Sau khi kết thúc huấn luyện vượt tường cao bốn mét là đến huấn luyện ngả về phía sau từ trên bục cao: một người đứng trên bục cao một mét rưỡi, quay lưng lại, bên dưới là hai hàng đội viên đứng bắt tay lên vai nhau tạo thành bệ đỡ, thêm hai hàng đội viên đứng phía sau chống hai tay lên lưng họ, gia cố cho "bệ đỡ" thêm vững chắc, cuối cùng, người đứng trên bục cao sẽ ngã ra sau, rơi lên bệ đỡ do các đội viên dùng tay dựng nên.
Mục đích huấn luyện lần này là tăng sự đoàn kết tập thể và lòng tin tưởng giữa các đội viên, thế nên mỗi người đều phải đứng trên bục cao ngã ra sau một lần, cũng thay phiên nhau trở thành một thành viên phụ trách bệ đỡ.
Bục một mét rưỡi, nói cao không cao, nói thấp chẳng thấp, nhưng người lên đầu tiên thì vẫn phải cần một chút can đảm.
Sau khi Hà Tất giải thích xong những điều cần chú ý, cả lớp không ai xung phong, Trần Nhiễm Âm chỉ đành chủ động hỏi xem có ai đồng ý xung phong làm người đầu tiên hay không?
Các học sinh đưa mắt nhìn nhau, bầu không khí yên lặng ba giây, sau đó có hai người đồng thời đứng ra khỏi hàng, đồng thanh hô.
Cố Biệt Đông: “Em.”
Hừa Từ Thoại: “Để em ạ.”
Vì khoảng cách chiều cao nên hai người đứng cách nhau khá xa, trước đó cả hai đều không ngờ đối phương sẽ ra khỏi hàng nên ngạc nhiên quay sang nhìn nhau.
Trần Nhiễm Âm cũng rất ngạc nhiên, không phải vì Có Biệt Đông mà là vì Hứa Từ Thoại.
Cô bé này không cao, vóc dáng nhỏ nhắn, trông trắng nõn, tính cách cũng mềm mại dịu dàng, hệt như một cô bé được nặn từ bột mì, thật sự không ngờ. lại có can đảm đứng ra đầu tiên.
Tốt lắm!
Trần Nhiễm Âm rất ngạc nhiên, cũng vô cùng tán thưởng cô gái này: “Được, Hứa Từ Thoại đầu tiên, Cố Biệt Đông thứ hai, các bạn khác cứ lên theo thứ tự. trong hàng.”
So với các bạn nữ thì tay các bạn nam dài hơn, thế nên dựng "bệ đỡ" đều là các bạn nam, còn chống lưng phía sau là các bạn nữ.
Hứa Từ Thoại lên bục cao, sau đó đứng sát mép bục theo yêu cầu của sĩ quan huấn luyện, hai tay bắt chéo ôm lấy vai, không hề do dự ngã ngửa người ra sau.
Người thứ hai là Cố Biệt Đông, cậu cũng dứt khoát ngã xuống, sau khi xuống thì thay phiên làm bệ đỡ.
Bạn nữ có thể chống lưng cho cậu tạm thời chỉ có Hứa Từ Thoại, vì hiện tại chỉ có cô bé là bạn nữ duy nhất hoàn thành nhiệm vụ, nhưng chiều cao của hai người chênh lệch rất lớn, Hứa Từ Thoại cao 1m58 đứng phía sau Cố Biệt Đông cao 1m82 chẳng khác nào phía sau Cố Biệt Đông đeo thêm một cái đuôi cả.
Trong khi đợi người đi lên bục, Cố Biệt Đông quay đầu nhìn Hứa Từ Thoại: “Cậu có thể nhích tay lên trên một chút không?”
Hứa Từ Thoại lại giơ cao cánh tay hơn một chút: “Thế này à?”
Cố Biệt Đông thở dài một hơi, ngoảnh mặt đi: “Thôi, đợi Hàn Kiều xuống để cậu ấy thay cậu.”
Hứa Từ Thoại mím môi, hốc mắt hơi nóng, ánh mặt trời thiêu đốt đến nhức mắt.
Trần Nhiễm Âm không để ý đến hai người họ, bởi vì cô đang quay phim cho bạn học sinh lên bục, cô định quay lại mỗi người một đoạn, đến giờ nghỉ trưa sẽ gửi cho phụ huynh.
Đang quay, cô chợt phát hiện các đội viên đội cảnh sát đặc nhiệm mặc đồng phục huấn luyện chiến đấu màu đen luôn lọt vào ống kính, từng nhóm từng nhóm, người của mỗi nhóm đều khác nhau, có nam có nữ, đi bộ từ từ quanh sân bãi lớp họ một vòng rồi mới rời đi.
Trong lòng cô cực kỳ tò mò: các anh các chị của đội cảnh sát đặc nhiệm đều thích hóng chuyện thế à? Học sinh tập ngã ngửa cũng muốn đến tham quan?
Hà Tất thấy các đồng đội cứ từng nhóm từng nhóm một đến ngó nghiêng thì vô cùng bắt lực: Hay quá ha... Đâu ra cái kiểu ngang nhiên đến xem như vậy chứ? Chỉ hận không thể dí vào mặt người ta mà xem à? Không sợ đội trưởng xử các cô các cậu sao?
Huấn luyện ngã lưng của năm mươi hai học sinh nhanh chóng kết thúc, thân là chủ nhiệm, Trần Nhiễm Âm là người lên bục cuối cùng. Đợi cô ngã xong, Hà Tất tuyên bố nghỉ tại chỗ mười phút, mọi người lập tức vui vẻ tản ra.
Trần Nhiễm Âm đang ngồi xổm dưới bóng râm của bệ đá để cắt ghép video, đột nhiên một thứ lông lá chạy đến trước mặt cô, cô ngước mắt nhìn rồi bật cười, không ngờ lại là Bạch Nha.
Bạch Nha hạ mông xuống, ngoan ngoãn ngồi trên đất, thè lưỡi nhìn cô, vẻ mặt như trẻ con.
Trần Nhiễm Âm cười hỏi nó: “Mày biết bắt tay không?” Thực ra cô rất thích thú cưng, nhưng vì mẹ cô không cho cô nuôi chó, thế nên đến giờ vẫn không nuôi.
Bạch Nha lập tức nhắc chân trước bên phải của mình lên, Trần Nhiễm Âm vô cùng bắt ngờ, nắm lấy chân nó, lắc nhẹ, khen nó một câu đầy yêu mến: “Wow, mày thông minh quái”
Bạch Nha nhe răng, nở nụ cười đầy đắc ý.
