Yết hầu của Ban Thịnh nhô ra trượt lên trượt xuống, cậu đang muốn nói điều gì, điện thoại trong túi phát ra tiếng rung.
Lấy điện thoại ra xem, Ban Thịnh hất cằm với Lâm Vi Hạ, ra hiệu cô đi xuống trước.
Lâm Vi Hạ gật đầu, đi xuống lầu trước, cô đi đến phòng bao nằm bên trái của đại sảnh có treo tấm biển gỗ khắc hai chữ "Rừng Trúc", tầm nhìn từ cửa bị chặn lại bởi một chậu hoa anh đào, cô đi vào bên trong, vừa vặn nhìn thấy một chỗ trống thì ngồi xuống.
Lâm Vi Hạ vừa ngồi xuống, bên cạnh đột nhiên ló ra một cái đầu, dọa cô giật mình.
Là nam sinh khi nãy thở dài tuyệt vọng, đau khổ khi mất đi nữ thần. Cậu ta sáp lại gần, hỏi :
"Lâm Vi Hạ, đây là lần đầu tiên tớ gặp cậu ở ngoài trường học."
"Có cần phải khoa trương như vậy không?" Lâm Vi Hạ cười trừ.
"Một chút cũng không khoa trương, haiz, hôm nay là lần đầu tiên nữ thần ngồi bên cạnh tớ, đáng tiếc......"
Cậu ta là một nam sinh đeo kính cận, người khác nhìn vào sẽ thấy cậu ta là một người lịch sự, cái miệng lộp bộp kể một đống chuyện, lại thích bày trò thể hiện, khiến cho Lâm Vi Hạ người luôn có sắc mặt lạnh nhạt cũng bị chọc cười.
Ban Thịnh nghe điện thoại xong đi xuống dưới lầu thì nhìn thấy cảnh tượng này, cậu đút một tay vào túi, vẻ mặt không có biểu tình gì nhìn hai người họ.
Nam sinh đeo kính dựa đặc biệt gần, đầu của cậu ta đều sắp đụng phải đầu của Lâm Vi Hạ, hai mắt phát sáng không ngừng làm trò phô trương với cô. Lâm Vi Hạ chăm chú lắng nghe, hàng lông mi đen láy khớp mở, gần như sắp lọt thỏm vào bên trong chiếc kính.
Cậu ta nhìn cô đến mức phát ngốc, bất giác lại cảm thấy có gì không đúng, luôn cảm thấy có một ánh mắt rơi trên người mình, giống như ánh hàn quang, khiến người ta phải lạnh sống lưng.
Đột ngột quay đầu lại, đối diện với một ánh mắt.
Ban Thịnh không nói chuyện, nhướng mí mắt nhìn cậu ta, trên người cậu mang theo hào quang áp bức, khiến người khác không rét mà run. Nam sinh đeo kính vội vàng đứng dậy, tìm một chỗ trống khác ngồi xuống.
Lâm Vi Hạ hoàn toàn không biết sự việc vừa rồi, bên cạnh lại đổ xuống một bóng người màu đen, cô mỉm cười với cậu :
"Cậu đến rồi."
"Ừm."
Trên bàn nói chuyện không bao lâu, nhân viên phục vụ đi vào dọn món ăn lên. Lâm Vi Hạ đang xuất thần suy nghĩ, bạn học nữ ngồi bên tay trái của cô đã chứng kiến toàn bộ quá trình khi nãy, nữ sinh chọc vào cánh tay của Lâm Vi Hạ, nhỏ tiếng nói :
"Người cậu theo đuổi sao hung dữ như vậy, lúc nãy tớ còn không dám nhìn cậu ta một cái."
Ngữ khí của Lâm Vi Hạ ngỡ ngàng "hả" một tiếng, sau đó lắc đầu, giọng nói kiên định : "Cậu ấy không dữ đâu."
Cậu ấy rất tốt.
