Lý Sanh Nhiên lần đầu tiên phát hiện mùa đông ở Bắc Kinh lạnh như vậy, là nửa đêm cô ta kéo chiếc vali nhếch nhác rời khỏi nhà bạn trai, khi đi xuống cầu thang một góc vali đập vào mắt cá chân, đau đến mức khiến cô ta hít sâu một hơi.
Có chút giận dỗi vứt vali sang một bên, ngồi trên bậc thềm lạnh lẽo, châm một điếu thuốc. Hút đến một nửa, Lý Sanh Nhiên quay lại nhìn tòa nhà cách đó không xa, tối đen như mực, khí lạnh không ngừng thổi tới, ngọn đèn kia vẫn luôn thắp sáng.
Không có ai đuổi theo ra ngoài.
Đôi mắt của Lý Sanh Nhiên bỗng đỏ ửng lên.
Cô ta lấy điện thoại ra, đầu ngón tay ấn vào dãy số của Ban Thịnh, vô thức muốn gọi qua, có rất nhiều ấm ức muốn kể cho anh trai của cô ta nghe, muốn nói bạn trai cũ của cô ta là tên khốn nạn, yêu đương với hắn ta nhiều năm như vậy, sau khi mối tình đầu quay về cô ta mới biết hóa ra mình là thế thân. Bởi vì Lý Sanh Nhiên có vài phần giống mối tình đầu, hắn mới luôn sủng cô ta.
Nhưng bây giờ, cô ta bị loại rồi.
Động tác lại ngừng lại.
Ban Thịnh có lẽ sẽ không nhận điện thoại của cô ta nữa.
Lý Sanh Nhiên ngồi ở đó hút thuốc, trong chốc lát nhớ đến rất nhiều chuyện. Năm cô ta 11 tuổi, được thông báo mình là con gái ngoài giá thú của chủ tịch tập đoàn Lý Thị.
Khi mẹ dắt cô ta vào cửa, là lúc mẹ của Lý Ngật Nhiên vừa qua đời được bảy ngày. Lý Ngật Nhiên đối với bọn họ không có phản ứng gì, một bộ dáng đối với ai cũng lịch sự, trên mặt mang theo ý cười.
Sau này Lý Sanh Nhiên mới biết, đó là mặt nạ của Lý Ngật Nhiên.
Thực ra Lý Ngật Nhiên ghét cay ghét đắng mẹ con bọn họ.
Lý Sanh Nhiên khi đó đối diện với sự gây hấn của Lý Ngật Nhiên, cô ta bày tỏ thiện chí và điệu bộ thấp kém.
Cô ta biết bản thân là người ngoài, mẹ của cô ta cũng là người phá hoại gia đình hạnh phúc của người khác, cho nên đối mặt với vô số chướng ngại vật của Lý Ngật Nhiên cô ta luôn lựa chọn nhẫn nhịn.
Có một lần nghiêm trọng nhất, Lý Ngật Nhiên đang chơi bắn phi tiêu trên sân bóng gần nhà, Lý Ngật Nhiên bắt cô ta đứng dưới hồng tâm làm mục tiêu, mà không biết cậu lấy đĩa CD ở đâu ra.
Mặt trời rất nóng, Lý Sanh Nhiên nhớ khi đó bản thân đứng dưới ánh mặt trời đổ ra một lớp mồ hôi, nhưng sợ đến mức toát mồ hôi lạnh trên lưng.
Lý Ngật Nhiên lười biếng khom lưng, mài chiếc đĩa CD đến sắc bén, cuối cùng liếc mắt một cái, làm ra vẻ muốn ném về hồng tâm.
Mà độ cao của cánh tay cậu rõ ràng là muốn nhắm vào cô ta.
Đầu óc của Lý Sanh Nhiên trống rỗng, rùng mình, ngay khi cô ya nghĩ rằng mình đã được định sẵn không thể trốn thoát, một giọng nói không có cảm xúc gì truyền đến:
“Lý Ngật Nhiên, đi thôi.”
