mày.
- Anh đừng hỏi nhiều, tìm giúp em đi! Xong việc em sẽ kể cho anh nghe. Lát nữa em sẽ gửi hình người đó qua cho anh, cho em địa chỉ facebook anh đi!
- Được rồi,để anh nhắn tin qua cho em!- Quang Sơn tắt máy, nhắn ngay địa chỉ facebook cho Hoàng Yến.
Lúc này, Hoàng Yến cũng lật đật chạy đi mượn loptop Hoàng Linh, rồi nhỏ nhắn tin cho My, bảo gửi hình bạn trai cho mình, sau đó chuyển tiếp cho Quang Sơn. Lát sau, Quang Sơn gọi lại nhỏ:
- Em yên tâm nha! Anh chắc chắn mai sẽ có địa nhà anh ta cho em.- Quang Sơn tự tin nói.
- Được vậy thì tốt quá! Cảm ơn anh rất nhiều.- Hoàng Yến vui mừng reo lên.
- Không cần khách sáo, thương anh nhiều hơn là được rồi.
- Được mà!
- Vậy thôi cũng tối rồi, anh cúp máy đây, em nhớ ngủ sớm, ngủ ngon!
- Ngủ ngon!- Hoàng Yến đáp rồi tắt máy, lòng nhẹ nhõm bội phần, nhỏ hoàn toàn tin tưởng Quang Sơn.
- Đây này!- Hoàng Yến đưa cho My một mãnh giấy gấp đôi.
- Gì vậy?- My nhướng mày hỏi.
- Thì địa chỉ nhà người yêu bạn.
- Nhanh vậy sao? Nhờ bạn quả là đúng đắn.- My mừng rỡ nói, cầm tắm giấy mà tay run cả lên.
- Cũng nhờ Quang Sơn thôi, cái này là bạn ấy đưa cho mình chứ mình cũng chẳng làm gì cả.- Hoàng Yến mỉm cười nói.
- Bạn chuyển lời cảm ơn Quang Sơn giùm mình nha!
- Ừm.- Hoàng Yến gật đầu nói rồi bước từ bàn My trở về bàn của mình. Thế Thịnh thấy Hoàng Yến trở về bàn thì ghé đầu sang hỏi:
- Nè Yến, sao bà biết bắt mạch vậy?
- Là ba tui dạy, ông quên ba tui cũng là một lương y sao?- Hoàng Yến trả lời nhưng không nhìn Thế Thịnh, mắt dán chặt vào cuốn tập trước mặt.
- Bà dạy cho tui với được không?- Thế Thịnh dùng giọng nũng nịu nói.
- Ông bớt giỡn đi! Không phải học trong một sớm một chiều là được đâu.- Hoàng Yến hơi cau mày trả lời, mắt vẫn không nhìn Thế Thịnh.- Mà ông muốn học làm gì?
- Để hiểu về mạch tượng hơn thôi, dạo này trong người tui có chút thay đổi.
- Thay đổi về cái gì?- Hoàng Yến quay đầu nhìn Thế Thịnh hỏi.
- Về tâm sinh lí.
- Về tâm sinh lí luôn sao? Haha, ông làm tui mắc cười chết được. Để tui giới thiệu cho ông một nhà tâm lí là bạn của ba tui, ông đi khám thử coi chế độ tâm sinh lí của ông giờ đang ở vị trí nào, có phải chuyển từ thẳng thành cong rồi không?- Hoàng Yến cười phá ra trêu trọc làm Thế Thịnh xụ mặt, lườm nhỏ rồi quay đi.
Giờ ra về, Hoàng Yến chạy thẳng qua nhà Hoài Thi chơi, vì giờ về nhà thì đứa nào cũng một mình như nhau thôi.
Hai đứa mua cơm ăn rồi tâm sự với nhau biết bao nhiêu là chuyện:
- Ê! Có một anh 12 mới làm quen với tao. Coi bộ thì cũng được lắm: đẹp trai, ga lăng.- Hoài Thi bổng nhiên nói.
- Wao! Chị Thi xinh đẹp của chúng ta chịu để ý trai luôn ta.- Hoàng Yến nhướng mày cảm thán.
- Thì thấy ảnh thú vị thôi, cách làm quen rất khác biệt, mày thấy tao có nên quen không?- Hoài Thi nghiêng đầu hỏi khi hai đứa đang ngồi ăn trái cây trên ghế sofa.