Khúc nhạc đệm này nhanh chóng bị vạch trần ra, nhân viên phục vụ lần lượt đi vào dọn món ăn lên. Ban Thịnh dựa lưng vào ghế, còn đang ung dung tráng bộ bát đũa. Bộ bát đũa của Lâm Vi Hạ sớm đã được cậu tráng qua, cô cầm đũa lên, chuẩn bị gắp món, đột nhiên đôi đũa bị người khác rút lấy.
Ban Thịnh đang cúi đầu uống canh, tay trái cầm đũa của cô đưa cho người phục vụ, đầu cũng không ngẩng lên, mở miệng :
"Đổi đôi khác."
"Vâng." Người phục vụ nhận lấy.
Lâm Vi Hạ nghiêm túc nhìn đôi đũa, mới phát hiện bên trên đôi đũa mới có phân nhánh đường gờ ở hai bên, cậu đây là sợ chiếc đũa sẽ làm đau tay cô.
Sau khi nhận ra được điều này, khóe môi của Lâm Vi Hạ từ từ cong lên. Người này hung dữ chỗ nào chứ, rõ ràng là rất tốt.
Cái tốt của cậu, một mình cô biết là được rồi.
Món ăn đã được dọn lên đầy bàn, Lâm Vi Hạ dùng đũa gắp một miếng đậu chậm rãi nhai nuốt, cô chú ý thấy Ban Thịnh gắp món rau muống xào hai lần, gắp món thịt bò hầm đậu tuyết bốn lần.
Lâm Vi Hạ vô cùng chắc chắn, Ban Thịnh thích ăn món đó.
Chiếc bàn xoay thủy tinh bị người khác đẩy xoay tròn, hết món này đến món khác lướt qua trước mặt, Lâm Vi Hạ mở to mắt, thấy món đó sắp xoay đến trước mặt Ban Thịnh.
Cô ấn giữ mặt bàn thủy tinh, bàn ăn xoay dừng lại.
Hai má của Ban Thịnh chuyển động, vừa ăn xong định rót ly nước, cũng không có ý gắp món, phát hiện mọi người trên bàn ăn đều đang nhìn mình, cậu nhướng lông mày.
"Cậu không ăn hả?" Lâm Vi Hạ nghiêng người qua hỏi cậu.
Ban Thịnh nhướng mày, hỏi : "Ăn cái gì?"
"Món này, tôi thấy cậu gắp nó bốn lần rồi."
Ban Thịnh cúi đầu nhìn vào đôi mắt kiên định không chuyển động mới hiểu ra được cô có ý gì, cười đến mức lồng ngực phát run, mở miệng :
"Ồ."
Thế là Ban Thịnh rất cho thể diện gắp món ăn đó vào bát, đợi cậu gắp xong, Lâm Vi Hạ mới thả bàn tay đang ấn giữ bàn xoay. Sau đó khiến cho cả bàn ăn bất mãn, những tiếng cười tiếng mắng chửi lần lượt vang lên.
"Chúng tôi còn ăn cái gì nữa? Đây con mẹ nó không phải là ép chúng tôi ăn cẩu lương à, ăn no rồi ăn no rồi, tôi không ăn nữa."
"Huhuhu, nữ thần Lâm lúc nãy cậu ở trước mặt mọi người nói theo đuổi cậu ta, tớ vốn dĩ không tin lắm, nhưng bây giờ tớ tin rồi."
"Vi Hạ sao cậu đáng yêu như vậy chứ, cậu có từng nghĩ qua chưa, Ban đẹp trai gắp món đó nhiều lần có thể là vì lười phải xoay bàn, tùy tiện ăn đại thôi."
......
Một tràng trách mắng và trêu chọc khiến khuôn mặt của Lâm Vi Hạ đỏ bừng, mặt của cô giống như là bông hoa bị ép nở. Cả người cô cũng hận không thể chôn đầu xuống dưới đất.