Hà Tất đứng cách đó không xa đã nhìn thấy hết cảnh này, không khỏi mắng thầm một câu: Đúng là nịnh hót mà!
Lúc này, Triệu Đông Nam - lính bắn tia của trung đội 3 bỗng chạy đến, lớn tiếng hô với Hà Tất: "Người nào cơ?”
Hà Tắt hốt hoảng: “Con mẹ nó, cậu lớn tiếng thêm chút nữa là cả thế giới đều biết đấy!"
Cuối cùng giọng Triệu Đông Nam cũng nhỏ lại: "Rốt cuộc là người nào?” Lại nói thêm một câu đầy vẻ bát ngờ: “Nhóm chat nổ tung. Ngay cả cục trưởng Chu với chỉ đội trưởng Hứa cũng vào cuộc luôn!”
Hà Tất hất cằm về phía bệ đá cách đó không xa: “Kia kìa." Sau đó lại bổ sung thêm: “Cũng xinh phết.”
Triệu Đông Nam lập tức nhìn sang phía đó, vừa nhìn đã thấy Bạch Nha đang cố gắng thể hiện bản thân, đầu mày anh ta lập tức nhíu lại: "Bạch Nha chó thật!”
Hà Tất thở dài, không nói thay cho chó cưng của mình, bởi vì nó đúng là quá chó.
Triệu Đông Nam lại nhìn Trần Nhiễm Âm ngồi xổm dưới đất chọc Bạch Nha: “Chậc, đúng là rất xinh đẹp.” Dù sao nhìn góc nghiêng cũng thấy đẹp thật, đường nét từ trán đến sống mũi rồi đến cằm quá hoàn hảo, làn da trắng nõn, hệt như người đẹp bước ra từ trong tranh: “Thật sự là bạn gái đội trưởng à?”
Hà Tất đưa tay phải chỉ vào lỗ tai mình: “Tôi tận tai nghe thấy Đông Tử gọi cô ấy là mợ, mấy người của trung đội 1 cũng nghe thấy.” Sau đó lại nói thêm một sự" thật để chứng minh cho lời mình nói: “Đông Tử nghịch ngợm, đội trưởng Cố vốn muốn phạt thằng bé, cuối cùng cô gái này bảo anh ấy đi, anh ấy đi thật, không nói thêm một câu dư thừa nào mà quay đầu đi luôn, cực kỳ nghe lời.”
Triệu Đông Nam ngạc nhiên: “Vãi, anh ấy cũng sợ vợ cơ à?”
Bình thường huấn luyện bọn họ thì hệt như diêm vương sống, cuối cùng thế mà lại sợ vợ?
Hà Tất sợ bị diêm vương Cố xử nên vội xua tay, phủi sạch quan hệ: “Tôi không có nói câu này nhé, cậu đừng có hiểu lung tung.”
Triệu Đông Nam gật đầu: “Được, tôi giữ bí mật.” Nói xong thì xoay người đi mắt, chưa được mấy bước đã lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn thoại vào một nhóm nữ binh nào đó: "Hỏi xong rồi, xác nhận chính xác, Đông Tử gọi cô ấy là mợ, diêm vương sợ vợ, trước mặt cô ấy không dám hó hé, nhưng vợ anh ấy thật sự đẹp lắm.”
Lúc tập hợp lại thì đã gần mười một giờ.
Nhiệm vụ huấn luyện thứ ba khá nhàn, đó là đến căn tin gói sủi cảo, cũng là một cách để thúc đẩy tình đoàn kết tập thể. Nhưng Trần Nhiễm Âm hiểu, đội cảnh sát đặc nhiệm đã cố hết sức để châm chước cho thể chất và tâm lý yếu ớt của đám nhóc này.
Nội dung huấn luyện thật sự của đội cảnh sát đặc nhiệm tàn khốc hơn những trải nghiệm của họ sáng nay rất nhiều, theo tin cô nghe ngóng được từ chỗ sĩ quan Hà, nội dung huấn luyện đầu tiên của các tân binh là vác mười ký chạy việt dã mười lăm kilomet.
Trong cái nắng hè oi bức thế này, đeo phụ trọng chạy việt dã quả thực là một cực hình.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, nội dung huấn luyện sau này sẽ càng khắc nghiệt hơn.
Đến cuối cùng, trong đầu Trần Nhiễm Âm chỉ còn lại một suy nghĩ: Những bài huấn luyện gian khổ này, Lâm Vũ Đường đều đã trải qua.
Căn tin của căn cứ huấn luyện cảnh sát đặc nhiệm rất lớn, nhưng vẫn không chịu nổi lượng học sinh đông đúc, học sinh của các lớp ùa vào, nhanh chóng lấp đầy phân nửa căn tin.
Lý Tư Miên đã nhận nguyên liệu và bộ dụng cụ về từ trước, còn chia nguyên liệu theo phòng ngủ tập thể, đặt trên bàn dài bằng inox.
Các bạn học sinh cũng chia nhóm gói sủi cảo theo phòng ngủ tập thể.
Trước khi gói, bác gái ở căn tin đã hướng dẫn cho họ, có cả chủ nhiệm lớp nhắc nhở họ phải rửa tay bẩn trước.
Lúc các học sinh gói sủi cảo, Trần Nhiễm Âm và Lý Tư Miên cũng không nhàn nhã gì, hai người đi qua đi lại giữa các bàn ăn, xem tiến độ ở phòng ngủ tập thể này rồi lại quan sát thành quả của phòng ngủ tập thể kia, tiện thể hướng dẫn cách gói.
Trên mỗi bàn đều có nồi và bếp từ, lúc các bạn học sinh nấu sủi cảo, Trần Nhiễm Âm và Lý Tư Miên dựa bên cửa sổ, tranh thủ tán gẫu trong lúc bận rộn.
Vừa khéo cửa sổ này đối diện với tòa nhà ký túc xá của họ, Lý Tư Miên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chợt nhớ đến gì đó: "Tớ vừa nghe dì ở căn tin bảo chỗ bây giờ chúng ta ở là tòa nhà ký túc cũ của họ, vốn định đổi thành nhà kho, cuối cùng chúng ta đến nên để chúng ta vào ở trước.”
Trần Nhiễm Âm cũng nhìn ra tòa nhà hai tầng cũ kỹ bên ngoài cửa sổ, tòa nhà màu nâu sẫm phủ đầy rêu xanh: “Thảo nào tồi tàn như vậy, lúc tớ đi vệ sinh còn nhìn thấy mấy con nhện to.”
Lý Tư Miên: “Bỏ hoang ít cũng nửa năm rồi, đâu đâu cũng là mạng nhện, ga trải giường cũng mốc cả.”
