Tô Dư bước qua cánh cửa gỗ, ở giữa sân có một cái bàn đá, bên cạnh còn một vài cái ghế cục không có lưng tựa, còn có một cái kệ để không, không biết là dùng để làm gì.
Hoắc Nhiên đẩy cửa phòng ra, tiếng “lạch cạch” của cánh cửa phát ra, anh bật đèn lên, ánh sáng vàng mờ bao trùm cả không gian này. Trong phòng khách chỉ có một cái bàn vuông, mỗi bên chỉ ngồi được có hai người, bốn cái băng ghế, trên chiếc bàn vuông có một chiếc khăn trải bàn cứng được dùng đinh đóng lại.
Tô Dư đi vào, đột nhiên cảm thấy bản thân cô không phải là có hơi liều lĩnh sao?
Cô nhớ lại mấy ngày trước Hoắc Nhiên có nói là bà nội Hoắc đã về quê, không lẽ là bà ấy cũng đang ở nhà sao? Cô vô thức liếc nhìn xung quanh.
Hoắc Nhiên giống như là nhìn thấu được suy nghĩ của cô, nhẹ nhàng nói: “Bà nội không có ở đây đâu, bà đi tìm cô của anh rồi.”
“À… ừ.” Tô Dư mím đôi môi mỏng của mình.
Hoắc Nhiên nói: “Anh đi nấu mì cho em nhé.”
Tô Dư nắm lấy áo khoác của mình, nhẹ nhàng gật đầu. Cô cảm thấy có hơi hụt hẫng, rõ ràng là trước khi đến đây, trên đường đi, bản thân cô có rất nhiều điều muốn nói với Hoắc Nhiên, nhưng sau khi đến được đây, đầu óc cô lại trở nên trống rỗng, cái gì cũng không nói ra được, thậm chí cô còn cảm thấy có chút xấu hổ.
Cô đi loanh quanh trong phòng khách một lúc, không gian trống rỗng, cái gì cũng không có, bên cạnh thì có ba căn phòng, tất cả đều đóng kín, chỉ có một phòng không đóng chặt, còn có một chút ánh sáng từ bên ngoài hoắc vào. Đây có lẽ là phòng của Hoắc Nhiên.
Tô Dư đi về phía phòng bếp, đèn ở trong phòng bếp thậm chí còn mờ hơn, cô đẩy cửa ra, bóng đèn treo bị gió thổi bay, Hoắc Nhiên ngồi trên một chiếc ghế dài, tay chân anh lại dài, trông có hơi buồn cười.
Anh hơi cúi người xuống, từ đống củi bên cạnh anh nhặt ra hai thanh củi, dùng lực bẻ thật mạnh rồi ném vào lửa, trong lúc đó chiếc quạt gió bên cạnh đang huýt sáo.
Ngọn lửa đã nhóm lên, chiếc bếp đất đang dần nóng lên, Hoắc Nhiên cho dầu vào, thái rau củ, rồi đập thêm một quả trứng.
Tô Dư ngồi ở trên cái ghế nhỏ, duỗi thẳng hai bàn tay trắng nõn, từ từ đốt lửa để sưởi ấm.
Nhiệt độ lửa vừa đủ, chỉ trong chốc lát đã có ngay một tô mì thơm phức. Nước mì thanh nhạt, sợi mì luộc vẫn còn dai, ở bên trên tô mì còn có hành hoa và có cả trứng luộc còn lòng đào ở bên trong.
Tô Dư nhịn đói đã lâu, nên liền cầm đũa lên bắt đầu ăn mì. Trong lúc cô ăn mì, Hoắc Nhiên mở cửa một căn phòng khác, trải chăn cho cô, rồi trải ga giường cho cô.
Tô Dư uống hết nước canh, lúc cô vừa ăn xong, Hoắc Nhiên cũng vừa dọn dẹp phòng xong.
Anh nhìn cô một cách tỉ mỉ, nói: “Tối hôm nay em ngủ ở phòng này, anh sẽ đi lấy một bộ quần áo của anh cho em thay tạm, em thay đi rồi đi ngủ trước đã.”
