Hôm ấy mưa triền miên không dứt, từng đợt xối xả rả rích. Vậy mà có bệnh nhân sốt xuất huyết nọ vẫn liều mình lao ra khỏi trạm xá nhỏ.
Huyền muốn đuổi theo lắm nhưng nhìn sắc mặt Jun không tốt nên chẳng dám, chỉ biết nóng lòng đợi chờ.
Hai tiếng sau, rốt cuộc anh cũng về. Cả người ướt nhẹp tả tơi.
Jun sốt liền tù tì ba ngày sau đó, lúc nào thân nhiệt cũng lên tới bốn mươi độ. Bác sĩ tới thì quở trách mãi không thôi. Jun vốn rất nóng tính và ghét bị người khác càu nhàu, nhưng khi đó lạ thay lại ngoan ngoãn lạ thường.
Người ta mang gì anh ăn nấy, nói tiêm thuốc thì tiêm, nói uống thêm nước hoa quả liền gật đầu, không phàn nàn lấy nửa lời.
Chỉ là, lúc nào anh cũng cầm khư khư cái vật thể màu tím đó trên tay.
Y tá còn tưởng anh đang đợi một cuộc gọi rất quan trọng. Chỉ có Huyền biết, bởi vốn dĩ chiếc điện thoại ấy đâu phải của anh.
Chắc bị ngấm mưa nên nó hỏng rồi, chẳng biết sao anh cứ nhìn cái màn hình đen xì đen xịt ấy làm gì? Thi thoảng còn nghịch nghịch con gấu bông nhỏ bên cạnh, lúc thì ngây người trìu mến, khi lại chau mày đầy phẫn nộ.
Jun, quả thật, bị sốt cao tới hâm rồi.
…
Ở một căn biệt thự tráng lệ nào đó, có ông anh trai đang há hốc nhìn cô em gái, mắt tròn mắt dẹt.
Con này dở rồi.
Bình thường có một cái mụn thôi cũng khiến nó phụng phịu khổ sở đến mấy ngày. Hôm nay bị sốt xuất huyết, mặt mũi toàn chấm đỏ li ti lại ra điều “seo phi” mới máu chứ.
-“Ừm, chất lượng rất tốt, tạ ân tạ đức của đại ca.”
-“Anh đã bảo cô thanh lý cái điện thoại cổ lỗ sĩ ấy đi từ lâu rồi mà, nói không nghe…”
Hoàng Ái Linh chu mặt làm nũng.
-“Em đâu có nói em thích cái này hơn cái đấy, đang yên đang lành nhắc làm người ta đau lòng chết đi được.”
Hoàng Thế Anh thở dài.
Thôi, không trách con bé được, nhiều khi hâm là do môi trường chứ không phải bản năng đâu.
Này nhé, bà nội và ba thì muốn nó thành bé ngoan, nghiêm nghị có thừa. Ngoài hai người ấy, số còn lại lúc nào cũng cung phụng như công chúa nhỏ. Chuyện, út ít của cả một đại gia đình, sao có thể không cưng?
Thái độ của nó vì thế cũng biến thiên theo hoàn cảnh, khi lễ phép dẻo mỏ ngoan ngoãn, có lúc lại đỏng đảnh đúng kiểu tiểu thư, đôi lần rồ lên thì đanh đá ngoa ngoắt chẳng ai bằng.
Ừ, nhưng cũng hay mà, thế mới đúng là Hoàng Ái Linh, thế mới thú vị!
-“Anh, vào đây chụp chung với em một kiểu…”
-“Con lạy mẹ!”
Em gái không những không giận, ngược lại còn xúc động nghẹn ngào.
-“Cảm ơn nhiều, vì xuống đón em, cả cái xe của em nữa.”
-“Mày ăn gì mà tự nhiên sến thế? Là ba đó, ba thấy mày cả đêm không về nên sai tao đi tìm thôi, cái đồ con gái con nứa mất nết…”
Anh đùa vậy thôi chứ cực thương cô. Anh đi rồi, tâm trạng cô lại ảo não thẫn thờ.