Trần Nhiễm Âm khẽ thở dài: “Tốt xấu gì cũng đã chuẩn bị ga trải giường cho chúng ta rồi." Cô lại đưa mắt nhìn các học sinh đang vui vẻ nấu sủi cảo: “Hi vọng mấy đứa chịu được.” Nếu không cô lại bắt đầu một đợt giết gà dọa khỉ mới.
Thân là nhà giáo nhân dân, cô thật sự không muốn lúc nào cũng phải so gan đấu trí với đám nhóc này, thực sự rất mệt.
Lúc này, đột nhiên có ba đội viên nam mặc đồng phục tuần tra đi vào từ cửa Nam, hỏi mượn dì căn tin hai chiếc xô bằng inox, sau đó bảo các học sinh rồi đỗ nước dùng sủi cảo đã nấu vào 1 xô.
"Đang làm gì vậy?” Tràn Nhiễm Âm ngẩn người nhìn ba đội viên đội cảnh sát đặc nhiệm rắc ớt vào trong nước dùng sủi cảo trắng như tuyết.
Lý Tư Miên và tất cả học sinh có mặt ở" đó cũng sững người, không biết tại sao ba người này lại lãng phí canh sủi cảo như vậy... Trời thì nóng, rắc bằng đó ớt mà bảo là cho người uống à? Ai mà uống được chứ!
Sau đó, ba đội viên đó lại bất đầu đổ nước với đá viên vừa lấy ra từ tủ lạnh vào xô còn lại dưới ánh mắt của mọi người.
Đỗ nước xong, họ lại bắt đầu đổ đường và giám vào trong xô, cho đến khi nước đá trong xô biến thành màu đen đậm mới thôi.
“Nhiều đường như vậy, muốn người ta ngọt chết sao?" Lý Tư Miên nhìn thôi đã thấy đau răng.
Trần Nhiễm Âm cũng ê cả răng: “Giấm còn nhiều hơn, phân nửa là giấm rồi.”
Ba đội viên trộn hai món đen ngòm lại với nhau xong thì cùng chuyển hai xô inox đó lên chiếc ghế bằng nhựa màu xanh nối với bàn dài, sau đó lấy ba đĩa rau xào không biết đã để bao lâu từ trong tủ đông ra, rồi lại mang vài đĩa bánh bao chay cứng ngắc từ bếp sau ra.
“Ôi trời đất ơi, cho người ăn thật à?” Lý Tư Miên nhìn chằm chằm bàn dài đặt đây đồ ăn, ngạc nhiên nói.
Trần Nhiễm Âm không lên tiếng, khẽ cau mày, đoán ra một khả năng.
Cùng với tiếng còi lảnh lót, một nhóm đội viên nhanh chóng tập hợp bên ngoài cửa Nam của căn tin, cho dù là nam hay nữ thì cũng mặt đỏ tía tai, mồ hôi nhễ nhại, thở hỗn hển đứng dưới ánh mặt trời, nhìn vào căn tin bằng ánh mắt trông chờ:
Nắng chiếu lên mặt họ, mồ hôi ánh lên tia sáng lấp lánh, đồng phục chiến đầu màu đen đã ướt đẫm.
Họ là các tân binh.
Các tân binh vừa kết thúc vác nặng chạy việt dã, sớm đã đói meo, đang rất cần bữa cơm nóng hổi thơm ngon để lấp đầy chiếc bụng đói.
Dưới mệnh lệnh của Ngô Thương - trung đội trưởng trung đội 2, các tân binh ùa vào căn tin như ong vỡ tổ, ai nấy cũng ao ước một bữa ăn thịnh soạn, thế nhưng sau khi nhìn thấy bữa ăn mà ba đội viên cũ đã chuẩn bị cho họ, những nhục nhã và căm tức kìm nén trong lòng cả nửa ngày hoàn toàn bùng nổ.
“Con mẹ nó đây là thứ cho người ăn à?” Một đội viên nam cao gầy lên tiếng chống đối đầu tiên, trông tuổi không lớn, khoảng đầu hai mươi. Trần Nhiễm Âm đoán, có lẽ cậu ta là sinh viên tốt nghiệp từ trường cảnh sát, đang ở độ trẻ tuổi đầy sức sống, bướng bỉnh không chịu khuất phục.
Sau đó, một đội viên nam khác cũng gia nhập vào đội chống đối, hai mắt đỏ gay nhìn thẳng vào ba đội viên cũ kia: “Ba người có ý gì vậy? Cố ý giày vò chúng tôi đúng không?”
Trong ba đội viên cũ đó, đứng đầu là Dương Kính - Trung đội trưởng trung đội 1, hoàn toàn không định chiều theo. hai người họ, nghiêm giọng mắng: “Ai ăn thì ăn, không ăn thì cuốn xéo!”
“Heo cũng không ăn thứ này!”
“Đúng vậy, các người có ý gì chứ? Bắt nạt người mới sao?”
“Từ sáng hôm nay đám người cũ mấy người đã bắt nạt chúng tôi rồi, căn bản không hề muốn huấn luyện chúng tôi, chỉ muốn ức hiếp chúng tôi!”
"Đúng, ma cũ bắt nạt ma mới!”
“Đây là tác phong của đội cảnh sát đặc nhiệm? Biết trước thế này đã không đến rồi!"
Ngày càng nhiều đội viên mới tham gia chống đối, đội ngũ gần trăm người, khí thế cũng ngày càng quyết liệt, cuối cùng còn có chiều hướng xung đột tay chân với các đội viên cũ.
Tiếng hét của các đội viên nữ mới đã đẩy cuộc đối đầu giữa các đội viên mới và cũ lên đỉnh điểm: “Mấy người nhìn trên mấy đĩa thức ăn đó có cả ruồi bay lên, là đồ thiu rồi!”
Câu này như đổ thêm dầu vào lửa, càng thổi bùng lên cơn tức trong lòng các đội viên mới.
Chàng trai đứng lên chống đối đầu tiên giận dữ bưng một đĩa thức ăn trong đó lên, đập "xoảng” một tiếng xuống đất, rống lên với Dương Kính: “Mẹ kiếp!”
Dương Kính thờ ơ, lạnh lùng nhìn chằm chằm những đội viên mới: “Các người muốn làm gì? Tạo phản đúng không?”