“Được.” Tô Dư không có ý kiến gì, bưng bát đứng lên, nhưng lại bị Hoắc Nhiên lấy đi, đặt lại trên bàn.
Anh cụp mắt xuống nhìn cô, nói: “Đợi ngày mai anh rửa cùng, bây giờ đi ngủ trước đã.”
“Ừ.” Tô Dư cúi đầu, đi thẳng về phòng, bước đi nhưng lại có hơi do dự, ngay lúc cô chuẩn bị bước qua cửa, tay cô đột nhiên bị siết chặt lại, bị bàn tay to lớn của người đàn ông giữ chặt.
Tô Dư trong tức khắc ;iền dừng bước.
Lực tay của Hoắc Nhiên từ từ trở nên mạnh hơn, anh dùng lực kéo mạnh, kéo cô đến trước mặt mình, sau đó ấn vào vai cô, đẩy cô vào tường.
Lưng của Tô Dư va vào tường vừa đủ không nhẹ cũng không mạnh, nhưng với bả vai thon thả mảnh khảnh của cô, khi va phải thì cơ thể có hơi đau.
Dưới ánh sáng mờ ảo, thân hình to lớn của anh gần như che khuất hoàn toàn ánh sáng yếu ớt của bóng đèn, bao bọc Tô Dư trong một bóng tối sâu thẳm, toàn thân toát ra cảm giác áp bức mãnh liệt.
Tô Dư ngước mắt lên thì vừa đúng bắt gặp ánh mắt của Hoắc Nhiên đang nhìn xuống.
Con ngươi của anh đen láy dày đặt, dường như đang phát sáng lên, ngay chính lúc này trong bóng tối đơn độc, Tô Dư chỉ nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính bản thân mình.
Những chòm mây đen dường như di chuyển, ánh trăng đã lâu không nhìn thấy vừa hay chiếu vào.
Bóng tối chia cắt đi một phần các đường nét sắc sảo và sâu thẳm trên khuôn mặt của anh, các đường nét đó có phần hơi lạnh lùng và cứng rắn.
Tô Dư có chút kinh ngạc bất ngờ, đột nhiên cô không biết bản thân mình lúc này nên nói gì.
Hoắc Nhiên vẫn đang cụp mắt xuống, nhìn cô với một sự chăm chú khác thường, rồi hỏi lại một lần nữa: “Em lái xe cả một ngày đến đây để làm gì?”
Hơi thở của anh bao trùm lấy thân thể của cô, cô có cảm giác bị áp bức đang bao quanh lấy cô.
Tô Dư cảm thấy ngực hơi phập phồng một chút, nhẹ nhàng nói: “Hoắc Nhiên, em thấy tâm trạng của anh không tốt… rồi em nghe nói anh về quê nên…”
“Cho nên, em đến đây với anh sao?” Anh đột nhiên cười nhẹ một cái, hơi thở mờ ám và lạnh lùng: “Chính là như vậy sao? Cho nên em mới lái xe cả một ngày, đến ngôi làng nhỏ này, rồi bị tắt máy giữa đường, rồi tiếp tục đi xe máy vào đây, đến ngôi nhà nhỏ này, ngủ trên chiếc giường lạnh lẽo đó sao?”
Tô Dư mím môi, nhẹ nhàng nói: “Không phải…”
“Không phải cái gì?” trong ánh mắt của Hoắc Nhiên dường như những ngọn lửa hồng đang cháy: “Tiểu công chúa về quê giúp đỡ người nghèo sao? Hả? Hay là đi xem ngôi nhà xa xôi nghèo khó của Hoắc Nhiên, ông chủ của văn phòng luật, xem xem giữa bản thân và anh ta có khoảng cách lớn đến mức nào, tốt nhất là tự mình đi điều tra xem mẹ của anh ta đã giết chết cha của anh ta như thế nào, đi xem xem con trai của kẻ sát nhân này đáng thương đến mức nào sao?”
“Không phải! Em chỉ là sợ anh buồn, em không muốn anh buồn nên…”
Trái tim của Tô Dư bị câu nói của Hoắc Nhiên đâm vài nhát, con ngươi của cô co lại, nhìn chằm chằm vào chiếc cằm đang căng thẳng của anh.
