Trần Nhiễm Âm được một nữ cảnh sát dìu vào bệnh viện, kiểm tra toàn thân, đồng thời cảnh sát cũng liên lạc với bố mẹ cô.
Kiểm tra còn chưa làm xong, Tần Vi và Trần Hồng Bác đã chạy tới bệnh viện. Ban đêm, bên ngoài phòng cấp cứu, cảnh sát đã thông báo lại sự việc cho. bọn họ.
Người phụ trách kiểm tra Trần Nhiễm Âm là một bác sĩ nữ, ban đầu vốn là một bác sĩ nam, nhưng Trần Nhiễm Âm không chịu để cho người khác phái chạm vào cô, nhất quyết yêu cầu đổi thành bác sĩ nữ. Sau khi kiểm tra toàn thân cho cô, bác sĩ nữ từ trong phòng khám đi ra, Tần Vi và Trần Hồng Bác lập tức giữ lấy cô ấy.
Gương mặt hai người bọn họ đều tràn đây lo lắng, nhất là Tần Vi, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Bác sĩ nữ nói ngắn gọn về tình trạng thương tích của Trần Nhiễm Âm: "Toàn thân bị gãy xương nhiều chỗ, may mắn không bị thương nội tạng, vết thương ở chân phải tương đối nghiêm trọng, bị đánh gãy, cần phải nhanh chóng sắp xếp phẫu thuật.”
Cuối cùng lại trấn an người nhà một câu: “Không có nguy hiểm đến tính mạng.”
Nhưng Tần Vi và Trần Hồng Bác cũng không thở phào nhẹ nhõm, gương mặt vẫn đầy lo lắng.
Sắc mặt Trần Hồng Bác tái nhợt, tay vẫn run rẩy, hít sâu một hơi rồi nhỏ giọng hỏi bác sĩ: “Con bé, con bé có bị...không?”
Nữ bác sĩ không rõ, nhíu mày: “Cái gì?"
Tần Vi đành phải nói rõ một chút: “Con bé kiên quyết không muốn bác sĩ nam, chúng tôi lo lắng cho con bé...” Lúc nói những lời này, bà đã khóc, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Cuối cùng bác sĩ cũng đã hiểu được nỗi bận tâm của bố mẹ, lập tức lắc đầu: “Không.” Sau đó kiên quyết nói, “Yên tâm, cô ấy không bị xâm phạm.”
Trần Hồng Bác và Tần Vi đồng thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi, đôi mắt của Trần Hồng Bác đã đỏ lên, Tần Vi khóc càng dữ dội hơn: “Hiện tại chúng tôi có thể vào thăm con bé không?”
Nữ bác sĩ gật đầu: “Có thể." Sau đó nói thêm, "Nhưng đầu gối của cô ấy bị thương tương đối nghiêm trọng, phải phẫu thuật càng sớm càng tốt, làm thủ tục nhập viện luôn đi.”
Trần Hồng Bác gật đầu trước, sau đó lo lắng hỏi một câu: "Có để lại di chứng gì không?”
Nữ bác sĩ nói rất thẳng thắn: “Có, không thể vận động mạnh, giống như chạy nhảy hay chơi bóng gì đó cũng không được, cần phải chăm sóc cẩn thận, nếu không thì đến năm mươi tuổi sẽ phải ngồi xe lăn.”
Trần Hồng Bác biết con gái thích chơi bóng rổ, đau lòng thở dài một hơi, cay đắng gật đầu: “Được rồi, cám ơn cô.”
Cửa phòng cấp cứu mở ra một khe hở nhỏ, lời bác sĩ nói được truyền vào lỗ tai Trần Nhiễm Âm.
Cô mặc quần áo màu xanh trắng, nằm thẳng trên giường bệnh, lặng lẽ nhìn chằm chằm lên trần nhà màu trắng, hốc mắt dần dần đỏ lên.
