1 năm trôi qua
Nó giờ đã quen với gia đình mình và mọi người xung quanh. Sống không kí ức thật khó đối với nó. Gia đình ai cũng yêu thương nó nhiều lắm, còn cả cô bạn thân Thiên Di nữa, dù không nhớ gì nhưng nó chắc chắn những gì ba nó nói lúc trong bệnh viện là thật. Tóm tắt lại một năm qua của nó chẳng có gì đặc biệt, nó đi học lại, ai cũng hỏi thăm nó nhưng thật sự nó chẳng nhớ ai ngoài Thiên Di nhưng chẳng lẽ lại nói 'mình không quen mấy bạn"? Thế không được nên nó đành ậm ừ cho qua. Hai nó hay đưa nó đến mấy công viên hay mấy nơi mà hồi trước nó và hai hay đến nhưng tất cả cố nhặt lại cũng chỉ là những mảnh ghép rời rạc không đầu không cuối, mỗi lần đến mấy chỗ đó hay nghe ba mẹ kể về ngày xưa thì đầu nó lại đau. Thành tích học tập của nó vẫn xuất sắc như ngày nào, cũng nhờ Thiên Di hôm nào cũng nhắc lại tất cả kiến thức cho nó nhớ. Lớp 10, trường nó là một ngôi trường khá nổi tiếng với đội ngũ giáo viên hùng hậu, có kinh nghiệm giảng dạy, học ở đây là mơ ước của biết bao học sinh. Năm nay nó sẽ trở thành học sinh khối 10 của trường , và tất nhiên nó sẽ phải thi chọn lớp, đậu vào trường là một việc khó, vào lớp chọn còn khó hơn
Buổi sáng tại nhà của nó và anh
_Uyên Nhi, dậy đi em, Di đang đợi em dưới nhà nè. Anh nó gọi
_Dạ, hai chờ em chút. Nó đang làm vscn trên phòng nói vọng xuống.
Dưới nhà, một cô gái mặc đồng phục trường K với khuôn mặt ưa nhìn, mái tóc mượt xõa ra trông rất nữ tính. Cô và anh đang đợi nó dưới nhà. Cả hai người (Thiên Di-Gia Bảo) cứ ngồi im trên sofa không nhúc nhích, bầu không khí rất căng thẳng, ai cũng cảm thấy ngượng ngượng nên không bắt chuyện, ngồi một lúc cô bắt đầu đi thăm xung quanh ngôi nhà, anh thì xuống bếp lấy nước uống, đi đến bếp thì bỗng cô trượt chân vì hồi nãy anh lỡ tay làm đổ nước chưa kịp lau và thế là
_AAAA. Giọng một cô gái vang lên.
...
Tình cảnh bây giờ rất ư là lãng mạn, một chàng trai với khuôn mặt điểm trai, vóc dáng thì chuẩn không cần chỉnh đang đỡ à không, phải nói là ôm mới đúng, đang ôm một cô gái khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, nước da trắng hồng. Cái này giống cảnh nam chính đang đỡ nữ chính trong phim tình cảm nè. 4 mắt chạm nhau, cả hai cứ chăm chú nhìn nhau mà không biết mình đang giữ tư thế tình cảm đến mức nào và ở gần đó, có một người đang tủm tỉm cười không ai khác chính là nó.
_E hèm, hai người cứ tiếp tục nha, em chưa thấy gì đâu, em xuống bếp lấy hộp sữa, cứ tiếp tục nha, em chưa thấy gì hết. Nó nói như vậy chẳng khác nào chứng minh rằng : A, em thấy hết rồi đấy, nó chạy vô tủ lạnh lấy hộp sữa rồi chạy ra ngoài. Lúc đấy, hai người kia mới ý thức được mình đang làm gì, vội buông nhau ra, mặt ai nấy đều đỏ ửng.
_Em..em...ơ cảm ơn anh, em ra trước. Cô vội nói rồi chạy ra phòng khách lấy cặp rồi chạy ra theo nó. Anh theo ngay sau cô, cả ba cùng đến trường, nó với cô đi chung một chiếc xe đạp điện, anh đi riêng một xe.
Vừa đến ngã tư, một chiếc xe Air blade vô duyên từ đâu lao ra làm nó tránh không kịp kết quả là...