Sắc mặt của Hoắc Nhiên không thay đổi: “Nếu anh buồn thì em có thể làm gì? Bố thí cho anh, ở lại cùng anh, giống như là xóa đói giảm nghèo sao?” Anh cố ý nói ra những lời như vậy, mỗi chữ dường như đều mang theo những lưỡi dao, nếu không làm ai đó đẫm máu thì tuyệt đối sẽ không dừng tay.
“Hoắc Nhiên, tâm trạng của anh bây giờ không tốt, những lời này em không thèm tính tranh cãi với anh làm gì.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
“Nếu như anh muốn như vậy thì sao?” Anh căn bản không chịu cho qua chủ đề này, anh chính là muốn biết mục đích của Tô Dư đến đây là gì: “Thật ra, ngay cả bản thân em còn không biết em đến đây vì điều gì muốn làm cái gì? Chạy xe cả một ngày, người cảm động chính là bản thân em. Nhìn xem, em đã tốt với bạn trai cũ đã chia tay lâu như vậy, quan tâm đến tình cảm của anh ấy, quan tâm đến gia đình của anh ấy.”
Tô Dư hít một hơi thật sâu, con ngươi mở to, mỗi câu mỗi chữ anh nói đều giống như một tát nóng hổi, tát thật mạnh vào mặt cô.
Dù cô có muốn cố kìm nén cảm xúc của mình thế nào đi chăng nữa cũng vẫn bị anh chọc cho tức đến điên người.
Cô dùng sức đẩy vào ngực của Hoắc Nhiên một cái, mím môi, ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Nhiên, nói: “Em không muốn tiếp tục nói chuyện với anh, Hoắc Nhiên, anh bình tĩnh lại, bây giờ anh nên đi nghỉ ngơi đi.”
Lực tay của Hoắc Nhiên không giảm đi một chút nào.
Tô Dư giãy giụa mấy lần, làm thế nào cũng không thể rút tay ra được khỏi bàn tay to lớn của anh. Cô mím môi, tiếp tục giãy giụa, cho dù có không nhìn anh nhưng cô cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của anh như đang thiêu đốt gần như cháy một lỗ trên người cô.
Cổ tay của cô vừa trắng nõn, lại có có làn da mỏng, một người dùng sức giãy giụa, một người nhất quyết không chịu buông, nhưng một lúc sau, xương cổ tay của cô gần như xuất hiện những vòng tròn đỏ cực kỳ rõ ràng trên làn da trắng như tuyết của cô.
Không biết đã im lặng trong bao lâu, yết hầu của Hoắc Nhiên di chuyển một cách im lặng, anh đột nhiên khàn giọng, phá vỡ đi sự im lặng: “Tô Dư, em đối với anh như vậy thật không công bằng, em nghĩ đi, em muốn đi lúc nào thì đi, tại sao anh lại phải đợi em ở đây? Em có bao giờ nghĩ rằng, em đột nhiên đến đây theo ý của mình, có lẽ là chỉ muốn về quê chơi, hoặc có lẽ em chỉ muốn đến để thư giãn, nhưng em có bao giờ nghĩ là một hành động này của em đã khiến anh phóng đại nó lên bao nhiêu lần không, anh không thể không có những liên tưởng không nên có à? Cũng đúng, em vốn dĩ không biết những ngày này đối với anh quan trọng như thế nào.”
Ánh mắt của Tô Dư hơi đỏ lên rồi, cô đột nhiên ngước mắt lên lặng lẽ nhìn Hoắc Nhiên, hai hàng mi khẽ run run, nhưng lại không nói gì.
Hoắc Nhiên đột nhiên buông tay cô ra.
Anh thu lại ánh mắt vừa rồi, không nhìn cô nữa, giọng điệu cũng thờ ơ lạnh lùng: “Em đi ngủ đi, ngủ dậy rồi ngày mai anh sẽ đi sửa xe cho em. Giấc mơ của em cũng nên tỉnh rồi, sau đó thì hãy quay về thành phố đi.”