Sau khi ăn xong, cả nhóm đi ra khỏi phòng bao Rừng Tre, đến khu nghỉ ngơi, cả đám chuẩn bị chơi trò đánh bài. Hai người một trước một sau ngồi xuống.
Ban Thịnh tựa một khuỷu tay vào tay ghế sofa, lười biếng ngồi chơi điện thoại. Lâm Vi Hạ nhìn thấy người khác cầm thức uống, cũng đứng dậy đi theo.
Đứng trước dãy tủ đông, hơi lạnh tràn ra, Lâm Vi Hạ rùng mình, cô không hiểu tại sao con trai lại thích uống đồ lạnh vào mùa đông đến vậy.
Lâm Vi Hạ mở cửa tủ đông, nghiêm túc hồi tưởng lại, lúc ở cao trung đồ uống lạnh mà Ban Thịnh thích uống nhất chính là coca, pepsi màu xanh.
Lâm Vi Hạ đặc biệt lấy lon coca và pepsi màu xanh ra, đóng cửa tủ đông lại, cô liếc nhìn nam sinh ngồi trên ghế sofa. Cậu quay lưng về phía cô, lộ ra cái gáy ở đằng sau, vai hơi hạ thấp xuống, vẫn là tư thế thản nhiên trước sau như một.
Cũng không biết cậu có thích uống không.
Lâm Vi Hạ nhìn chằm chằm lớp sương lạnh trên lon pepsi, trong chốc lát cô nhớ đến rất nhiều chuyện hồi cao trung.
Thời gian có thể thay đổi rất nhiều thói quen của một người.
Bạn học nhìn thấy Lâm Vi Hạ đứng ngẩn ngơ tại chỗ không di chuyển, vỗ vào vai cô, cười : "Linh hồn đi đâu rồi?"
Lâm Vi Hạ cầm lon coca ngồi xuống bên cạnh Ban Thịnh, gần như vừa đến gần đã ngửi thấy mùi gỗ mun lành lạnh trên người của cậu.
Vạt áo của hai người chồng lên nhau, Ban Thịnh cáu kỉnh nhìn chằm chằm tin nhắn trên điện thoại, định thoát ra khỏi ứng dụng.
Bên tai vang lên tiếng "tách", nhưng không rõ ràng, giống như là âm thanh đang cố gắng mở lon nước ngọt.
Ánh mắt liếc sang, nhìn thấy Lâm Vi Hạ đang dùng lực mở pepsi, cô không những không mở được, mà chiếc nắp kéo màu bạc còn bị gãy một nửa. Bọt trắng không ngừng trào ra, nhanh chóng bắn tung tóe trên mu bàn tay của cô.
Đôi mắt đen láy bắt gặp một tia thất vọng vụt qua trên khuôn mặt của Lâm Vi Hạ.
Trái tim ngứa ngáy.
Yết hầu của Ban Thịnh lăn lộn, trượt lên trượt xuống.
Lâm Vi Hạ nhẹ nhàng thở dài, cảm thấy bản thân mở lon coca cũng không mở được, trong tầm mắt xuất hiện một bàn tay nổi rõ các đường gân xanh.
Ban Thịnh rút một tờ khăn giấy, đường quai hàm vẽ ra tư thế thờ ơ, nhưng động tác lại rất nghiêm túc tỉ mỉ, bàn tay thon dài và bàn tay trắng nõn chạm vào nhau, lạnh và ấm va vào, cuộn lại, thỉnh thoảng quấn chặt.
Có một số ký ức không thể nào quên được.
Ban Thịnh ở trước mặt mọi người quở trách cô, giọng nói trầm thấp rung ở bên tai, mở miệng :
"Ngốc."
"Tôi đứng đầu chuyên ngành đó." Lâm Vi Hạ nhỏ giọng phản bác.
Ban Thịnh nhếch khóe miệng không nói chuyện, người là thông minh, nhưng theo đuổi người khác có chút ngốc.