Cửa phòng bị đẩy ra, Tần Vi và Trần Hồng Bác đi vào, Trần Nhiễm Âm quay mặt nhìn về phía bọn họ, nước mắt lập tức rơi xuống. Bố mẹ là hậu thuẫn của cô, là sự ÿ lại của cô, sau khi nhìn thấy bố mẹ, cô càng trở nên yếu ớt, phòng tuyến tâm lý hoàn toàn sụp đổ. Cô vừa áy náy vừa tự trách mình, cảm thấy tát cả những gì xảy ra tối nay đều do sự tùy hứng của mình tạo thành, thậm chí sinh ra một cảm giác tự ghét bỏ bản thân, cô khóc lóc nói với bố mẹ: “Xin lỗi, xin lỗi, tất cả là lỗi của con.”
Tần Vi bước nhanh đến bên giường bệnh, nắm chặt tay con gái, dịu dàng và kiên định nói với cô: "Bố mẹ không trách con, không phải lỗi của con, chuyện hôm nay không liên quan gì đến con! Con là nạn nhân và con không có bắt kỳ sai lầm nào cả! Tất cả đều là lỗi của bọn họ, là lỗi của Lâm Vũ Đường,
là lỗi của hai tên bắt cóc kia!”
Lời nói của mẹ đã giúp an ủi cô phần nào, nhưng Trần Nhiễm Âm vẫn không thể vượt qua được rào cản trong lòng, khóc lóc nói với mẹ: "Không liên quan đến anh ấy, trốn học là chủ ý của con... Con đã rủ anh ấy trốn học... Nếu không họ sẽ không bắt được chúng con.”
Sau khi thẳng thắn nói ra chân tướng, cô cảm thấy như trút được gánh nặng, giống như là một tên tội phạm lẩn trốn nhiều năm cuối cùng cũng lựa chọn tự thú, cởi bỏ gông cùm luôn giam cầm tâm hồn cô.
Tần Vi đột nhiên nổi giận: “Chính là lỗi của cậu ta! Tất cả đều là lỗi của cậu ta! Tại sao cậu ta không nhắc nhở con? Cậu ta biết rõ mình sẽ mang đến nguy hiểm cho con, vì sao còn đồng ý với con? Cậu ta là sao chổi! Chính cậu ta là người liên lụy đến con!”
Bởi vì cảm xúc kích động, cơ thể của bà không kìm được mà run rẩy.
Bà đã mất đi một đứa con trai, còn suýt mắt đi đứa con gái, phòng tuyến tâm lý của bà đang gặp nguy hiểm, bà ghét tất cả những người trên thế giới này làm tổn thương con cái của mình, không chỉ ghét những kẻ buôn bán ma túy, mà còn ghét cảnh sát, ghét những kẻ buôn bán ma túy giết con trai mình, nghề cảnh sát làm cho bà mất đi con trai mình.
Bà đã từng tự hào về con trai mình, kết quả là con trai bà đã chết thảm trong niềm tự hào của bà.
Bà chỉ còn lại một đứa con gái, bà không thể mất con bé nữa... Nếu không bà sẽ không sống nổi.
Trần Hồng Bác vươn tay đỡ lấy vai vợ, vỗ nhẹ để bày tỏ sự thấu hiểu và trấn an, đồng thời nói với con gái mình: “Âm Âm, con không nên tự trách mình, chuyện này không phải trách nhiệm của con, mặc dù trốn học là hành vi sai nhưng không ai có thể đoán trước sẽ xảy ra chuyện này. Đây là một trường hợp bất ngờ cực kỳ nguy hại đối với xã hội, cảnh sát cũng không đoán trước được, huống chi con chỉ là một học sinh không hiểu sự đời. Con không cần đổ hết tất cả trách nhiệm lên người mình, con là nạn nhân, không phải thủ phạm, cho dù có xảy ra chuyện gì thì con cũng không sai!”
Lời nói của bố mẹ đã khiến Trần Nhiễm Âm an tâm hơn rất nhiều, tuy rằng nội tâm vẫn còn cảm giác tự trách và áy náy, nhưng lại rất hưởng thụ thân phận nạn nhân hoàn hảo này. Bản thân cô cũng cảm thấy mình thật vô sỉ, nhưng vô sỉ có thể tiêu trừ cảm giác tội lỗi trong lòng cô, ít nhất có thể tạm thời làm cho cô cảm thấy thoải mái.