Tô Dư đứng cứng đờ tại chỗ, chỉ cảm thấy cổ tay đau rát. Cô cắn bờ môi dưới, sự tức giận và sự khó chịu ở trong lòng không có nơi nào để trút ra, giống như có một con thú đang đau khổ mắc kẹt trong lồng ngực cô vậy.
Làn da trắng nõn của cô vì tức giận mà đỏ ửng lên, đôi mắt ươn ướt, dường như là trong giây tiếp theo nước mắt sẽ ngay lập tức tuôn rơi.
Cô xoay người lại định bước vào phòng.
Khóe mắt của Hoắc Nhiên nhìn thấy động tác của cô, lưng anh trở nên căng thẳng, buộc bản thân mình không được giữ cô lại.
Bóng người của Tô Dư đột nhiên dừng lại, cô nắm chặt tay rồi từ từ thả lỏng, xoay người lại, không xa không gần nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe, trong đôi mắt đen láy ấy còn ngân ngấn nước.
Cô ngoan cường cắn chặt môi, kìm nén nước mắt.
Cô cảm thấy tủi thân, cảm giác chua chát đó dần dâng trào trong lòng khiến cô cảm thấy đau khổ giống như thể trái tim bị người nào đó ôm chặt, thậm chí đến thở cũng có phần khó khăn.
Hai cái má của Hoắc Nhiên trở nên căng lên, ngực đập thình thịch. Anh không thích nhìn thấy cô khóc.
Tô Dư nhẹ nhàng nói, giọng điệu chứa đầy sự uất ức: “Em không đi, em không có ý định sẽ rời đi.”
Tính khí của cô là dịu dàng như vậy. Khi cô dịu đi, hầu như không có một người con trai nào tránh khỏi, kể cả Hoắc Nhiên cũng không.
Anh cố gắng nắm chặt tay, các khớp ngón tay trắng bệch, lòng bàn tay gắng sức cũng bắt đầu đau, cổ họng như bị bông gòn ướt chặn lại, cái gì cũng không nói được.
Ánh mắt của anh tối sầm lại như biển sâu, anh muốn khiến bản thân mình trở nên bình tĩnh lại một chút, nhưng chỉ trong phút chốc, anh đưa tay ra, kéo Tô Dư ôm vào lòng mình.
Anh nhéo nhẹ cằm cô, buộc cô phải ngước đầu lên, yết hầu cũng khẽ di chuyển, những nụ hôn chi chít nhau rơi xuống mặt cô. Anh tiến lên mấy bước, ép cô vào tường, dùng những đầu ngón tay thô và khô khốc vuốt mái tóc của cô ra sau.
Anh ôm khuôn mặt của cô trong tay, đôi mắt đen láy đối diện với ánh mắt của cô.
Trong ánh mắt của hai người đều có nhau.
Anh ôm lấy khuôn mặt cô đầy sự chân thành, để đôi môi của cô vào miệng, lưỡi hai người dính vào nhau, hôn nhau một cách sâu đậm đầy tình cảm, chỉ là thỉnh thoảng mắt của anh khẽ chuyển động, gần như muốn cắt đứt đôi môi cô một cách hung ác, rồi nuốt chửng nó vào bụng.
Trái tim của Tô Dư đập như trống đánh, đập thình thịch, trái tim của cô gần như treo lơ lửng ở trên bầu trời, sau đó lại rơi xuống một cách đột ngột.
Hoắc Nhiên chỉ hôn một lúc, sau đó lại kiềm chế thu môi lại. Ngực của anh đập phập phồng, đôi mắt tối sầm, toàn thân nóng bừng lên.
Anh hơi đẩy Tô Dư ra, nhưng Tô Dư thì dù có như thế nào cũng nhất quyết không rời đi, không một chút do dự ôm lấy eo anh.
Cơ thể của Hoắc Nhiên hơi cứng nhắc, cơ bắp trở nên căng thẳng.
Hai người đứng im không ai di chuyển, động đậy gì.
Tay của Tô Dư càng ngày càng mạnh mẽ, sức lực càng trở nên mạnh mẽ hơn, sự trói buộc cũng càng trở nên chặt chẽ hơn.