Đội trưởng trung đội 2 Ngô Thương chỉ cười khẩy: “Không thích đồ ăn này đúng không? Được thôi, tôi dọn đồ ăn tươi cho các cô các cậu.” Anh ta quay đầu nhìn đội viên nam bên cạnh, đội viên này hiểu ý, lập tức chạy đến bếp sau lầy một cây chỗi và ki hốt rác, nhanh chóng quét hết thức ăn vừa bị đổ trên đất vào ki hốt rác, sau đó lại đổ vào trong xô canh sủi cảo đỏ rực dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Ngô Thương nhắc chân, đá vào xô inox, ngoài cười trong không cười: “Các cậu ấm cô chiêu, lần này các cô cậu hài lòng rồi chứ gì? Canh sủi cảo vừa mới ra lò, không ôi thiu chút nào.”
Các đội viên mới đều trợn lớn mắt, trong đôi mắt ngoài vẻ giận dữ cùng cực ra thì còn có vẻ khó tin và sửng sốt không gì sánh bằng.
Có thế nào họ cũng không ngờ đối phương lại có thể ngược đãi và ức hiếp họ một cách không giới hạn thế này.
Thậm chí họ còn bắt đầu nghi ngờ vào lòng tin và lựa chọn ban đầu của mình:Đây thật sự là đội cảnh sát đặc nhiệm sao? Là nơi treo cao phù hiệu cảnh sát, công chính vô tư sao? Những người đang bảo vệ nước nhà chính là bọn lưu manh côn đồ không việc xấu nào không làm này sao?
Ngay cả các học sinh của trường trung học số 2 ngồi cách đó không xa cũng không thể nhìn tiếp, vừa cùng chung kẻ thù với các đội viên mới vừa khinh bỉ và mắng nhiếc đội viên cũ ngang ngược.
Mặc dù họ mắng không lớn tiếng, chỉ thì thầm to nhỏ nhưng cũng có người bạo gan lớn tiếng lên án đội viên cũ, ỷ mình chưa thành niên, sẽ không bị phạt và trả thù nên lên tiếng bênh vực, dù sao mấy ngày nữa là đi rồi.
Lý Tư Miên cũng nhỏ tiếng nói với Trần Nhiễm Âm: “Sao mấy người đó lại làm vậy? Ức hiếp người khác ghê."
Trần Nhiễm Âm mím môi, không ý kiến gì.
Chỉ có các cô các chú ở căn tin là thờ ơ, họ sớm đã quen với cảnh này.
Dương Kính và Ngô Thương làm ngơ trước sự lên án của các học sinh, Dương Kính còn cầm cán chổi lên, dứt khoát cắm vào xô canh sủi cảo, thản nhiên khuấy lên: “Tôi khuấy giúp các cô cậu, không để
thức ăn bị lắng xuống đáy.”
Các đội viên mới càng tức giận hơn, cảm giác nhục nhã khi lòng tự trọng bị chà đạp lại càng mãnh liệt. Đội viên nam lên tiếng chống đối đầu tiên cũng là người ra tay đầu tiên, cậu ta tức giận tung nắm đấm về phía Ngô Thương nhưng lại bị Ngô Thương đạp ngã xuống đất, ôm bụng một lúc lâu không đứng lên được. Các đội viên mới vây xung quanh lập tức ngồi xổm xuống bên cạnh chàng trai đó, đau lòng đỡ cậu ta dậy, giận dữ nhìn Ngô Thương.
Căn tin bỗng chốc lạnh lẽo.
Các đội viên mới đều siết chặt nắm đấm, thậm chí có vài đội viên nữ còn thấp giọng nức nở.
Một cuộc xung đột là chuyện không thể tránh khỏi.
Đúng lúc này, đột nhiên phía các học sinh trường trung học số 2 trong căn tin phát ra một tiếng hét giận dữ: “Ngô Thương, Dương Kính, có phải hai chú điên rồi không!”
Cố Biệt Đông ném mạnh đôi đũa của mình xuống đất, giận dữ đứng bật dậy khỏi ghế của mình, xông về phía hai người họ, thế nhưng cậu bước chưa được hai bước thì Trần Nhiễm Âm đã nghiêm giọng mắng: “Cố Biệt Đông, em ngồi xuống cho côi”
Bước chân Cố Biệt Đông khựng lại, cậu ngoảnh mặt nhìn Trần Nhiễm Âm, hơi thở nặng nề: “Cô không thấy họ đang làm gì sao?”
Trần Nhiễm Âm cười khẩy: “Chỉ em nhìn thấy à? Chỉ em có tinh thần chính nghĩa? Người của đội cảnh sát đặc nhiệm đều là kẻ điên, kẻ ngốc, phần tử cặn bã, dám ngang nhiên ngược đãi người mới trước mặt học sinh chắc!” Cô lại cười khẩy gật đầu, “Được, hi vọng khi những tội phạm hung ác đó ngược đãi con tin hoặc là ngược đãi em thì em vẫn có thể hiên ngang phản kháng thế này, nhưng phần tử tội phạm sẽ không giữ lại mạng cho em như giáo viên và sĩ quan đâu!”
Có Biệt Đông sững người, ngẩn ra nhìn Trần Nhiễm Âm.
Tất cả mọi người trong căn tin đều sửng sốt, đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía Trần Nhiễm Âm. Có ánh mắt ngờ vực, có bừng tỉnh, khinh bỉ, còn có cả ánh mắt coi thường cô vì cảm thấy cô cấu kết với những đội viên cũ kia để làm việc xấu.
Trần Nhiễm Âm không tránh né hay hoảng sợ mà điềm tĩnh để mọi người nhìn, điềm tĩnh mắng, nhìn thẳng vào Cố Biệt Đông mà mắng, nhưng giọng cô lớn đến nỗi ai cũng có thể nghe thấy: “Chỉ em có tôn nghiêm, chỉ em biết tự trọng, ăn chút cơm thừa canh cặn là ấm ức? Đến khi em bị phần tử phạm tội bắt đi, ngay cả một miếng cơm thừa họ cũng không cho em ăn đâu! Phần tử phạm tội sẽ không quan tâm đến tôn nghiêm của em! Trên chiến trường, tôn nghiêm của em là thứ không đáng giá nhất, tôn nghiêm sẽ không giữ mạng cho em được, nếu ngay cả chút ấm ức này mà em cũng không chịu được thì em lấy gì để đối đầu với phần tử phạm tội? Còn nữa, dù đang ở bất cứ đơn vị nào, mệnh lệnh một binh sĩ phải tôn trọng chính là phục tùng vô điều kiện chứ không phải trái lệnh, tập hợp lại phản kháng!”
Các đội viên mới: "...”
Như một bàn tay xuất hiện trong không trung, tát vào mặt họ cái một, tuy bỏng rát nhưng lại thức tỉnh họ.