Lý Ngật Nhiên giống như định thần lại, “chẹp” một tiếng ném chiếc đĩa CD sang một bên, nhặt chai nước ở trên mặt đất lên rồi rời đi cùng một nam sinh khác.
Người sau khi rời đi, Lý Sanh Nhiên không thể chống đỡ được nữa, bỗng quỳ xuống trên bãi cỏ, nhỏ tiếng khóc nức nở.
Cả người cô ta hoảng sợ không ổn định được, trong tâm trạng sợ hãi nhìn thấy nam sinh có vóc dáng cao gầy, khuôn mặt lạnh lùng quay đầu nhìn cô ta một cái.
Lý Sanh Nhiên đọc ra được đó là ánh mắt quan tâm.
Nhưng rất nhiều năm sau, cô ta mới hiểu ra, đó là ánh mắt tội nghiệp.
Đến sau này, cô ta học được cách tồn tại trong gia đình phức tạp này, càng quên mất bởi vì xảy ra những chuyện gì mà mối quan hệ toàn hoàn rạn nứt với Lý Ngật Nhiên, cô ta không còn sợ cậu nữa, thậm chí còn ngấm ngầm đối đầu với Lý Ngật Nhiên.
Tình đầu của Lý Sanh Nhiên đến rất sớm, không biết có phải bởi vì Ban Thịnh là người duy nhất đối xử tốt với cô ta trong căn nhà này, hay là bởi vì cảnh tượng khi cô ta cùng nam sinh lớp lớn ở cùng một chỗ, Ban Thịnh lên tiếng trách mắng cô ta.
Lý Sanh Nhiên nhớ có một lần thử thăm dò cậu: “Anh, anh thích cái gì?”
“Bươm bướm.” Ban Thịnh không thèm suy nghĩ.
Cô ta còn đang muốn hỏi điều gì, Ban Thịnh nhìn thấy Lý Ngật Nhiên đi ra, trực tiếp dập tắt điếu thuốc, hai người cùng nhau chơi bóng rổ.
Sau đó cô ta đặt cho mình tên tiếng anh Vany, trong ngôn ngữ Hy Lạp có nghĩa là bươm bướm. Ai cũng không biết hàm ý của tên tiếng anh này, cô ta rất hy vọng Ban Thịnh có thể phát hiện ra dụng ý của mình, nhưng cậu chưa từng nhắc qua.
Bây giờ xem ra có lẽ là chưa từng đặt vào trong lòng.
Khi cô ta tỏ tình với anh trai của mình rất ngốc, học sinh sơ trung mà, khi đó phổ biến gấp một ngàn con hạc giấy, kiêu ngạo như cô ta, lại nghiêm túc gấp 520 con hạc giấy cho vào lọ thủy tinh.
Lễ giáng sinh cô ta đi tìm cậu, Ban Thịnh đang chơi trong phòng bida, cậu ném cây gậy cho người bên cạnh, trực tiếp dẫn Lý Sanh Nhiên đi ra ngoài.
Hai người đứng trong con hẻm ở phía sau tiệm bida, Lý Sanh Nhiên lo lắng lại mất tự nhiên, sợ cậu sẽ từ chối cô ta.
Ban Thịnh ném một viên kẹo xí muội vào trong miệng, liếc nhìn lọ thủy tinh cô ta cầm trên tay, không cho cơ hội, nói:
“Tôi có người mình thích rồi.”
Lý Sanh Nhiên lập tức trở nên gấp gáp, nước mắt lăn ra: “Ai vậy, cô ấy ở đâu? Anh đừng lừa người khác, sao bình thường em không thấy anh ở cùng một chỗ với nữ sinh khác?”
Màn đêm đen kịt, Lý Sanh Nhiên nhìn không rõ vẻ mặt của cậu, chỉ nhớ Ban Thịnh nhai viên kẹo ở trong miệng phát ra tiếng cách cách, cúi đầu, ngữ khí nhất thời mất mát, cười một cái:
“Tôi cũng không biết cô ấy ở đâu.”