Nhưng mà thực tế thật sự không cách nào giả vờ và trốn tránh, sự vô sỉ của cô chỉ có thể làm cho cô yên tâm thoải mái trong một giờ, hoặc là nói, còn chưa tới một giờ, cảm giác tội lỗi đã quay lại.
Ca phẫu thuật được sắp xếp vào lúc 8 giờ sáng mai, cô được chuyển đến khoa nội trú, bố mẹ cô đã sắp xếp một phòng bệnh riêng cho cô, để cô nghỉ ngơi thật tốt.
Đèn vừa tắt, trong phòng bệnh im áng, mẹ nằm trên giường bên cạnh, không biết có ngủ không, còn bố đã về nhà chuẩn bị đồ dùng sinh hoạt để nhập viện.
Đêm khuya vắng lặng, cảm giác tội lỗi giống như một cơn sóng lớn đang hoành hành, không thể ngăn cản được mà nuốt chửng trái tim của cô, không ngừng kết tội, đày đọa tâm hồn cô.
Cô thẹn với Lâm Vũ Đường.
Nếu như không phải vì cô, Lâm Vũ Đường sẽ không bị bắt đi.
Cô còn vứt bỏ Lâm Vũ Đường.
Cô ích kỷ, nhát gan, hèn nhát, bội bạc, nhẫn tâm vứt bỏ anh trong thời khắc anh cần người ở bên và ủng hộ nhất, chỉ vì để bảo vệ bản thân.
Cô thích anh, nhưng không dám trả giá tất cả vì anh, thậm chí ngay cả một câu nói dối dễ nghe cũng không dám nói, cho dù trước khi xuống xe nói với anh một câu dối rằng: “Em chờ anh trở về.”
Cô đẩy anh ra một cách vô sỉ, đẩy anh vào một thế hoàn toàn cô lập.
Cảm giác áy náy mãnh liệt không ngừng hành hạ cô, hốc mắt Trần Nhiễm Âm bắt đầu nóng lên và chua xót, cho. dù nhắm chặt mắt nhưng nước mắt vẫn chảy ra khỏi hốc mắt.
Sợ bị mẹ phát hiện, cô lập tức nắm lấy lớp chăn thật dày trùm lên đầu mình.
Nhưng sự phán xét từ sâu trong linh hồn vẫn tiếp tục.
Tuy rằng bọn họ không phải là người của một thế giới, giữa hai thế giới có một khe nứt sâu không thấy đáy, nhưng mà khe nứt này cũng không rộng lắm, chỉ cần cô hơi dũng cảm một chút là có thể nhảy qua.
Nhưng cô không có, cô là một kẻ hèn nhát không có can đảm.
Bây giờ, khe nứt nhỏ đã trở thành rạch sâu không thể vượt qua.
Có lẽ, cô sẽ không còn gặp lại anh trong suốt quãng đời còn lại của mình.
Chắc chắn anh sẽ không tha thứ cho cô, bởi vì cô là người đáng ghét nhát, đáng chết nhất, không biết xấu hổ nhất trên thế giới này, anh dựa vào cái gì mà phải tha thứ cho loại người như cô?
Dù sao nếu đổi lại là cô thì cô cũng sẽ không tha thứ.
Kẻ ngốc mới tha thứ cho cô!
Bây giờ chắc chắn Lâm Vũ Đường đang rất hận cô, nhất định còn cực kỳ chán ghét cô, cũng có thể hối hận vì đã yêu đương với một người như cô, chắc chắn anh sẽ coi cô là vết nhơ trong cuộc sống của mình.