Cô đâu có nhớ ai đó đâu, là tại người ta cứ chui vào trong đầu cô đấy chứ?
Mấy ngày nhịn không hỏi han tin tức về anh làm cô gần phát điên. Nhưng Jun nói không quen biết mà, Jun ghét cô lắm rồi, không cần cô nữa.
Mẹ quân sư, bảo nếu một người không thích mình thì mình đừng làm phiền tới người ta nữa, cô nghĩ cũng đúng, cô nghe lời mẹ.
Rồi một ngày đẹp trời, Linh tâm sự bâng quơ với bà. Bà nội lại cho rằng, càng hận sâu càng ghét nhiều thì lại càng chứng tỏ chưa quên được. Cô nghe bà phân tích mà ngây ngây ngốc ngốc.
Rốt cuộc, cô lựa chọn tin nội, cô không biết ai sáng suốt hơn, đơn giản là, cô tin những gì mình muốn tin.
Anh đang giận thôi, phải không? Là vì anh còn yêu cô, nên mới giận như vậy. Một ngày nào đó, đợi anh nguôi ngoai rồi, hi vọng mọi thứ có thể quay trở lại.
Hi vọng là thế!
Nghĩ suy thông suốt, Linh vui vẻ hẳn lên. Cô không kiềm được, thỉnh thoảng lại lái xe xuống phim trường thăm anh, Jun khoẻ rồi, nhưng còn gầy lắm. Cô xót, mà chẳng đủ can đảm chạy ra gặp anh, chỉ âm thầm lén lút nhìn từ xa.
Thậm chí giờ đây cô còn gia nhập FC của ai đó. Đợt ấy, mọi người kêu gọi ủng hộ tiền để mua thức ăn đến tặng đoàn làm phim của Jun. Hoàng Ái Linh vì đóng góp nhiều nhất nên vinh dự được chọn là một trong mười người đi đại diện.
Chiếc xe tình yêu tiến về bản, đỗ lại dưới tán cây nhỏ, fan dọn đồ ăn, bày biện trang trí trong lúc chờ các nghệ sĩ làm việc, ai cũng háo hức đợi tới thời khắc gặp thần tượng.
Linh cũng không ngoại lệ, thi thoảng lại vụng trộm ngoảnh qua. Jun đóng cái cảnh ấy, phải treo người trên dây cao lắm, không biết có chóng mặt hay khó chịu gì không?
Lo lắng là thế, vậy mà khi đạo diễn hô CUT một phát, bất chợt lá gan của người nào đó thu nhỏ lạ thường, hoảng hốt chui tọt ra phía sau xe.
Cô nghe giọng anh nói chuyện với fan, rất lịch thiệp.
Nghe tiếng anh cảm ơn, tự dưng thấy tim ấm áp quá, một phần của lời cảm ơn đó, chẳng phải cũng dành cho cô sao? Cô là người nhiệt tình nhất trong chuyến đi này mà.
Một lát, không khí tĩnh lặng lạ thường, ai đó thập thò ngó ngó lại.
Jun…là Jun…anh đang đi về phía này.
Linh bối rối chẳng biết làm sao, đành úp mặt vào cửa xe giấu mình. Cô tự trấn an, mình đang mặc đồng phục fan mà, trên đầu cũng có cái nón lụp xụp, chắc Jun không nhận ra đâu nhỉ?
Dù sao cũng cầu trời.
Thời khắc anh đi qua, trống ngực cô thổn thức từng hồi.
Jun dừng lại, lâu quá.
Gần quá.
Giờ đến hô hấp thôi mà sao cũng thấy khó khăn đến vậy?
-“Thì ra cái bút của mình rơi ở đây.”
Có người lẩm bẩm rồi tủm tỉm quay đi.