Lý Sanh Nhiên đôi mắt đỏ hoe không chết tâm hỏi tiếp: “Vậy nếu như anh tìm không thấy cô ấy, sẽ luôn không yêu đương hả?”
“Ừm.” Ban Thịnh trầm thấp đáp một tiếng.
*
Mối tình đầu của Lý Sanh Nhiên đến rất nhanh, cô ta không biết biến mất có được xem là nhanh hay không.
Chỉ biết lần đó Ban Thịnh hiếm khi nói lời thật lòng với cô ta, hay bởi vì là liên quan đến người khác. Cô ta cũng chết tâm rồi, trở về vị trí cô em gái của người anh em.
Nếu đã không có được anh ấy, vậy hy vọng anh ấy có được thứ tốt nhất.
Cô ta luôn giữ vững phần tâm tình này, hai người hòa thuận như vậy đến cao trung, thẳng đến khi trong lớp có một học sinh chuyển đến, tên là Lâm Vi Hạ.
Lâm Vi Hạ xinh đẹp, khí chất giống như nữ sinh học nghệ thuật từ nhỏ, kết quả trong nhà vô cùng nghèo nàn, Liễu Tư Gia vậy mà còn chơi chung với cô ấy. Lý Sanh Nhiên dè biểu khinh bỉ điều này.
Nhưng khi nhìn thấy vết bớt hình bươm bướm trên mặt của Lâm Vi Hạ, Lý Sanh Nhiên bỗng chốc sững sờ, trong đầu vụt qua một tia sáng, khiến cô ta nhớ đến điều gì.
Bởi vì lo sợ người Ban Thịnh thích là cô ấy, cho nên Lý Sanh Nhiên bắt đầu ra đầu phủ oai với Lâm Vi Hạ.
Kết quả Ban Thịnh đến tìm cô ta, bảo Lý Sanh Nhiên đừng kiếm chuyện với Lâm Vi Hạ, hòa hợp ở trong lớp. Lý Sanh Nhiên sợ anh trai của cô ta tức giận, vẫn là buông bỏ mặt mũi mời Lâm Vi Hạ đến tham gia sinh nhật của mình.
Nhưng có một vài thứ Lý Sanh Nhiên luôn không quên.
Lâm Vi Hạ chuyển đến lớp rất khoe khoang, cũng bởi vì lần trước ở buổi họp sáng Lâm Vi Hạ không chịu buộc tóc lên mà hai người gây tranh cãi, Liễu Tư Gia khiến bản thân không thể đi xuống bậc thang được, Lý Sanh Nhiên cũng bị cô lập bởi vì điều này.
Món nợ này cô ta vẫn luôn ghi nhớ.
Lý Sanh Nhiên luôn có thù tất báo, càng có sở trường là nhẫn nhịn.
Thẳng đến khi Lý Sanh Nhiên tình cờ biết được Lâm Vi Hạ để tóc dài ngang lưng là để che giấu khuyết điểm đeo máy trợ thính, cho nên cô ta đi tìm Trịnh Chiếu Hành, nói một vài lời kí.ch thích hắn, còn lừa hắn nói Liễu Tư Gia rất ghét Lâm Vi Hạ.
Quả nhiên, tên ngốc Trịnh Chiếu Hành tháo máy trợ thính của Lâm Vi Hạ ngay tại chỗ. Hắn nghe lời Lý Sanh Nhiên, cho rằng làm như vậy, Liễu Tư Gia sẽ thích hắn.
Nhưng Lý Sanh Nhiên không ngờ mọi chuyện lại mất kiểm soát, Ban Thịnh thế mà đánh nhau với người ta.
Lý Sanh Nhiên cũng cho rằng Liễu Tư Gia sẽ nhìn thấy rõ sự giả tạo của con người Lâm Vi Hạ, nhưng không ngờ tình bạn của hai người vẫn tốt như vậy.
