Anh không thể nghĩ rằng một người phụ nữ mà anh từng coi như bảo bối, chỉ ôm chặt chút thôi cũng sợ hỏng, sợ đến mức mặt biển sắc lại có thể bán mình vào chỗ này chỉ vì tiền.
Nếu người trong phòng này hôm nay không phải là anh mà là một người đàn ông khác, vậy cô có vì tiền mà leo lên giường người khác?
Chỉ cần nghĩ đến điều này, Vĩnh Hải càng cảm thấy lửa giận trong lòng đã dồn lên tận đỉnh đầu, càng ngày càng bùng cháy dữ dội.
Sau nhiều năm như vậy, người phụ nữ này đã thay đổi đến chóng mặt.
“Tôi không có!” Quỳnh Anh phản bác, cô ấy chỉ đến để hát. “Không có?” Vĩnh Hải đột nhiên bình
tĩnh lại.
Anh đút tay vào túi quầy, quay lại phía sau 2 bước rồi độ ngột đá vào vỏ chai rượu ở trước mặt. Tiếng thủy tinh vỡ vang lên chói tai khiến người trong phòng phải giật mình.
“Được rồi, tốt thôi, vì cô nói cô thiếu tiền, tôi có thể cho cô thêm 100 tỷ
100 tỷ! Nghe thấy con số này, mắt Quỳnh Anh sáng lên. Có thêm số tiền này, cả tập đoàn của gia đình cô và bố cô đều sẽ được cứu.
Cô thận trọng nhìn người đàn ông trước mặt: “Vĩnh Hải, anh thật sự sẽ cho em 100 tỷ nữa sao?”
Nhìn thoáng qua vẻ chờ đợi trong mắt người phụ nữ, khóe miệng Vĩnh Hải nở một nụ cười giễu cợt.
Anh bước thẳng đến ghế sofa khoanh chân ngồi xuống, chỉ tay lên màn hình lớn đang chiếu trực tiếp vị trí sàn nhảy. Anh nhìn Quỳnh Anh mia mai rồi gắn từng tiếng.
“Cô nhảy như cô ta. Tôi sẽ cho cô 100 tỷ.”
Quỳnh Anh nghiêng đầu nhìn màn hình lớn, cô lập tức tái mặt. Trêи màn hình lớn, một người phụ nữ gợi cảm đang múa thoát y. Giữa những tiếng hò hét của đám đồng, quần áo của người phụ nữ lần lượt rơi xuống cho đến khi khỏa thân hoàn toàn.
Quỳnh Anh bị Vĩnh Hải ngắt lời ngay khi cô muốn từ chối: “Không muốn sao? Miss Quỳnh Anh có thể đến đây vì tiền bạc, và cô vẫn đang giữ giá của một hoa hậu?”
Tay Vĩnh Hải đung đưa ly rượu chờ đợi. Trái tim Quỳnh Anh như bị thứ gì đó bóp nghẹt, Quỳnh Anh nhìn người đàn ông mình từng yêu rồi nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, ánh mắt cô bỗng trở nên kiên định.
“Được rồi, tôi sẽ nhảy, mong anh không nuốt lời.” Quỳnh Anh gằn giọng.
“Cố lên.” Vĩnh Hải nói rồi đặt ly rượu xuống và dựa lưng vào ghế.
Mọi người đồng loạt nhìn anh. Bỗng nhiên Vĩnh Hải lại nói:
“Hãy nhớ kỹ, cởi hết quần áo ra và
nhảy giống như cô ta. Như vậy mới thú
vị.” Nghe vậy, thế giới của Quỳnh Anh nhu sup đổ trước mặt cô. Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông trêи ghế số pha, người cô đã từng yêu trong vào năm giờ đây đã cảm thấy như người xa lạ.
Đây là người đàn ông đã từng hứa với cô sẽ không lấy ai ngoài cô, vậy mà bây giờ lại để cô cởi trần nhảy múa trước mặt bao nhiêu người.
Cô đau khổ đến mức thở không ra hơi, chỉ cảm thấy trong cổ họng như có đờm máu sẽ phun ra bất cứ lúc nào.
Ngay cả những thiếu gia giàu có đang tiệc tùng với Vĩnh Hải cũng có chút thương cảm với Quỳnh Anh.
“Vĩnh Hải, chuyện này không ổn lắm..” Một người lên tiếng.
Vừa nói xong, ánh mắt Vĩnh Hải lạnh lùng nhìn sang. Người kia không dám nói hết câu nữa.
Vĩnh Hải vẫn giang hai tay ra, dựa vào lưng ghế, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Quỳnh Anh đang lưỡng lự.
“Đây là cơ hội lấy tiền của cô. Nhảy hay không nhảy?”
Quỳnh Anh từ từ nắm chặt hai bàn tay, nhưng cô vẫn im lặng. Nhìn thấy cô khôn nói gì, lửa giận trong mắt Vĩnh Hải dường như giảm bớt. Anh chuẩn bị mở miệng nói điều gì. Vĩnh Hải muốn đưa cô rời khỏi đây.