- Tao có biết gì về ảnh đâu mà hỏi tao, quan trọng là mày thôi, mày thấy vừa ý là được, tao ủng hộ quyết định của mày.- Hoàng Yến mỉm cười nói.
- Trời ơi! Bạn tốt.- Hoài Thi dựa đầu vào vai Hoàng Yến, vòng tay ôm bạn cảm thán.
Hoàng Yến về đến nhà, thấy mọi người đang ăn cơm thì sà đến ăn cùng, cả nhà lại có một bữa cơm gia đình vui vẻ, rộn ràng tiếng cười:
- Dạo này học hành thế nào?- Mẹ nhỏ lên tiếng hỏi.
- Dạ cũng bình thường mẹ.- Hoàng Yến vừa nhai miếng thịt nướng vừa trả lời.
- Hỏi thì lúc nào cũng nói bình thường, mẹ nói cho con biết, nếu năm nay con mà thi lại mẹ sẽ cho con nghỉ học rồi bán con qua Đubai làm ôsin.- Mẹ nhỏ nghiêm giọng nói.
- Ơ...mà thôi không sao, dù sao ôsin Đubai vẫn có tiền hơn ôsin Việt Nam.- Hoàng Yến thảng nhiên nói.
- Chỉ sợ khi chưa được làm ôsin, vừa mới gửi mày qua đó người ta đã bắt nhốt mày vì thấy khác loài...haha...- Hoàng Linh cũng góp vui một câu rồi phá ra cười.
- Làm sao có chuyện đó được, trai Đubai hơi bị giàu nha, tự nhiên xuất hiện một người xém chút xíu nữa là thành mỹ nhân như em, không chừng còn đòi cưới không thấy tay ấy chứ, biết đâu hốt được ông chồng giàu nữa là sướng cái thân luôn.- Hoàng Yến nhìn sang Hoàng Linh chớp chớp mắt đáp trả.
- Nghe ra thì có tư tưởng lấy chồng rồi ha.- Mẹ nhỏ nhướng mày nói.
- Làm ơn đi, không có thằng Đubai giàu có nào nó dại dột lấy con đâu. Nghĩ làm sao lấy vợ về, rồi chồng hằng ngày đi làm kiếm tiền, vợ hằng ngày ở nhà sài tiền, tới chiều tối hai vợ chồng dắt nhau ra ăn tiệm bởi vì vợ chẳng biết nội trợ gì, hằng ngày cứ diễn ra như thế, ôi! Một cuộc sống buồn tẻ, chán nản hơn ở tù.- Ba nhỏ vừa nói vừa ngước mặt nhìn lên trần nhà nói.
- Ba này...- Hoàng Yến xụ mặt, nhỏ vừa dứt lời thì ba người kia cười toán lên, không khí vui vẻ vô cùng.
Ăn cơm xong, Hoàng Yến trở về phòng tắm rửa thay đồ, vừa ra khỏi phòng tắm thì có tiếng điện thoại trong cặp vọng ra, nhỏ chạy đến nhấc máy:
- Alo!
- Là mình, Diễm My.- Giọng nói bên kia nhẹ nhàng vang lên, trong giọng nói ấy chứa đựng niềm vui không thể giấu.
- À, My lớp trưởng à.
- Bắt đầu từ ngày mai mình sẽ nghỉ học, không còn là My lớp trưởng nữa rồi, trưa hôm nay gia đình mình đã qua bên gia đình anh ấy nói hết tất cả. Và gia đình anh ấy quyết định cho tụi mình lấy nhau.
- Lấy nhau? Bạn đã đủ tuổi đâu.- Hoàng Yến ngạc nhiên thốt lên.
- Thật ra mình lớn hơn bạn 1 tuổi nhưng vì trục trặc gia đình nên học trễ một năm, theo lịch âm thì mình đủ tuổi rồi.- My từ tốn giải thích.
- Ra là vậy. Chúc mừng bạn nha!- Hoàng Yến thấy mừng thay cho My nhưng chợt nhỏ khựng lại.- Nhưng...bạn có thấy tiếc khi phải dừng việc học không?
- Tiếc thì cũng có, nhưng mình nghĩ mình sẽ không hối hận, mình tin anh ấy có thể cho mình hạnh phúc.- My nói với giọng tự tin.
- Ừm!- Hoàng Yến gật đầu.- Chúc hai người hạnh phúc.
Kết thúc cuộc nói chuyện, nhỏ chẳng có tâm trạng học bài, ngã vật xuống giường suy nghĩ mông lung..."tại sao lại có nhiều chuyện trớ trêu xảy ra trong cuộc sống"