Chỉ đáng tiếc, ba người vĩnh viễn không thể ở cùng một chỗ, trong khoảng thời gian Liễu Tư Gia và Lâm Vi Hạ tranh cãi với nhau, Lý Sanh Nhiên cực kỳ thông minh, không đứng về bên nào, không tham gia bất kỳ chuyện bắt nạt nào, chỉ cùng đám học sinh A làm bạn, mỗi khi có việc xảy ra, cô ta không phải đang sơn móng tay, thảo luận tạp chí, thì chính là cùng người khác ăn cơm.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Mỗi lần Lý Sanh Nhiên đều thành công che giấu bản thân.
Cho nên Ban Thịnh nhìn thấy cô ta, nhiều nhất chỉ là ngạo nghễ tùy hứng, không tham gia bất cứ việc xấu nào, chỉ duy nhất một lần dội nước, cậu thật sự nổi giận, đến cô ta cũng bị tính sổ.
Nhưng sau khi xong việc, Ban Thịnh lại điều tra qua một lần, cô ta không làm bất cứ chuyện gì.
Cho nên cô ta luôn có thể ở bên cạnh Ban Thịnh.
Người người đều nói Lý Sanh Nhiên là huynh khống*, chỉ nghe lời Ban Thịnh, quả thực là như vậy, cô ta cảm thấy anh trai của cô ta xứng đáng với người tốt hơn. Cho nên những chuyện xảy ra trước kỳ thi đại học cô ta căm hận Lâm Vi Hạ vô cùng.
Sau đó Ban Thịnh bị đưa đến Mỹ, khi đó không có ai đến thăm cậu. Lý Sanh Nhiên tận mắt nhìn thấy cậu sống một cuộc sống chìm xuống, thối rửa như thế nào.
Trái tim cũng thống khổ theo.
Khi đến thăm cậu, Lý Sanh Nhiên bị bạn cùng phòng của cậu điên cuồng theo đuổi vài tháng, hai người cuối cùng cũng hẹn hò. Sau đó, Lý Sanh Nhiên gần như không bao giờ nghe thấy cậu nhắc đến cái tên Lâm Vi Hạ khi ở nước ngoài, cô ta cho rằng cậu đã quên rồi.
Nhưng có một lần khi ba người đi ăn cơm, Lâm Vi Hạ gọi điện thoại qua, Lâm Vi Hạ nói “Tôi không thích cậu”, khi đó Ban Thịnh vừa làm trị liệu xong, người ốm đến mức chỉ còn lại một bộ xương sắc nhọn, vẻ mặt của cậu tối sầm lại, cố gắng ho khan một tiếng:
“Nhưng tôi yêu cậu.”
Lâm Vi Hạ thế mà dám nói lời này, Lý Sanh Nhiên ngồi bên cạnh sắp tức đến phát khóc, khi đó cô ta thề, nếu như gặp lại Lâm Vi Hạ, nhất định phải khiến Lâm Vi Hạ nếm qua những đau khổ mà Ban Thịnh phải chịu.
Sau đó gặp lại trong phòng bao, Lý Sanh Nhiên nhìn thấy Ban Thịnh giả vờ thờ ơ không quan tâm, cực kỳ lãnh đạm, còn không phải bởi vì Lâm Vi Hạ xỏ khuyên, tất cả ngụy trang đều vô ích, tâm trạng của cậu chấn động rất lớn, vành mắt đỏ hoe, còn đưa Lâm Vi Hạ ra khỏi phòng bao.
Lý Sanh Nhiên không muốn nhìn thấy cậu tiếp tục làm người thua cuộc, cho nên gửi tin nhắn cho Ban Thịnh, nói ba của cậu gửi tin nhắn cho cô ta.
Cô ta biết Ban Thịnh quan tâm điều gì nhất.
Quả nhiên, khi Lý Sanh Nhiên đi xuống lầu, Ban Thịnh vứt bỏ Lâm Vi Hạ ngay tại chỗ, mở dù đi cùng cô ta. Hai người sóng vai đi chưa được bao lâu, Ban Thịnh đột nhiên dừng lại, đưa dù cho cô ta, chậm rãi nói:
“Tự mình về.”
