1
Khi Tô Dạng tới lớp 12-1 lần nữa, Trần Khê rất bất ngờ.
Cô nhìn thấy Tô Dạng đang đứng ở cửa lớp.
Trong mắt cô hiện lên sự lo lắng, sao anh lại tới tìm cô vào lúc này? Bạn học đều đang ở đây, bây giờ cô đi ra ngoài thì sẽ dính líu quan hệ đến anh, không biết sẽ bị đồn như thế nào nữa.
Nhưng cô do dự một lát rồi vẫn quyết định đi ra ngoài, cô biết rõ tính tình Tô Dạng không tốt, nếu phải chờ lâu, chắc chắn sẽ làm anh nổi giận, đến lúc đó phát cáu với cô trước mặt mọi người, cô sẽ càng thêm khó coi.
Vì thế cô mang theo lòng hư vinh mà chính cô cũng không giải thích được chuẩn bị đứng dậy.
Nhưng Tô Dạng lại đột nhiên bước đi, rời khỏi cửa lớp đi về phía cửa sổ ngoài hành lang.
Cuối cùng anh dừng bên cửa sổ cạnh chỗ ngồi của Vũ Hòa.
Nhưng anh vốn là một người kiêu ngạo như thế, sao lại đi tìm Vũ Hòa?
Rõ ràng lần trước cô đã nói cho anh rất nhiều câu khó nghe, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ biểu cảm đáng sợ của anh sau khi nghe những lời đó, âm trầm như muốn giết người, bây giờ cô nghĩ lại mà trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Thế nhưng, Tô Dạng vẫn đến tìm Vũ Hòa.
Cô nghĩ rằng, sau những lời nói đó của cô thì Tô Dạng sẽ khác.
Nhưng mà Tô Dạng có nhận ra cô không thì khó nói.
2
Vũ Hòa mặc đồng phục học sinh màu xanh lam, mái tóc dài mượt rũ xuống mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn, là khuôn mặt trái xoan điển hình, tính tình cũng rất tốt.
Mà ngoại hình của Trần Khê quá bình thường, dáng người gầy gò, vừa nhìn là biết dậy thì không tốt.
Trần Khê nhìn đi chỗ khác, cô thấy Vũ Hòa đi một đôi giày trắng nhỏ rất sạch sẽ.
Mà Vũ Hòa cũng giống như đôi giày trắng nhỏ đó, rất sạch sẽ, sạch sẽ đến mức khiến cho Trần Khê xấu hổ.
Cô ghen tị với cuộc sống của Vũ Hòa, nhưng cũng khát vọng được như Vũ Hòa.
Vũ Hòa làm gì cũng có thể thành công, Vũ Hòa có thể dễ dàng trở thành người đứng đầu cả khóa.
Còn Trần Khê, cô phải cố gắng rất nhiều mới có thể theo kịp tiết tấu của lớp 12-1.
Vũ Hòa nói chuyện nhẹ nhàng và mềm mại, bạn học trong lớp rất thích Vũ Hòa.
Mà Trần Khê, lại là sự tồn tại không đáng chú ý.
Cô cảm thấy vận mệnh chưa bao giờ ưu ái mình, mẹ cô bỏ đi theo người khác, bố dượng lại trút giận lên trên người cô và em trai.
Cô muốn bỏ chạy, nhưng mà cô có thể chạy đi đâu đây? Em trai cô phải làm sao đây?
Cô không báo cảnh sát được, tên súc sinh kia đã chụp ảnh nud3 của cô rồi lấy ra uy hiếp cô.
Chỉ có ở đây thì ít ra có thể gần Tô Dạng hơn một chút.
Cô thật sự thích Tô Dạng, đây là ánh sáng mà cô tìm thấy khi đang khổ sở giãy dụa trong bóng tối.
Cô sẽ không bao giờ quên, ngày hôm đó, cô mặc chiếc váy do hàng xóm tặng.
Đây là bộ đồ mà cô gái đó từng mặc nhưng giờ không cần nữa, vậy mà đối với cô thì đó lại là chiếc váy trắng mà cô chưa từng có.
Lúc cô vui vẻ mặc nó ra ngoài, bị đám trẻ con ở phòng trọ bên cạnh chặn lại, ác ý của trẻ con có đôi khi lại có thể đánh đổ một người.
Bọn họ biết váy cô đang mặc trên người là váy mà người ta không cần, bọn họ chỉ vào cô nói bẩn, đây là một đợt ức hiếp không có kết thúc.
Cô bị bọn chúng đẩy ngã, chiếc váy vì vậy mà cũng bị bẩn.
Trần Khê cố nén nước mắt không cho nó chảy xuống, cô không thèm khóc trước mặt bọn nó, nếu khóc thì sẽ thua.
Nhưng vào lúc đó, Tô Dạng đi xe máy đi ngang qua đây, sau đó dừng lại bên cạnh cô.
3
Ngày đó Tô Dạng tựa như một vị thần, anh cởi mũ bảo hiểm xuống, nhẹ nhàng nói với đám học sinh cấp hai kia: “Nhân lúc ông đây còn kiên nhẫn thì cút mau.”
Danh tiếng của anh vang dội đến nỗi học sinh ở những trường gần đây đều biết đến anh, đám kia lập tức chạy trối chết, mà Tô Dạng nhìn cô một cái, đá vào xe người bên cạnh.
“Quần áo.”
Người kia lập tức nói, rồi cởi áo ra ném cho cô.
Mà cái váy trắng bị bẩn kia, cô giặt thật sạch rồi cất đi.
Ở trên con đường thích Tô Dạng, cô tự ti, cố chấp, làm rất nhiều chuyện sai trái.
Vũ Hòa từng đưa tay về phía cô, nhưng cô cắn răng từ chối.
Làm sao bây giờ đây? Cô đã quen sống trong bùn, nhưng rõ ràng cô cũng đã từng thử vùng vẫy vô số lần.
4
Khi cô dùng dao đâm vào người bố dượng đang ngủ say, cô không hề cảm thấy sợ hãi.
Giết gã là chuyện cô đã muốn làm từ lâu.
Khi gã uống say sẽ hành hung cô, khi gã đưa cô đến chỗ chủ nợ, lần nào cô cũng muốn giết gã.
Máu của bố dượng chảy đầy đất, Trần Khê chạy tới che mắt em trai lại.
Cô giết bố dượng của mình, sau đó cô tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ quần áo đẹp nhất của mình, là bộ váy trắng kia, đến đồn cảnh sát tự thú.
Cô nghĩ thật khó để cô có thể tiếp tục sống.
Ngày đeo còng tay, cô rất bình tĩnh, cứ luôn nhìn về phía cửa ra vào, đến cuối cùng, người cô thích cũng không đến gặp cô, cho dù là đến xem chuyện cười của cô, anh cũng không đến.
Cô mỉm cười bước vào nhà giam, nghĩ thầm, thật ra, tất cả mọi chuyện chỉ có mình cô coi là thật mà thôi.
Giữ anh lại hoặc buông anh ra cô đều không làm được, cuộc đời mỗi người đều có một vết nứt.
Thế nhưng, Trần Khê, cô không chờ được ánh sáng của mình.