Anh dũng cảm như vậy, lại thích một kẻ hèn nhát và nhát gan như chuột giống như cô. Không đúng, chắc chắn sau này anh sẽ không bao giờ thích cô nữa... Nghĩ tới đây, Trần Nhiễm Âm khó chịu muốn chết, nước mắt không ngừng tuôn rơi, nhưng sợ mẹ nghe được cô đang khóc, nên chỉ có thể lặng lẽ trốn ở trong chăn, cắn mạnh chăn, im lặng nghẹn ngào, khóc đến mức cả người phát run.
Suốt một đêm cô không ngủ được, không phải ác mộng quấn thân thì cũng là yên lặng gào khóc.
Cô cảm thấy mình đã uất ức đến nỗi chỉ biết khóc.
Thật sự là một người vô dụng.
Cho đến khi bị đẩy vào phòng phẫu thuật, khoảnh khắc mặt nạ gây mê bao. trùm trên mặt, cuối cùng cô cũng như trút được gánh nặng mà rơi vào hôn mê. Đã sớm biết làm phẫu thuật sẽ gây mê toàn thân, cho nên cô hít một hơi thật lớn, ngay sau đó là dần tan vỡ.
Sau khi tỉnh lại, cô vẫn còn suy nghĩ về nó, nếu ngày nào cũng có thể hít một ngụm thuốc mê thì tốt rồi, như vậy có thể quên hết tất cả.
Bởi vì bị cảm giác áy náy tra tấn khiến cho cô không dám đối mặt với hiện thực.
Nằm viện một tuần, cô về nhà tĩnh dưỡng, trên đùi phải đeo thêm một thiết bị cố định chân có thể tùy chỉnh, không dám tùy tiện nằm, không dám tùy tiện ngồi, càng không dám tùy tiện đi lại. Đi học là chuyện càng không được, tuy rằng cách kỳ thi đại học chỉ còn chưa đầy nửa năm. Nhưng bố mẹ cô dường như không trông cậy vào cô có thể chạy nước rút để thi đại học, bọn họ còn đặc biệt lo lắng cô sẽ có bóng ma tâm lý, không chỉ bỏ ra một số tiền lớn mời bác sĩ tâm lý có uy tín nhất thành phố Đông Phụ thường xuyên tới tiến hành hướng dẫn tâm lý cho cô, còn nói với cô một đống lời nói hoa mỹ cổ vũ cô mỗi ngày, tạo năng lượng tích cực cho cô, sợ cô mắc phải PTSD* ảnh hưởng cả đời.
(Rối loạn stress sau sang chấn (PTSD) là những hồi tưởng mang tính thâm nhập, tái hiện của một sự kiện sang chấn quá mạnh; sự hồi tưởng kéo dài> 1 tháng và bắt đầu trong vòng 6 tháng sau sự kiện.)
Chuyện kia thật sự tạo thành ảnh hưởng không nhỏ đối với cô, ảnh hưởng nghiêm trọng nhất chính là cô không muốn tiếp xúc với người khác phái, ngay cả bố của cô cũng không được, bởi vì cô luôn liên tưởng đến tên gầy đã đánh đập cô, sẽ nghĩ đến đêm đó mình trần truồng chật vật không chịu nổi.
Còn nữa, đáy lòng cô cảm thấy hổ thẹn. Mỗi ngày cô đều nghĩ đến Lâm Vũ Đường, thời thời khắc khắc đều hối hận, tự trách và còn tự lên án bản thân. Lên án sự hèn nhát và nhút nhát củacô, lên án sự vô ơn của chính mình. Để trốn tránh thực tế và cảm giác tội lỗi, cô bắt đầu học tập, học tập điên cuồng, kêu bố mẹ cô thuê một nữ gia sư, mỗi ngày đúng giờ tới nhà. Sau giờ học ở trên lớp thì bắt đầu học bài và làm bài tập về nhà, cho đến đêm khuya cũng không ngừng làm đề, buộc mình phải đắm chìm trong kiến thức, để cho bộ não của mình bị chiếm đóng bởi kiến thức của các môn học khác nhau, sử. dụng “Kỳ thi tuyển sinh đại học” như một cái cớ để làm tê liệt ý thức và
suy nghĩ của mình.