Nói xong, Ban Thịnh một mình hút thuốc biến mất trong màn đêm, ánh đèn đường kéo dài bóng dáng của cậu trở nên cô đơn lại hiu quạnh.
Sau đó, Lý Sanh Nhiên quả thực thử ra được thành tâm của Lâm Vi Hạ, càng biết Ban Thịnh cái người này thật không được, cũng nói cho Lâm Vi Hạ biết chân tướng của mọi việc.
Chỉ là Lý Sanh Nhiên không ngờ tới, mọi việc đều đã trôi qua rồi, bọn họ ở trên phố gặp phải một người không nên gặp.
Hôm đó Lý Sanh Nhiên phạm phải một việc ở trường học, không có ai giúp cô ta, việc này cũng chỉ có Ban Thịnh mới có thể xử lý. Cho nên cô ta đi tìm cậu, khi hai người đi ngang qua một quầy thịt nướng, Lý Sanh Nhiên vậy mà gặp được Trịnh Chiếu Hành.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Lúc trước có nghe bạn học kể Trịnh Chiếu Hành sau khi ra ngoài, người nhà hắn tốn một đống tiền nhét hắn vào một trường đại học nghèo nàn học qua ngày, nhưng không ngờ hắn cũng ở Bắc Kinh.
Trịnh Chiếu Hành vẫn là bộ dáng giống lúc trước, không có nhiều thay đổi, mặc chiếc áo khoác da, đeo những sợi dây chuyền thô ráp khác nhau, trên ngón tay lại đeo một vài chiếc nhẫn, lỗ mãng lại th.ô tục.
Trịnh Chiếu Hành quả nhiên cũng nhìn thấy bọn họ, khi hắn đối mắt với Lý Sanh Nhiên. Cô ta bất giác run lên, có chút chột dạ mà trốn sau lưng Ban Thịnh.
Bạn học cũ gặp lại nhau, Trịnh Chiếu Hành chặn bọn họ lại, Ban Thịnh lấy điếu thuốc ở trong miệng xuống, hất cầm với cậu ta, ra hiệu đến phía trước nói chuyện.
Trịnh Chiếu Hành thâm thúy nhìn cô ta một cái.
Lý Sanh Nhiên đứng bất động tại chỗ, không biết bọn họ đã nói chuyện bao lâu. Hai người họ dường như vừa hoàn tất giao dịch, Lý Sanh Nhiên nhìn thấy Ban Thịnh dụi điếu thuốc trên lá cây, cháy thành một lỗ hổng, âm thanh lờ mờ truyền đến:
“Đừng tìm cô ấy, đừng hăm dọa cô ấy.”
Lý Sanh Nhiên biết cô ấy ở đây là chỉ Lâm Vi Hạ.
Lại đợi thêm một lúc, thời gian đợi càng dài càng khiến Lý Sanh Nhiên thêm thấp thỏm, chuyện mà cô ta lo lắng cũng đã xảy ra.
Trịnh Chiếu Hành đem việc tháo máy trợ thính ở cao trung cho Ban Thịnh nghe.
Cậu nghe xong không có bất kỳ phản ứng nào, nửa ngày, quay đầu nhìn Lý Sanh Nhiên một cái thật sâu.
Ánh mắt đó khiến Lý Sanh Nhiên e sợ, cũng lo lắng.
Sau khi Trịnh Chiếu Hành rời đi, Lý Sanh Nhiên đứng nguyên tại chỗ, gió thổi qua có chút lạnh, đầu ngón tay vô thức bấu vào lòng bàn tay, mở miệng:
“Anh——”
“Sau này đừng đến tìm tôi.” Ánh mắt của Ban Thịnh chỉ dừng trên người cô ta không đến một giây, sau đó trực tiếp thu hồi ánh mắt.
Ban đầu cô ta cho rằng Ban Thịnh chỉ là đang tức giận, sau này Lý Sanh Nhiên phát hiện Ban Thịnh thật sự vạch rõ giới hạn với cô ta.