Hai người ngồi trên ghế sofa chơi game một lúc, Lâm Vi Hạ đưa tay lên kéo ống tay áo của Ban Thịnh, ánh mắt biểu thị nên lên lầu nghỉ ngơi rồi.
Tinh thần của đám người trẻ tuổi này vô cùng hăng hái, sẵn sàng chơi suốt đêm, mà Lâm Vi Hạ thì đã bắt đầu buồn ngủ.
Ban Thịnh đứng dậy, cầm lon coca còn một nửa uống cạn một hơi, cầm điện thoại rời khỏi sofa. Lâm Vi Hạ nói vài câu với các bạn cùng lớp, đi theo cậu lên lầu.
Quay trở về căn phòng, không gian hiển nhiên yên tĩnh hơn rất nhiều, sau khi cắm thẻ phòng vào, ngọn đèn ấm áp tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, cánh quạt của máy điều hòa phát ra tiếng kêu vo ve.
Ban Thịnh bước tới, đẩy rèm cửa ra, không khí ẩm ướt và lạnh lẽo tràn vào, không khí trong phòng bỗng trở nên trong lành hơn rất nhiều.
Lâm Vi Hạ cởϊ áσ khoác, chuẩn bị đi tắm, cô vào phòng tắm điều chỉnh nhiệt độ nước. Tiếng nước chảy ào ào phát ra trong phòng tắm, ở bên ngoài nghe thấy tiếng nước không rõ ràng.
Cổ họng của Ban Thịnh có chút ngứa ngáy, vừa muốn đi ra ngoài ban công hút thuốc, thì nghe thấy tiếng kêu của Lâm Vi Hạ.
Cậu nghĩ rằng cô xảy ra chuyện gì, vứt thuốc lá và bật lửa lên bàn, sắc mặt sợ hãi, sải bước lớn đi qua bên kia, vừa bước đến cửa phòng tắm.
Cánh cửa đột nhiên bị mở ra, Lâm Vi Hạ vội vàng đi ra ngoài không chú ý cậu đứng trước cửa, đầu đâm thẳng vào lồng ngực của cậu.
Sắc mặt của Ban Thịnh có chút nặng nề, nắm chặt cánh tay của cô, hỏi :
"Có chuyện gì vậy?"
Đến bản thân cậu còn không biết, lúc bắt lấy cánh tay của Lâm Vi Hạ bởi vì quá mức căng thẳng mà vô tình dùng lực rất mạnh. Lâm Vi Hạ bị cậu nắm có chút đau, nhưng cô không nói, nhìn thấy ánh mắt của Ban Thịnh cô mới hiểu ra, cậu nghĩ rằng cô xảy ra chuyện.
"Tôi không sao." Lâm Vi Hạ nói.
Lâm Vi Hạ có chút ngại ngùng, nhưng vẫn nói : "Tôi vừa đi vào thử nhiệt độ nước, ngẫm nghĩ lại, vẫn nên để cậu đi tắm trước, cậu có muốn tắm trước không?"
Đôi mắt của Lâm Vi Hạ sáng long lanh, bóng dáng của nam sinh được phản chiếu trong con ngươi của cô, cô nghiêm túc hỏi.
Cô đang nghĩ, theo đuổi người khác có lẽ là như thế này, thật lòng đối xử tốt với một người, nhường tất cả mọi thứ cho người đó. Đây là biểu hiện của cô khi thích một người, mặc dù đây là lần đầu tiên cô đối với người khác như vậy.
Mí mắt mỏng của Ban Thịnh nhúc nhích, cắn chặt hàm răng sau, những đường gân xanh ở trên cổ khẽ nhấp nhô, sau khi hiểu ra dụng ý của cô cậu cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy nữ sinh theo đuổi người khác như thế này.
Buồn cười lại hiện lên một chút kỳ lạ.