Sống đến mười tám tuổi, lần đầu tiên cô có biết ơn kỳ thi đại học như thế, vì kỳ thi đại học đã cứu cô, bằng không cô sẽ sống trong áy náy với Lâm Vũ Đường.
Kiến thức thật sự có có thể mang lại sức mạnh cho con người, còn có thể mang đến một chút cảm giác an ủi cho cô: Nếu cô có thể dựa vào bản lĩnh của mình thi đậu đại học, có phải sẽ không phải ăn chơi trác táng nữa không? Có phải Lâm Vũ Đường có thể liếc mắt nhìn cô một cái không? Nếu là như vậy, cô sẽ cố gắng, cố gắng không tụ tập chơi bời như trước nữa...
Thật ra trong lòng cô vẫn còn một chút ảo tưởng, ảo tưởng Lâm Vũ Đường còn có thể trở về. Hơn nữa, bọn họ không ai nói chia tay, tối hôm đó anh chỉ kêu cô xuống xe, không nói sau khi xuống xe thì chia tay... Hơn nữa, ngộ nhỡ bố mẹ anh không xảy ra chuyện thì sao? Ngộ nhỡ lời tên mập kia nói đều là nói dối thì sao? Không đúng, cô không thể nghĩ như vậy, nghĩ như vậy quá tiêu cực, cô nên tích cực lạc quan một chút: Lâm Vũ Đường phúc lớn mệnh lớn, đại nạn không chết tất có phúc về sau, cho nên gia đình anh nhất định sẽ không xảy ra chuyện!
Cô hy vọng anh và gia đình anh sẽ bình an và không ai xảy ra chuyện.
Một tháng sau, cuối cùng cô đã được loại bỏ các thiết bị cố định đeo trên đùi, nhưng đi bộ vẫn khập khiễng, chân phải theo thói quen không dám sử dụng sức, mặc dù bác sĩ đã đảm bảo với cô rằng cô đã có thể đi bộ bình thường. Mất nửa tháng thích ứng cô mới dần khôi phục dáng vẻ đi lại trước kia, nhưng cũng không thể trở lại sân bóng nữa, đời này cũng không được.
Ngay sau đó là đến Tết, cùng với một trận tuyết lớn, cả nước bắt đầu giăng đèn kết hoa đón năm mới, nhà nào cũng náo nhiệt bày ra bữa cơm đoàn viên.
Ngày mùng một Tết, tuyết rơi rất lớn, bố mẹ dẫn cô đến nhà ông bà nội, ông bà nội thương cô gặp phải tai ương nên cho cô hai bao lì xì lớn, dày đến mức cô dùng hai tay mới cầm chắc được, ngay cả thím và bác cả bình thường hay ngồi lê đôi mách cũng không nói chuyện phiếm nữa, cả nhà vui vẻ hòa thuận.
Ngày mùng hai, cô lại theo ba mẹ đến nhà bà ngoại, lại một lần nữa hưởng thụ đãi ngộ cao nhất từ các người lớn, giống như cô là anh hùng chiến đấu vậy. Điều trớ trêu là lúc đang ăn cơm, mẹ cô lại tự hào, không chê phiền kể với mọi người một phần nhỏ sự thật cô đã trình báo với cảnh sát khi bọn họ đến bệnh viện tìm cô lấy lời khai: Cô nhổ miếng sắt ra sau lưng Lâm Vũ Đường. Cô đã sử dụng một cây gậy để đánh vào đầu tên cướp một cách tàn bạo nhất.
Tất cả mọi người đều khen ngợi sự anh dũng của cô, khen ngợi cô gặp nạn mà không loạn, khen ngợi lòng can đảm của cô, kiên trì nhận định là cô đã cứu hai người bọn họ, ngay cả hai cảnh sát đến lấy lời khai của cô cũng khen ngợi cô, nói là cô đã cứu Lâm Vũ Đường một mạng vào thời khắc quan trọng nhất, nhưng trong lòng cô hiểu rất rõ, thật ra mình chính là một kẻ hèn nhát, cô chỉ biết nhát gan trốn sau lưng Lâm Vũ Đường, thừa dịp bọn côn đồ không chú ý mà lén lút làm chút việc.