Tất nhiên là tôn nghiêm quan trọng, nhưng những phần tử phạm tội mà tương lai họ gặp phải sẽ không quan tâm đến tôn nghiêm của họ. Tố chất tâm lý của những phần tử phạm tội ác đó cũng không hề tầm thường, nếu ngay cả tố chất tâm lý mà họ cũng chẳng bằng tội phạm thì lấy gì để đối đầu với bọn chúng? Rồi dùng gì để bảo vệ nước nhà?
Ngay cả chút ấm ức cũng không chịu được thì có tư cách gì để làm cảnh sát đặc nhiệm? Có tư cách gì để được pháp luật trao cho quyền cầm súng?
Thì ra... quá trình huấn luyện họ vẫn đang tiếp diễn, không chỉ về thể lực mà còn về tâm lý.
Cố Biệt Đông có ngốc nghếch cỡ nào thì cũng hiểu ra, Chim Ưng đang chỉ gà mắng chó, mắng cực kỳ khó nghe nhưng quả thực lại rất có lý.
Sau đó, cậu bỗng cảm thấy mình ngu ngốc quá, Dương Kính và Ngô Thương là người thế nào cậu còn không rõ hay sao? Sao có thể hiểu lầm họ như vậy chứ? Chim Ưng không quen họ mà vẫn có thể hiểu cho nỗi khổ tâm của họ... Ôi, Chim Ưng đúng là một người phụ nữ không hề tầm thường!
Lời nên nói đều đã nói xong, Trần Nhiễm Âm thở dài một hơi, lạnh lùng nhìn chòng chọc vào Cố Biệt Đông, không cho phép phản đối: “Nhặt đũa của em lên, quay về chỗ cũ ăn cơm, nếu không cô tìm cậu em đến xử em.”
Cố Biệt Đông: “..."
Cái cô này sao lại thế? Em vừa mới cảm thấy cô là một giáo viên tốt đấy!
Trong lòng cậu bức bối nhưng lại không dám trái lệnh, không nói thêm gì mà chỉ nhặt đũa dưới đất lên, dính tro hay tóc cũng không sao, lau lên đồ rồi dùng tiếp. Là con cái nhà liệt sĩ, cậu phải làm tắm gương sáng cho các tân binh kia.
Ngô Thương và Dương Kính nhìn nhau, cùng đọc được câu này trong mắt đối phương: Quả nhiên cô gái có thể khiến Diêm vương Cố sợ hãi không hề đơn giản!
Lúc mọi chuyện sắp lắng xuống, không biết từ bàn nào phát ra một giọng nữ lạnh lùng, khinh thường và một chút ý sai khiến: “Không đặt mình vào vị trí của người khác mà nói như đúng rồi, có giỏi thì cô tự ăn một miếng đi.”
Bỗng chốc, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cô gái đó.
Cố Biệt Đông ngây ra như phỗng nhìn chằm chằm Hàn Kiều, đột nhiên cảm thấy mình như không quen cô ta, cô ta luôn là một cô gái ngây thơ tốt bụng mà, sao có thể nói ra những lời như vậy chứ?
Thực ra có rất nhiều học sinh không phục, vì tuổi các em còn nhỏ, không hiểu cái gì gọi là “kích thích lòng
tự trọng”, cũng không biết cái gì gọi là “mệnh lệnh của sĩ quan là cao nhất”, chỉ cảm thấy những đội viên cũ đang bắt nạt người khác, cảm thấy đội cảnh sát đặc nhiệm không có nhân tính, cảm thấy Trần Nhiễm Âm đang nói quàng nói xiên, chỉ biết nói mà không biết nghĩ đến người khác. Chỉ có điều Hàn Kiều lớn gan, dám nói ra những lời này mà thôi.
Trần Nhiễm Âm bất lực nhìn Hàn Kiều, cô có thể cảm nhận được cô bé này luôn không phục cô, chẳng qua lần này mượn chuyện để trút ra những cảm xúc trong lòng mà thôi. Nhưng quả thực cô bé nói cũng có lý, nói tràng giang đại hải chi bằng hành động thực tế, nếu cô không tự làm gương, chỉ sợ đến học sinh của mình cũng không thuyết phục được.
Cô chẳng chút do dự đi về phía Ngô Thương và Dương Kính, sống lưng thẳng tắp, bước chân kiên định.
Cố Biệt Đông cắn răng, đứng dậy khỏi ghế, không ngờ cùng lúc đó, Hứa Từ Thoại cũng đứng dậy, hai người ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau, đồng thời sải bước đi theo sau Trần Nhiễm Âm.
Tất cả mọi người đều ngây người nhìn chòng chọc ba cô trò họ.
Trần Nhiễm Âm đi tới bên bàn ăn dài, lấy một cái bát inox từ trong tủ trắng bên cạnh, sau đó lại cầm muôi dài múc canh lên, chuẩn bị đi múc canh sủi cảo trong xô cắm chổi.
Ngô Thương và Dương Kính đồng thời lên tiếng ngăn lại: “Cô Trần.”
Trần Nhiễm Âm cười: “Không sao, không chết được.” Múc xong một bát đầy canh sủi cảo trộn với bã cơm, cô dứt khoát đưa bát đến bên miệng, uống một ngụm, thế nhưng không ngửi thấy mùi buồn nôn như trong tưởng tượng, bởi vì thực sự quá cay, cay đến nỗi hoàn toàn không nếm ra được vị gì khác.
Sau khi uống canh sủi cảo xong, cô lại múc một bát canh giấm đường trộn với đá. Chua như cô đoán, nhưng vị ngọt của đường đã trung hòa lại đôi chút, cũng không chua đến mức không thể chịu được, chỉ là lạnh đến nỗi răng cô ê cả lên.
Nói thật, đã rất nhiều năm cô không ăn đồ cay và lạnh như vậy, mùi vị thật sự rất khác biệt.
Sau khi bình thản uống xong hai bát, cô ném bát không lên bàn, sau đó cầm một cái bánh bao cứng ngắc lên, cắn một miếng trước mặt tất cả mọi người, sau đó xoay người, vừa đi vừa ăn, để lại bóng lưng rất ngầu.
Cố Biệt Đông và Hứa Từ Thoại cũng học theo Trần Nhiễm Âm, múc một bát canh sủi cảo trước rồi lại múc một bát canh đường giấm, kiềm nén cơn buồn nôn mà uống hết, sau đó cầm bánh bao lên, cắn một miếng rồi đi.
Căn tin im lặng đến nỗi có thể nghe thấy. tiếng côn trùng bên ngoài cửa số.