Ban Thịnh cũng không để cô ta tìm thấy cậu.
Chuyện cô ta cầu xin cậu cũng không quản, để cô ta tự sinh tự diệt.
Thẳng đến bây giờ, tiếng còi vang lên cách đó không xa, kéo suy nghĩ của Lý Sanh Nhiên quay về, cô ta hít một hơi, kéo vali rời đi.
Đêm hôm khuya vắng, Lý Sanh Nhiên kéo hành lý đi dọc theo con đường nửa tiếng đồng hồ, trong đầu cô ta rất loạn, cũng cảm thấy bản thân rất thảm.
Cũng không muốn bắt xe trở về khách sạn, chỉ muốn tiếp tục đi bộ trên con đường không có đáy này.
Càng đi về phía trước, Lý Sanh Nhiên kéo vali đi trong con đường hầm, vừa đi vừa phát ngốc, nào biết tiếng ầm vang truyền đến, sự việc phát sinh rất đột ngột, một nhóm xe mô tô chạy tới, giật bông tai của cô ta, lỗ tai lập tức chảy ra một mảng máu lớn, kim móc trực tiếp khoét một lỗ trên da thịt.
“Aaa——aaaa——”
Đau xé ruột gan mà hét thảm thiết, sau đó là đau đớn khóc. Đám người đó cướp trang sức bỏ đi từ lúc nào Lý Sanh Nhiên đều không biết, cả người cô ta ngã xuống đất, cực kỳ nhếch nhác.
Sau đó chiếc điện thoại rơi xuống đất rung lên, Lý Sanh Nhiên cố gắng cầm lên, đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười vừa man rợ lại quen thuộc:
“Lão tử đội cái nồi đen này cho mày nhiều năm như vậy, nếm chút đau khổ này thấy thế nào?”
“Cút.” Lý Sanh Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này.
Sau khi Lý Sanh Nhiên cúp điện thoại xong, nước mắt và nước mũi hòa vào nhau, cô ta run rẩy gọi điện cho Ban Thịnh, gió tuyết yên tĩnh, trong đường hầm rộng lớn chỉ có tiếng kết nối điện thoại, trái tim thắt lại, cuối cùng cũng được gọi thông.
“Alo, anh——” Lý Sanh Nhiên khàn cổ họng nói.
Ban Thịnh nghe thấy giọng nói của cô ta, lạnh lùng cắt đứt:
“Đừng gọi đến đây.”
“Lỗ tai của em chảy rất nhiều máu, rất đau, anh có thể đưa em đến bệnh viện không” Nửa câu sau bị mắc kẹt trong cổ họng, Lý Sanh Nhiên nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói dịu dàng, hỏi: “Ai vậy?”
Lý Sanh Nhiên nghe thấy giọng nói của chàng trai lạnh lùng lại vô tình:
“Cuộc gọi rác.”
Nói xong cậu liền cúp điện thoại, Lý Sanh Nhiên không chết tâm, lại gọi điện qua, Ban Thịnh đã cho cô ta vào danh sách đen.
Lý Sanh Nhiên cười khằng một tiếng, nằm trên sàn bê tông đầy bẩn thỉu trực tiếp ném thẳng điện thoại vào tường đường hầm, sau đó điện thoại bị đập thành nhiều mảnh vỡ.
Lỗ tai vẫn không ngừng rỉ máu, đau đến mức khiến cô ta hít thở khó khăn, cảm giác như sắp chết đến nơi, Lý Sanh Nhiên chưa bao giờ để bản thân nhếch nhác đến vậy, bộ quần áo đắt tiền dính đầy bùn đất nhem nhuốc, lớp trang điểm bị nhòe, nước mắt không ngừng trào ra nơi khóe mắt.
Cô ta cảm thấy cho dù là trong câu chuyện của bạn trai cũ, hay là cuộc đời của Ban Thịnh——
Cô ta chưa bao giờ là nhân vật chính, chỉ là ngôi thứ ba có cũng được mà không cũng chẳng sao.