Nếu như không phải Lâm Vũ Đường dùng mạng của mình háp dẫn sự chú ý của tên mập thì cô sẽ không cách nào. đánh lén. Đó cũng là một phần trong kế hoạch của anh. Đêm đó, anh còn nói với cô: "Nếu không nắm được phần thắng thì đừng đánh lén nữa, trực tiếp chạy ra ngoài, ngàn vạn lần đừng quay. đầu lại, cứ chạy thẳng, anh nhất định sẽ thay em đánh tên mập kia.”
Anh nói được làm được, thật sự đang dùng mạng để mở đường cho cô.
Lâm Vũ Đường mới là anh hùng chân chính.
Cô không chỉ quay lưng lại với anh hùng, mà còn tước đoạt hào quang thuộc về anh một cách vô liêm sỉ.
Sau khi ăn cơm trưa xong, người lớn tụ tập ở một chỗ chơi mạt chược, đám con cháu thì xúm lại lên kế hoạch xem lát nữa đi đâu chơi, chỉ có cô, một người mới năm trước là người thích chơi bời nhất, giờ lại vào thư phòng của ông ngoại vùi đầu làm bài thi, còn tuyên bố với bên ngoài là vì chạy nước rút để thi đại học.
Kỳ thi tuyển sinh đại học đã trở thành lá chắn và nơi trú ẩn an toàn của cô.
Đặt bài thi lên, trên đề thi trắc nghiệm Hóa học xuất hiện tên của Mendeleev, khoảnh khắc nhìn thấy cái tên này, hốc mắt cô đỏ bừng, nỗi nhớ nhung và cảm giác tội lỗi đọng lại trong lòng giống như núi lửa phun trào ra, trong nháy mắt bao trùm cả trái tim.
Cô bắt đầu khóc, ngồi một mình trong thư phòng khóc đến mức không thở nổi.
Cả thế giới đều đau lòng cho cô, ăn ngon uống tốt hầu hạ cô, còn lo lắng loại người vô sỉ như cô sẽ bị PTSD, còn thuê bác sĩ tâm lý cho cô... Cô có gì phải lo lắng chứ? Có chỗ nào đáng để người ta đau lòng chứ? So với Lâm Vũ Đường mà nói, cô thật sự đang sống ở" thiên đường. Người đáng được đau lòng nhất là Lâm Vũ Đường.
Cô muốn biết chuyện gì đã xảy ra với gia đình anh. Bây giờ anh đang ở đâu? Là đang ăn Tết vui vẻ với gia đình sao? Anh có ăn cơm đoàn viên không?
Cô thật sự rất muốn biết hiện tại anh có sống tốt không...
Cho dù sau này anh không bao giờ tha thứ cho cô nữa, không bao giờ thích cô nữa, không bao giờ để ý đến cô nữa, chỉ cần có thể đến gặp cô một lần, nói với cô một câu anh đang sống tốt cũng được.
Nhưng anh lại biến mất, wechat và điện thoại đều không trả lời, dù có gửi cho anh cái gì cũng giống như đá chìm đáy biển. Còn có, nghe bạn học nói, từ ngày hôm đó anh cũng không đi học nữa, tất cả mọi người đều không biết anh đi đâu, ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng không biết.
Dường như cô đã hoàn toàn mất anh.
Vào ngày mùng năm, bố mẹ Mạnh Mục Thừa dẫn anh ta và anh trai của anh ta đến nhà bọn họ chúc Tết.
Đã lâu rồi cô không gặp Mạnh Mục Thừa, nghe nói tháng 6 năm nay anh ta sẽ sang Mỹ học tập. Nhưng chuyện này có liên quan gì đến cô? Sau khi chào bố mẹ Mạnh Mục Thừa, cô tự nhốt mình vào thư phòng, tiếp tục làm đề.
Cửa thư phòng bỗng nhiên bị gõ.
Không cần suy nghĩ nhiều, nhất định là Mạnh Mục Thừa.