“Buông ra.” Anh nhẹ giọng nói.
“Em không muốn, em nói rồi, em đến rồi thì sẽ không rời đi.”
Hoắc Nhiên mím chặt môi, cả một lúc lâu, anh mới nhẹ nhàng nói: “Không đi thì không đi, em dùng sức như vậy, muốn buộc chết anh sao?”
Tô Dư giật mình, ngẩng đầu lên, nước mắt đọng trên mi mắt rơi xuống theo khóe mắt.
Cô nhìn anh rất lâu mà không có phản ứng gì. Một lúc sau, ánh mắt cô cong lên, thậm chí còn nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng nói: “Hoắc Nhiên.”
Trời thì đã khuya, bên ngoài vẫn còn có tiếng tuyết rơi xào xạc và tiếng gió thổi.
Trong phòng như đang đốt lửa, Hoắc Nhiên cảm thấy nóng bừng, toàn thân trên người chỉ mặc đúng một chiếc quần đùi, anh nằm dưới chăn, nửa người thì tựa vào đầu giường, thân hình to lớn gần như hòa vào chiếc giường trong màn đêm.
Không biết anh đang nghĩ gì, nhưng một lúc sau, từ đầu giường anh lấy ra một chiếc bật lửa, xoay một vòng trong tay, sau đó “cạch” một tiếng, ngọn lửa xanh nhạt nhịp nhàng nhảy bật lên trong bóng tối.
Hoắc Nhiên cắn điếu thuốc, tiến gần đến ngọn lửa, ngọn lửa nuốt chửng điếu thuốc, sáng lên một lúc, rồi nhanh chóng tắt đi.
Trong đêm tối chỉ còn lại một chút màu đỏ tươi, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.
Hoắc Nhiên hút một hơi thuốc, mùi thuốc lá xộc thẳng vào mũi anh, xộc vào tứ chi và xương cốt..
Yết hầu của anh khẽ di chuyển, không ngừng nghĩ đến đôi tay của Tô Dư đang ôm lấy eo của anh, trắng nõn, tinh tế, ấm áp và mềm mại, càng ngày càng siết chặt hơn, như muốn bóp nghẹt anh.
Lồng ngực của Hoắc Nhiên đập phập phồng một cách mãnh liệt, anh bỏ tàn thuốc vào gạt tàn, nằm nghiêng người. Rèm cửa không kéo chặt, mơ hồ có thể nhìn thấy được ánh trăng xuyên qua khe hở, mềm mại cao quý, rất giống với cảm nhận của Tô Dư.
Nhà cũ cách âm kém, phòng ngủ bên cạnh có tiếng lật người, Tô Dư gần như không ngủ được, quay qua quay lại rất lâu, giường của hai phòng ngủ được kê sát bức tường, chỉ cách nhau bởi một bức tường mỏng.
Hoắc Nhiên xoay người, quay mặt vào tường.
Anh mím môi, duỗi tay ra, sau đó co ngón tay gõ lên tường, một cái, hai cái, rồi ba cái.
Âm thanh lật người ở phía bên kia bức tường đột nhiên dừng lại.
Nhưng một lúc sau cũng có tiếng Tô Dư gõ vào tường, giống như là tiếng đáp lại, ba dài hai ngắn, cô có vẻ phấn khích, không ngừng gõ vào tường như muốn đáp lại anh.
Rõ ràng là tiếng gõ nhẹ, nhưng lại giống như tiếng búa nặng rơi xuống đất, mang theo lửa, khiến lồng ngực của con người nóng bừng lên.
Giọng của Hoắc Nhiên rất bình tĩnh, có chút trầm thấp: “Nhanh ngủ đi.”
Giọng điệu của Tô Dư rất nhẹ nhàng, mang theo một chút vui mừng không thể giải thích được, không biết là cô vui mừng vì điều gì: “Chúc ngủ ngon.”
Hoắc Nhiên không trả lời lại nữa, anh nhắm mắt lại, đôi môi mím lại, giống như đang mỉa mai, nhưng dường như cũng đang ẩn chứa những cảm xúc khác.