Ngô Thương sa sầm mặt nhìn chằm chằm đám tân binh, cười khẩy nói: “Học sinh còn ăn rồi, còn cậu ấm cô chiêu nào không muốn ăn không?”
Các tân binh đỏ mặt tía tai, xấu hỗ cực kỳ, nhanh chóng đứng thành hàng ngũ, ngay hàng thẳng lối lấy cơm theo thứ tự. Người xung phong đi đầu chính là chàng trai dẫn đầu chống đối vừa rồi, lúc múc canh sủi cảo, cậu ta đỏ mặt, nhỏ giọng nói với Ngô Thương và Dương Kính: “Tôi xin lỗi.”
Hai sĩ quan không đáp lại, luôn nghiêm mặt.
Hai phút sau, Cố Kỳ Châu bước vào căn tin từ cửa phía Nam.
Sắc mặt anh vô cùng u ám, đôi môi mỏng đã mím lại thành một đường thẳng lạnh lùng. Kẻ ngốc cũng có thể đoán được, chắc chắn anh đã nghe đội viên cũ nào đó báo tin nên mới đến đây, ý là để xử nhóm người mới không nghe lời.
Bỗng chốc, bầu không khí vốn căng thẳng lại càng thêm đông cứng lại, các tân binh ai cũng cúi đầu thật thấp, không dám thở mạnh.
Ngay cả các học sinh trường trung học số 2 cũng bắt đầu sợ hãi. Cứu với, cái người này gây áp lực dữ quá!
Trần Nhiễm Âm cũng mím môi, nén cơn đau dạ dày âm ï, căng thẳng nhìn chằm chằm Cố Kỳ Châu nhưng trong lòng lại trộm cười: Đội trưởng Cố cũng có uy phết?
Dáng người Cố Kỳ Châu thẳng tắp, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt vô cảm đi qua con đường giữa hai chiếc bàn dài, đôi ủng quân đội màu đen bước từng bước trên nền gạch màu xám, đi qua nơi nào là người ở đó lại lo sợ.
Anh bỗng dừng lại ở chính giữa căn tin, lạnh lùng lên tiếng: “Ba phút sau tập hợp ở sân tập phía Bắc, muộn một phút tự động rút khỏi đội.”
Sợ hãi, căng thẳng, thấp thỏm bắt an, những cảm xúc không thể nào kìm lại được bỗng chốc hoàn toàn tan biến, tất cả các tân binh như được ấn nút bật nguồn, bắt đầu và cơm như hổ đói, mặc kệ có khó ăn hay không, cứ ăn no trước rồi tính. Ăn cơm xong thì bật dậy khỏi ghé, liều mạng lao về sân tập phía Bắc, có người còn dứt khoát cầm bánh bao trong tay vừa chạy vừa ăn để tiết kiệm thời gian.
Chưa đến hai phút, căn tin đã vắng đi một nửa, không còn một tân binh nào.
DÌ trong căn tin tức giận không thôi, trừng mắt nhìn Cố Kỳ Châu: “Chẳng ai dọn đĩa thức ăn cả, chờ ai dọn đi đây?”
Chọc ai thì chọc chứ không dám chọc giận dì ở căn tin.
Cố Kỳ Châu ngượng ngùng sờ đầu mũi: “Cháu bảo họ quay lại dọn ngay đây.”
Trần Nhiễm Âm suýt thì bật cười thành tiếng, ôi chao, cũng không dữ dằn cho lắm nhỉ?
Nhưng khóe mắt Cố Kỳ Châu vẫn bắt được khóe môi cong lên và vẻ hả hê của cô, anh sầm mặt nói với Ngô Thương: “Bảo họ quay lại dọn đĩa, phạt chống đẩy một trăm cái, lần sau hai trăm cái, lần lượt tăng lên.”
Ngô Thương: “Rõ!”
Sau đó, Cố Kỳ Châu lại xoay người nhìn các học sinh của trường trung học số 2: “Còn các em, ăn xong thì đi rửa đĩa, nếu không cũng phải chống đẩy.”
Học sinh trường trung học số 2: “...”
Ha.
Trên mặt bạn nhỏ nào cũng viết đầy hai chữ "vui vẻ", Cố Kỳ Châu muốn chọc chúng, anh nhướng mày, lạnh lùng hỏi: “Không vui?”
Học sinh trường trung học số 2: “...
Được rồi, tốt thôi, bọn cháu vui, chú mau đi đi, không tiễn.
Thế nhưng Cố Kỳ Châu lại không đi, anh nhàn nhã tìm một bàn trống ngồi xuống, hệt như định hải thần châm, hoàn toàn làm đông cứng bầu không khí trong căn tin.
Các bạn nhỏ dám giận mà không dám nói, thậm chí còn không dám nói chuyện phiếm nữa mà kiên quyết cháp. hành quy tắc “ăn không nói chuyện”, nhanh chóng ăn xong sủi cảo trong bát, sau đó ngoan ngoãn đi rửa bát.
Trần Nhiễm Âm chợt phát hiện, thực ra đội trưởng Có rất xấu xa, bắt nạt cả các bạn nhỏ.
Có điều, xấu xa đến đáng yêu. Dù sao cô cũng cảm thấy rất đáng yêu.
Gần mười hai giờ, các đội viên của đội cảnh sát đặc nhiệm đến căn tin ngày càng đông, Trần Nhiễm Âm nhìn thấy Cố Kỳ Châu cũng đến cửa sổ lấy cơm, thế nên cô không đi tìm anh mà rửa bát của mình rồi rời đi.
Các học sinh một phòng tám người, giáo viên thì một phòng hai người.
Sau khi về phòng với Lý Tư Miên, cô lập tức rót cho mình một ly nước nóng, hi vọng có thể làm dịu dạ dày.
Vừa rồi hai bát canh một cay một lạnh kia đã kích thích dạ dày của cô, bây giờ cô rất đau.
“Cậu không sao chứ?" Lý Tư Miên thấy sắc mặt cô hơi tái, không khỏi lo lắng.
Trần Nhiễm Âm cầm ly giữ nhiệt không rời tay, lắc đầu: “Không sao, bệnh cũ thôi, uống chút nước là khỏe.”
Cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, sau khi uống nửa ly nước ấm, cô cảm thấy cơn đau dạ dày dịu lại đôi chút, sau đó cô đứng dậy khỏi giường, nói với Lý Tư Miên đang nằm xem điện thoại ở giường đối diện: “Tớ đi kiểm tra phòng đây.”
Lý Tư Miên ngồi dậy: “Cậu ổn không? Không thì để tớ đi.”
Trần Nhiễm Âm: “Cậu không trị được chúng nó đâu.”