Cô không muốn mở cửa, coi như không nghe thấy. Nhưng Mạnh Mục Thừa vẫn gõ, ngay cả tiết tấu cũng không thay đổi, không nhanh không chậm, giống như hòa thượng gõ mõ, gõ tới mức khiến cô phiền lòng, không thể không đi mở cửa cho anh ta. Nhưng cô không cho anh ta vào phòng, chỉ mở một khe
cửa nhỏ.
Cô đứng đẳng sau khe cửa, im lặng nhìn chằm chằm vào anh ta: “Nếu có gì muốn nói thì nói đi.”
Hôm nay Mạnh Mục Thừa ăn mặc rất trang trọng, áo sơ mi trắng phối với quần jeans, đôi mắt phượng hơi nhướng lên kia phát huy bốn chữ "Phong lưu phóng khoáng" đến cực hạn. Anh ta không nói dài dòng, đi thẳng vào vấn đề, giọng điệu chắc chắn: “Em không sai, Lâm Vũ Đường cũng không sai, các em đều là người bị hại.”
Phản ứng đầu tiên của Trần Nhiễm Âm là cứng đờ, ngay sau đó là đỏ hốc mắt.
Mấy tháng nay, tất cả mọi người bên cạnh đều tạo cho cô một tư tưởng"Cô không sai, tất cả đều là lỗi của anh, là anh liên lụy đến cô", mọi người trong gia đình e sợ cô có gánh nặng tâm lý, vì thế đã đổ hết toàn bộ sai lầm cho Lâm Vũ Đường. Nhưng càng như vậy, gánh nặng tâm lý của cô càng nặng nề hơn, cảm giác áy náy cũng càng mãnh liệt hơn.
Chuyện này vốn không thể trách Lâm Vũ Đường, nếu nói sai, như vậy sai lầm lớn nhất của anh chính là quen biết cô, là cô rủ anh trốn học, là cô vứt bỏ anh khi anh cần trợ giúp nhất.
Chỉ có Mạnh Mục Thừa bằng lòng thẳng thắn với cô và thừa nhận: Lâm Vũ Đường không sai.
Cô nghẹn ngào cắn môi dưới, do dự. một lát, lui về phía sau một bước, đồng thời mở cửa phòng lớn hơn. Mạnh Mục Thừa đi vào thư phòng, cô đóng cửa phòng lại.
Trong phòng im ắng, bọn họ đều đứng tại chỗ, cô lặng lẽ khóc, Mạnh Mục Thừa cũng không đi an ủi cô, chỉ im lặng làm bạn với cô.
Rất lâu sau, cuối cùng cô cũng mở miệng nói chuyện, giọng nói khàn khàn nức nở, mỗi một chữ nói ra đều vô cùng thống khổ và gian nan: “Tối hôm đó, anh ấy hỏi tôi có dám gặp lại anh ấy hay không, không dám thì xuống xe, dám thì về nhà cùng anh ấy. Tôi sợ hãi, tôi không dám, tôi xuống xe, tôi cực kỳ cực kỳ vô sỉ, rời đi mà không quay đầu lại. Tôi vứt bỏ anh ấy, nhưng khi đó anh ấy vô cùng cô độc, nhất định rất cần có người ở bên, chắc chắn cũng rất sợ hãi. Nhưng tôi lại đẩy anh ấy ra thậm chí tôi còn không muốn bố thí cho anh ấy một chút đồng tình nào, anh ấy bất chấp mạng sống để cứu tôi ra, nhưng tôi không có dũng khí đi cùng anh ấy đến cuối cùng...”
Cô coi Mạnh Mục Thừa là cha sứ, trở thành cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cô, không ngừng sám hối với anh ta bí mật chưa bao giờ kể với người khác: “Thậm chí tôi còn không dám thú nhận chi tiết đêm đó khi chúng tôi tách ra với hai cảnh sát đến tìm tôi, tôi chỉ nói với họ là "Lâm Vũ Đường bảo tôi xuống xe, tôi lập tức xuống xe", bởi vì tôi sợ sau khi bọn họ biết chân tướng sẽ lên án tôi, khinh bỉ tôi... Tôi thực sự có lỗi với anh ấy... Tôi là người đáng chết nhất trên đời, anh ấy không nên cứu tôi một chút nào.”