Ban Thịnh rũ mắt nhìn cô, Lâm Vi Hạ thật sự đã thay đổi rất nhiều, khi còn ở cao trung, cô lạnh lùng, không thấu tình đạt lý, thậm chí có chút khép mình.
Cô của hiện tại, bộc lộ rất nhiều ánh sáng, tính cách trở nên cởi mở, Lâm Vi Hạ còn cười nhiều hơn trước, cũng cố gắng biểu đạt nội tâm của mình, không còn chỉ biết giữ lại.
Giống như bây giờ, cô dám ở trước mặt mọi người táo bạo nói theo đuổi cậu, cố gắng chú ý đến món ăn mà cậu thích, mở nước ngọt cho cậu.
Ban Thịnh nhìn chằm chằm cô, Lâm Vi Hạ đã cởϊ áσ khoác, lúc này cô chỉ mặc một chiếc áo len dệt kim màu đen bó sát, hai chiếc xương quai xanh giống như hình lưỡi liềm ở ngực, ánh mắt di chuyển xuống dưới, vòng cung ở trước ngực đầy đặn và xinh đẹp, mờ ảo lộ ra một chút dấu vết của chiếc áo ngực màu trắng, cặp mông được bao bọc trong chiếc quần jean xanh khá cong vênh.
Tưởng tượng xa xôi là điều khiến người khác trở nên nóng nảy nhất.
Hai người đứng rất sát nhau, một lần nữa, Ban Thịnh ngửi thấy mùi hương đào tỏa ra từ trên người cô, là hương thơm ngọt ngào quen thuộc.
Mái tóc của Lâm Vi Hạ bị nước làm ướt một nửa, cô dùng kẹp tóc kẹp nó lên, để lộ cái cổ thon dài trắng như tuyết, nếu dùng lực đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa một chút, cái cổ sẽ đỏ lên ngay lập tức.
Cô ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt của cô ươn ướt, sạch sẽ, khiến người khác nảy sinh du͙🇨 vọиɠ muốn bắt nạt cô.
Ban Thịnh nhìn cô, bóng tối dưới đáy mắt cậu thay đổi, có một số thứ du͙🇨 vọиɠ nguyên thủy bị câu ra, có đè xuống thế nào cũng không thể đè nén được, cảm xúc chiếm đoạt gần như sắp bộc phát.
Lâm Vi Hạ cảm thấy ánh mắt của cậu có chút dọa người, trái tim của cô co rút lại, cảm nhận được bàn tay đang nắm cánh tay của mình dần dần buông lỏng, lòng bàn tay rộng rãi trượt đến giữa eo cô, Lâm Vi Hạ cảm thấy có một luồng nhiệt chạy qua eo, ngứa lại tê dại, tê đến mức cô không thể cử động được.
Người còn chưa phản ứng kịp, tay của Ban Thịnh đã vòng qua sau eo cô, bị cậu dùng lực siết chặt.
Cô bị cậu ép vào khung cửa, đùi của Ban Thịnh đè lên đầu gối của cô, hai người dán vào nhau càng lúc càng sát, hai thân thể được khâu chặt vào nhau.
Bên ngoài trời vẫn mưa lất phất, phát ra âm thanh vang vọng nhất định, nhưng trong phòng lại yên tĩnh không ngớt.
Có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.
Miệng lưỡi khô khan.
Ban Thịnh nhìn Lâm Vi Hạ, khí chất lưu manh trong người nổi lên, khàn giọng hỏi :
"Lâm Vi Hạ, cậu đang câu tôi?"
Lâm Vi Hạ có chút căng thẳng, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh gật đầu, giọng nói ngược lại có chút run rẩy :
"Ừm, cho câu không?"
Ban Thịnh dường như dùng giọng nói khao khát, trêu chọc người khác khiến xương cốt đều mềm yếu, đôi mắt quét lên quét xuống trên người của Lâm Vi Hạ , ánh mắt lưu manh dường như muốn nói chờ xem biểu hiện của cô, cười :
"Xem xét một chút."