Lại có người, thở phào nhẹ nhõm, Jun hay ghê cơ, bút cũng không giữ kĩ, để rơi linh tinh thật đấy, suýt thì bức Linh ngạt chết luôn.
…
Ngày qua ngày, rồi cũng tới buổi ra mắt phim của Jun, với Linh, lấy được vé vào chẳng có gì khó khăn cả, cái khó là nên mặc như nào?
Cô thích lắm, chiếc váy tím lộng lẫy kia.
Nhưng lo, lo rực rỡ bắt mắt quá.
Đắn đo bao lâu, cuối cùng quyết định mặc quần jeans áo phông đơn giản.
…
Ở căn phòng nọ, Trà My mệt mỏi nép vào góc sô pha dõi theo cuộc tranh luận gay gắt cực độ.
Ý nhà sản xuất là, lát nữa, nếu phóng viên có hỏi về chuyện tình cảm, hai diễn viên chính hoặc im lặng, hoặc trả lời lững lờ.
Ý Jun, tất nhiên không tán thành rồi.
Còn cô, thế nào cũng được, tuy nhiên cô mới vào nghề, nếu có tin đồn với Jun thì chẳng khác nào gà rù hoá phượng hoàng.
Một bên bắt đầu nhượng bộ, thoả thuận tăng năm phần trăm thù lao.
Bên kia vẫn khăng khăng, nếu phim hay, tự nhiên doanh thu sẽ tăng, không nhất thiết phải dùng chiêu trò.
Cho tới giờ họp báo, hai phía hoàn toàn vẫn chưa có hồi kết.
Cô khoác tay Jun, bước đi yêu kiều dưới ánh flash nhấp nháy liên hồi.
Anh cũng lịch thiệp kéo ghế cho cô. Mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ, ít nhất năm phút đầu là vậy.
Càng về sau, thái độ Jun càng lạ, cứ đờ đẫn như người mất hồn vậy. Phóng viên hỏi, anh hoặc đáp qua loa lấy lệ hoặc đẩy sang cô.
-“Xin hỏi có chuyện phim giả tình thật không ạ?”
My còn đang nghĩ, câu trả lời đại loại theo kiểu, mãi là bạn bè, đồng nghiệp tốt.
Nào có ngờ, anh quay sang thơm nhẹ lên má cô, đoạn khẳng định rất gọn gàng.
-“Vâng, tôi và em ấy đang hẹn hò.”
Có thế nói cho cô chuyện gì xảy ra được không? Jun bị lung lay với thương thảo ban nãy? Hay đột nhiên trúng tiếng sét ái tình?
Hôm đó, báo chí đua nhau giật tít, tên tuổi Trà My lên như diều gặp gió.
Fanpage hơn mười triệu người của Jun toán loạn chưa từng thấy, một số bộ phận fan nữ khóc lóc như mưa.
Nhà sản xuất cảm động nghẹn ngào.
Duy chỉ có một người, cô thậm chí không rõ cảm xúc của mình khi ấy là gì nữa. Chỉ thấy lạnh lẽo thấu xương, toàn thân cứng đờ không sao cử động nổi.
Một ngày nọ…
Ngày mà Linh mười chín, Jun hai mươi hai,
Quãng đường xa thăm thẳm, trước buồn tẻ lắm, nhưng đi với ai đó lại thích thú lạ thường.
Cô nhoài người về phía anh, nũng nịu giao kèo, nếu mai sau Jun nổi tiếng thì sao? Jun sẽ nói với cả thế giới rằng Jun yêu em nhé.
Jun cười, xoa đầu cô, trêu tiểu thư mơ mộng quá nhiều rồi.
-“Kệ đi, kệ đi…nếu có ngày ấy thật thì sao? Jun nhất định phải giữ lời đấy nha, nha, nha…hứa đi…”
Cô năn nỉ ỉ ôi, không ngừng mè nheo phụng phịu, anh đành gật đầu lấy lệ.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, vậy mà có ngày đó thật.
Nhưng tiếc rằng, người con gái ấy, lại không phải cô.