Cảm giác tội lỗi giống như một lưỡi dao sắc bén không ngừng lăng trì linh hồn của cô, nội tâm của cô bị tra tấn, thậm chí cực kì ảo não vì sao mình không chết vào đêm đó?
Chết là tốt rồi, cũng không cần tự trách bản thân.
Nhưng cô sống sót, trơ trẽn và đau đớn mà sống, bắt lực với tất cả mọi thứ.
Mạnh Mục Thừa hơi nhíu mày, nhìn cô với ánh mắt tràn đầy lo lắng, muốn khuyên cô cái gì đó, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng, im lặng lắng nghe cô tâm sự.
Hai mắt Trần Nhiễm Âm sưng đỏ, khóc. đến không thành tiếng: "Tôi mới là người làm sai, anh ấy không có bất kỳ sai lầm gì cả, là tôi ép anh ấy trốn học, tất cả là lỗi của tôi, tôi còn ích kỷ xuống xe... Bây giờ tôi hối hận, tôi muốn làm lại một lần nữa, tôi chắc chắn sẽ không xuống xe, tôi sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh ấy.”
Sống chết bên nhau cả đêm, linh hồn của hai người bọn họ đã sớm đồng điệu từ lâu, cho nên, cô hoàn toàn không cách nào thừa nhận nỗi đau mất đi Lâm Vũ Đường.
Nếu như thời gian có thể lùi lại thì tốt rồi, cho cô một cơ hội khác, cô nhất định sẽ dũng cảm đứng lên, sẽ không chùn bước cùng anh đi đến cuối cùng.
Mạnh Mục Thừa mím môi, do dự giơ tay phải lên, cần thận chạm nhẹ vào gò má cô. Thấy cô không có bài xích, anh ta mới nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay phủ lên gò má cô, ngón cái khẽ vuốt nước mắt của cô, dịu dàng và chắc chắn nói với cô: "Em không cần phải tự trách mình, không phải tắt cả mọi người đều dũng cảm như vậy, đổi lại là anh thì anh cũng sẽ xuống xe, bởi vì anh cũng sợ chết. Đa số người trên thế giới đều sợ chết. Không sợ chết là số ít, loại người này không phải là người liều mạng thì chính là anh hùng không sợ hãi. Còn lại tất cả đều là người bình thường, tham sống sợ chết là điều bình thường, không ai có tư cách lên án hành vi xuống xe của em, em cũng không cần phải lên án chính mình, em chỉ cần sống thật tốt, bình thường mà sống là được.”
Trần Nhiễm Âm vẫn không cách nào vượt qua rào cản trong lòng: “Nhưng tôi phản bội anh ấy, tôi ích kỷ, tôi nhu nhược, tôi đẩy anh ấy ra khi anh ấy cần tôi nhất.”
Mạnh Mục Thừa kiên quyết nói: "Không phải, là cậu ta đẩy em ra." Cảm thấy mình dùng từ không đúng, anh ta lại lập tức giải thích một câu: “Cậu ta biết sau lưng mình là vực sâu, cho nên đẩy em lên bờ, lúc ấy cho dù em không xuống. xe thì cậu ta cũng sẽ ép em xuống xe.”
Trần Nhiễm Âm cứng đờ người, ngây ngốc nhìn Mạnh Mục Thừa.
Mạnh Mục Thừa nhìn thẳng vào mắt cô, vô cùng nghiêm túc nói với cô: "Nếu đêm đó cậu ta thật sự muốn em đi cùng thì sẽ không đưa em đến bệnh viện trước, mà là trực tiếp lái xe về nhà. Cậu ta biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì, vì vậy cậu ta đã đưa em đến nơi an toàn trước, bởi vì cậu ta muốn em sống sót, sống một cách an toàn và rực rỡ.”