Á.......Rầm......Ui da
Con ngựa sắt của nó đã anh dũng đáp vỉa hè, nhìn chiếc xe đạp bây giờ chỉ có thể miêu tả bằng một từ :Thảm. Hai cô gái đang ngồi trên xe cũng không khả quan hơn, nó thì suýt hôn vỉa hè may mà chống tay kịp, cô thì đỡ hơn, chỉ bị té. Cả 2 đều bị thương nhẹ ở ngoài anh đi sau thấy tụi nó bị tai nạn nên dừng xe lại xem sao. Nó vừa đứng lên đã chửi té tát tên đi xe lúc nãy:
_Nè, anh không có mắt hả, đi đứng cái kiểu gì vậy, có biết đi xe không vậy, đâm vào người ta rồi đây nè.
_Xin lỗi. tên kia trả lời.
_Xin lỗi là xong hả, nhìn cái xe của tui đi, nó thảm hại thế này là tại ai hả. Nó chửi tiếp
_Tôi đem đi sửa là được chứ gì.
_Sửa cái gì mà sửa, giờ tui phải đi học bằng cái gì đây. Nó đang chửi thì bị hai người kia kéo ra. _Nhi, cậu bình tĩnh lại đi, đừng chửi nữa, người ta xin lỗi rồi mà. Di khuyên nó.
_Ơ Khánh, sao lại là cậu. Anh nó ngạc nhiên, tưởng ai hóa ra là hắn.
_Không phải tôi thì là ai, sáng sớm đã xui xẻo. Hắn nói, có vẻ hơi bực bội
_Con bé đó nó hơi quá lời cậu bỏ qua cho nó, đừng để bụng làm gì.
_Con gái gì đâu mà nói lắm thế không biết. _Nè, tôi nói lắm thì sao hả, ảnh hưởng đến kinh tế nhà anh à. Nó đang phủi đồ thì nghe thấy hắn nói nên đốp lại luôn.
_Nhi, thôi đi em. Anh nó khuyên, anh không thể hiểu tại sao 2 người này lại có thể cãi nhau nhiều như thế trong khi Khánh là một người rất ít nói. Tình hình là giờ anh có một xe, nó có một xe nhưng lại bị hỏng, anh phải chở nó hoặc cô, chọn cái nào cũng không được, bỗng nhiên ánh mắt của anh dùng lại ở chiếc xe Air Blade của hắn kêu lên:_Có cách rồi, Nhi! Em lên Khánh chở đi học nhé, sắp muộn học rồi.
_Sao lại phải lên xe hắn ta, anh cũng có xe mà.
_Anh phải chở Di rồi, em chịu khó đi, sắp muộn học rồi. Vừa nói xong, anh kêu Di lên xe sau đó phóng đi luôn để lại nó bơ vơ chưa kịp ú ớ câu nào.
Nó đứng ở vỉa hè, không biết tiếp theo phải làm thế nào, đi xe hắn thì không được mà không đi cũng không được. Nhìn đồng hồ đã 6 giờ 55 rồi, nếu đi bộ cũng không kịp. Trong đầu nó đang rối tung lên, các Nơ ron thần kinh căng lên hết cỡ, hết nhìn con ngựa sắt của mình lại nhìn chiếc xe của hắn.
Còn phần hắn, hắn đúng khoanh tay nhìn nó rồi quét mắt qua chiếc xe đạp, nghĩ xem nên làm gì. Nó cứ đứng trơ ra đấy làm hắn đến bực mình, sắp muộn học rồi mà còn đứng đơ ra ngắm nhau thế này thì chỉ có nước lên uống trà với giám thị.
_Lên xe, nhanh lên. Hắn leo lên xe, ra lệnh cho nó.
_Còn cái xe của tôi. Nó vẫn ngơ ra.
_Chút nữa có người đến đem đi sửa, lên xe nhanh lên, sắp muộn rồi.
_À ờ. Nó nói xong leo lên xe hắn, chiếc xe phóng với tốc độ khủng khiến tóc nó bay "phấp phới", may là còn cái mũ bảo hiểm giữ lại không chút nữa đến trường kiểu gì cũng thành cái tổ quạ.