Lý Tư Miên nghĩ ngợi, thấy cũng phải nên hỏi: “Có cần tớ đến phòng y tế lấy cho cậu ít thuốc không?”
Trần Nhiễm Âm: "Không cần đâu, chắc lát nữa là khỏe thôi.
Lý Tư Miên: "Cậu đừng có cố đấy nhé.”
Trần Nhiễm Âm: “Không sao mà.”
Giáo viên nữ bọn họ và các học sinh nữ ở trong cùng một tòa nhà hai tầng cũ, thế nên Trần Nhiễm Âm quyết định kiểm tra phòng nữ trước.
Phòng ngủ nữ của lớp 9/2 có tổng cộng ba phòng, được chia theo thứ hạng thi cuối kỳ học kỳ trước. Tám bạn nữ đứng đầu ở cùng một phòng, hạng khá ở cùng một phòng và tám bạn xếp cuối ở cùng một phòng. Trần Nhiễm Âm đến phòng đầu tiên có Hứa Từ Thoại ở trước, các bạn nữ ở phòng này đều khá hiền lành và yên tĩnh, lúc đi đến cửa phòng ngủ, cô hoàn toàn không nghe thấy âm thanh bên trong.
Trần Nhiễm Âm áp sát lên cửa số thủy tinh nhìn vào trong, phát hiện tám cô gái đang ngoan ngoãn nằm ngủ, ngay cả rèm cửa sổ cũng kéo lên, thế nên cô không vào quấy rầy họ, trong lòng còn thở phào một hơi, vừa đi đến phòng thứ hai vừa yên tâm nghĩ: Vẫn là con gái tốt hơn, đỡ phải lo lắng.
Phòng thứ hai biểu hiện cũng tốt, mặc dù vẫn có hai ba cô gái chưa lên giường, thế nhưng cũng không ồn ào gì, chỉ thầm thì trò chuyện. Trần Nhiễm Âm chỉ giục hai câu, bảo họ mau lên giường nghỉ ngơi cho tốt, buổi chiều còn phải huấn luyện. Các cô gái đều khá nghe lời, lập tức chui vào trong chăn.
Đi đến cửa phòng số ba, Trần Nhiễm Âm nhức hết cả đầu, dạ dày cũng quặn thắt từng cơn... Phòng này loạn cào cào, làm đủ thứ, còn mở cả nhạc.
Hàn Kiều và Nhậm Nguyệt nằm đối đầu nhau, Nhậm Nguyệt nằm bò trên bàn đọc tiểu thuyết ngôn tình, trùng hợp nghề của nam chính là cảnh sát, thế nên cô ta liên tưởng đến gì đó, ngẩng đầu nói với Hàn Kiều: "Thực ra tớ cảm thấy cậu của Cố Biệt Đông rất đẹp trai.”
Không đợi Hàn Kiều lên tiếng, máy cô gái khác trong phòng cũng bắt đầu mồm năm miệng mười hùa theo cô ta.
"Đúng là rất đẹp trai, chỉ là hơi dữ.”
“Nào chỉ có hơi chứ, là quá dữ! Tớ thấy chú ấy là sợ rồi."
“Nhưng mà chú ấy đẹp trai thật, vóc dáng cũng chuẩn.”
“Chim Ưng cũng rất lợi hại mà, thế mà lại trị được chú ấy."
Nhậm Nguyệt lại nói: “Tớ thấy chú ấy với Chim Ưng xứng đôi lắm, đều có nhan sắc cả.”
Cuối cùng Hàn Kiều cũng nhìn lên, khinh thường nói: “Các cậu thấy Trần Nhiễm Âm trông xinh đẹp thật đấy à? Tớ thấy cô ta xấu chết đi được, vừa xấu vừa giả trân.”
Nhậm Nguyệt sững sờ, khó hiểu nói: “Giả trân? Cô ấy được mà..."
Một cô gái khác tên Chương Lâm Giai cũng nói: "Tớ thấy cô ấy rất tốt mà, ít nhất là tốt hơn Lý Phấn Phương.”
“So về tệ thì ai mà tệ hơn Lý Phấn Phương nữa.” Giọng điệu Hàn Kiều toát vẻ không phục và không cam tâm: “Máy lời hôm nay cô ta nói trong căn tin đúng là quê chết đi được, tớ quê dùm cô ta luôn đấy.”
Cửa phòng bỗng bị đẩy ra, Trần Nhiễm Âm mặt không cảm xúc đi vào.
Mấy cô gái bị giật mình, ai cần lên giường thì lên giường, ai cần giấu điện thoại thì giấu điện thoại. Hàn Kiều hơi chột dạ, nhưng cô ta ghét Trần Nhiễm Âm, luôn muốn chống lại cô, thế nên cô ta khoanh chân ngồi trên giường, thách thức nhìn cô.
Trần Nhiễm Âm vốn đang đau dạ dày, bây giờ bị cô ta chọc tức thì càng đau hơn, giọng cũng hơi yếu ớt: “Mọi người đều nằm xuống ngủ rồi, còn em đang làm gì thế?”
Hàn Kiều cau mày, vẻ mặt chán ghét: “Chăn ga gối đệm đều có mùi kỳ kỳ, em không ngủ đấy.” Cô ta kiêu ngạo nhìn Trần Nhiễm Âm: "Từ nhỏ em chưa bao giờ ngủ trên chiếc giường nào tồi tàn thế này, cũng chưa từng đắp cái chăn nào chất lượng kém như vậy.”
Đúng là một cô công chúa khó hầu hạ mà. Trần Nhiễm Âm thầm thở dài, có nhịn cơn đau dạ dày, nhìn chằm chằm Hàn Kiều bằng vẻ mặt nghiêm nghị: “Ngủ được thì ngủ, không ngủ được thì ra ngoài đứng.”
Bây giờ cô không có sức để nói lớn tiếng, nhưng giọng nói nhẹ nhàng vẫn có thể toát ra vẻ lạnh lùng.
Hàn Kiều nhìn cô chốc lát rồi cụp mắt xuống, không cam tâm cắn môi dưới, bất đắc dĩ nằm xuống.
Trần Nhiễm Âm thực sự chẳng còn sức đâu mà nói nhiều, thấy mọi người đều nằm xuống rồi cô mới xoay người rời đi.
Vừa ra khỏi phòng, cô ôm bụng mình, loạng choạng quay về phòng, còn chưa kịp cởi giày thì đã lên giường, cố gắng cuộn cơ thể mình lại, bởi vì cô luôn cảm thấy cuộn mình lại có thể đỡ đau hơn chút.
Nhưng cơn đau dạ dày của cô ghê gớm quá, hệt như khoan điện tốc độ cao khoan vào dạ dày cô khiến cô đau đến nỗi không thiết sống, tư thế nào cũng chẳng có tác dụng.
Chẳng lâu sau, trán cô rịn lớp mồ hôi mỏng, sau đó cô vùi mặt vào chăn, còn nhịn không nỗi rên rỉ thành tiếng.
Lý Tư Miên lập tức bật dậy khỏi giường, sợ hãi và lo lắng: “Cậu vẫn ổn chứ? Hay là tớ đến phòng y tế kê thuốc cho cậu nhé?”
Lần này Trần Nhiễm Âm không giấu bệnh nữa: “Được, kê ít thuốc giảm đau là được rồi, bệnh cũ thôi.”
“Được, tớ đi nhanh về nhanh." Lý Tư. Miên nhanh chóng mang giày, lao ra khỏi tòa nhà ký túc xá với tốc độ một trăm mét nhưng rồi đột ngột dừng lại, vì cô ấy chán nản nhận ra mình hoàn toàn không biết phòng y tế ở đâu. Lúc này, ba đội viên của đội cảnh sát đặc nhiệm mặc đồ đen bỗng đi ra từ cửa Nam căn tin.
Lý Tư Miên nhận ra người đàn ông đi đầu chính là đội trưởng, cô ấy lập tức chạy về phía anh, hoảng loạn hỏi: “Phòng y tế của các anh ở đâu vậy? Đồng nghiệp của tôi đau dạ dày, tôi muốn đi lấy ít thuốc cho cô ấy.”
Cố Kỳ Châu cau mày: "Đồng nghiệp nào của cô? Có nghiêm trọng không?”
Lý Tư Miên khó hiểu, thầm nghĩ: Cái này cũng phải hỏi sao? Nghiêm khắc quá... Nhưng cô vẫn thành thật trả lời: “Trần Nhiễm Âm, có vẻ rất nghiêm trọng.”
Đầu mày Cố Kỳ Châu càng cau chặt hơn, anh vội hỏi: "Phòng nào?”
Lý Tư Miên hơi ngơ ngác: "1... 102.”
Cố Kỳ Châu dứt khoát chạy về phía tòa nhà ký túc xá nữ ở đối diện, thấy cảnh này, Lý Tư Miên, đội phó Côn Minh và chính trị viên Lâm Nghị đều ngây như phỗng.
Trần Nhiễm Âm đau đến nỗi cả người đổ đầy mồ hôi, quả thực là muốn chết cho rồi. Cửa phòng đột ngột bị mở ra, cô mở mắt nhìn, ngắn người.
Cố Kỳ Châu dứt khoát bế ngang cô lên, sải bước đi ra cửa.
Trần Nhiễm Âm hơi ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh: “Sao anh đến đây?” Trong một khoảnh khắc, thậm chí cô còn quên mất cơn đau.
Cố Kỳ Châu bước đi rất nhanh, thế nhưng mặt anh vẫn lạnh lùng, giọng điệu còn có chút tức giận: “Tôi đến xem thử người bị đau dạ dày không nghe lời sẽ có hậu quả gì!”
Trần Nhiễm Âm đoán anh hẳn là đã nghe nói đến chuyện xảy ra trong căn tin lúc trưa rồi.
Mặc dù bây giờ dạ dày cô rất đau, thế nhưng cô chắc chắn không thể bỏ lỡ cơ hội tốt ngàn năm có một như vậy. Cô cố gắng nhớ về những chuyện buồn, chuẩn bị cảm xúc đau thương, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, nước mắt lã chã: “Anh không cần lo cho tôi, dù sao anh cũng không thích tôi nữa, tôi cũng không đáng để anh thích."
Bây giờ Cố Kỳ Châu không hề mắc cái bẫy này của cô, anh nghiêm mặt trả lời: “Đúng, chính xác!”
Nhìn quai hàm đang bạnh ra của anh, Trần Nhiễm Âm thật sự hơi muốn khóc, hốc mắt đỏ hoe hệt như dính mực màu: “Được, tôi biết rồi, để tôi xuống đi, đừng quan tâm nữa, dù sao người tôi thích nhất cũng không thích tôi nữa, tôi sống còn có ý nghĩa gì đâu? Chi bằng chết đi cho rồi.”
Cố Kỳ Châu: “...”
Bàn về dỗ dành thì cô Trần đứng hai không ai dám đứng nhất.
Dỗ anh toàn dựa vào mồm mép, lời ngon tiếng ngọt số một.
Đến tận bây giờ anh vẫn nhớ, lúc hai người vừa quen nhau, cô như một chú mèo ngoan ngoãn rúc vào lòng anh, dịu dàng nhìn anh nói: "Lâm Vũ Đường, anh là người đầu tiên em thích trong đời này, cũng là người cuối cùng. Anh yên tâm, em mãi mãi sẽ không rời xa anh.”
Lúc đó anh rất cảm động, cảm thấy cô đang móc tim móc phổi ra để bày tỏ tình cảm.
Song, sau này sự thật đã chứng minh, lúc cô dỗ anh, từng câu từng chữ đều ngọt ngào, mở miệng ra là nói được ngay, cho dù khi đó có tình cảm hay không.
Nhưng biết rõ cô đang cố ý dỗ dành anh, trái tim anh vẫn không ngừng loạn nhịp.
Chắc chắn cô là người phụ nữ nguy hiểm nhất anh từng gặp trong đời này.
Cố Kỳ Châu hít sâu một hơi, cố gắng ép mình giữ bình tĩnh, thản nhiên nói: “Buông bỏ đi, đều đã qua rồi.”
Ai muốn “qua rồi” với anh chứ?
Trần Nhiễm Âm cắn chặt răng, chịu đựng cơn đau dạ dày, cô yếu ớt nói: “Được, đều đã qua rồi. Nhưng mấy ngày tới anh có thể quan tâm tôi nhiều hơn không? Thật sự rất khó chịu..."
Cố Kỳ Châu không kìm được, cụp mắt nhìn cô.
Sắc mặt cô tái nhợt, hơi thở yếu ớt, đuôi mắt vẫn còn đỏ, trông vô cùng đáng thương.
Đôi mắt đào hoa đó vừa dịu dàng vừa quyến rũ, dáng vẻ yếu ớt lại càng khiến cô toát ra cảm giác vụn vỡ rung động lòng người.
Cố Kỳ Châu như ngạt thở, bất giác nuốt nước bọt, yết hầu cũng trượt theo động tác đó, anh dời mắt đi như bị điện giật, chửi thầm trong lòng: Con mẹ nó.
Thật sự rất muốn... phạt cô.