Em Muốn Trốn Sao, Bảo Bối?

Chương 89



“Hóa ra ba quãng trường đột nhiên sáng đèn và có âm thanh vang dội là do các cháu đã khởi động chúng, một ý tưởng thật thông minh” một người đàn ông trung niên cao to vận bộ comple, mang giày da mỉm cười nói, có thể thấy được ông ấy là tuýp người cương nghị, là Thị Trưởng của cả Thành Phố F, đồng thời ông cũng là một nhà chính trị có tiếng lúc bấy giờ.

(Lời tác giả: Ta xin đính chính lại vài chỗ, vì trí nhớ kém của mình mà tađã viết nhầm a, trong chương Lăng Chi Hiên nói chúng ta sẽ trở vào thành phố S thật ra là thành phố F mới đúng, vì trở vào thành phố có nhà củaDạ Nguyệt a.

Còn ở chương trước, đáng lẽ là thành phố F mà ta nhầm sang thành phố Z. Xin lỗi mọi người nhiều a)

“Thị Trưởng Hạ quá khen rồi, đó là ý tưởng của một người khác, chúng tôi chỉ làm theo chỉ dẫn của anh ta mà thôi” Thành Đông lắc đầu, khiêm nhườngnói.

“Thật muốn được gặp người mà cậu mới vừa nói, một chàngtrai thông minh” Thị Trưởng Hạ giọng điệu thưởng thức, không che giấukhen ngợi, ông vốn dĩ rất thích những người tài năng.

Cănphòng làm việc rộng lớn với ánh sáng chói lòa của bóng đèn neon, bêntrong căn phòng còn gồm có một bộ ghế salong để dành tiếp khách, xungquanh là những văn kiện xếp ngay ngắn trong những cái tủ bằng kính.

Lúc này trong phòng làm việc của Thị Trưởng Hạ ngoại trừ nhóm của ThànhĐông, thì có thêm hai người đàn ông vận quân phục đang đứng canh gác ởngay cửa, bộ dáng nghiêm túc như hai bức tượng, không động đậy cũngkhông hề lên tiếng.

Lưu Ánh Nhật đứng sau lưng Thành Đông, cô âm thầm lẳng lặng đánh giá xung quanh căn phòng, và cô đã hiểu ra vìsao lại không có một chút ánh sáng lọt ra ngoài, vì những tấm màn nhunglớn đen sẫm đã che chắn ngăn cản ánh sáng của căn phòng a.

Lưu Ánh Nhật đang suy nghĩ thì nghe tiếng gõ cửa bên ngoài phòng.

“Vào đi” Thị Trưởng Hạ nói vọng ra.

Một người đàn ông trạc ba mươi mấy tuổi đẩy cửa bước vào, trên tay là một sấp giấy và hình ảnh.

“Thị Trưởng, những người trong danh sách và hình ảnh này bên phía chúng takhông có, nhưng ở bên kia đã báo qua là có hầu hết những người này” anhta báo cáo tình hình.

“Ngài có thể liên lạc được phía bên kia hả, Thị Trưởng Hạ?” Thành Đông ngạc nhiên hỏi, anh cứ tưởng đường dâyliên lạc đều đã bị cắt đứt.

“Chúng tôi vẫn còn đường dây liên lạc của quân đội, nó nằm bên Cục Cảnh Sát Thành Phố nên không sao cả”Thị Trưởng Hạ cười như có như không, ông đang ngồi bên trong bàn làmviệc của mình, bên cạnh là một nữ thư kí xinh đẹp đang đứng chờ chỉ thị.

“Cậu nói là hầu hết, vậy còn những ai không có tung tích?” Thị Trưởng Hạ quay sang nhìn người báo cáo, nhíu mày hỏi.

“Là hai gia đình, gia đình Tiêu Ngọc và gia đình họ Hà” người báo cáo lễ phép nói.

Nghe vậy, mọi người rơi vào một mảnh trầm mặc, riêng A Sảng và Lôi Công thì âm thầm thở ra, bởi vì người nhà của họ vẫn bình an.

Hà Tiểu Y đang ngồi bên salong vì chân cô bị trật, nghe xong liền khôngnhịn được đứng dậy dù chân cô đang nhói lên rất đau, vẻ mặt tái nhợt:”Thật sự không có?”

Lưu Ánh Nhật lúc này liền chạy qua vịnlấy cô để cô đừng té, hạ giọng trấn an: “Tiểu y à, không có ở nơi trú ẩn cũng không nhất thiết đã xảy ra chuyện gì, có thể họ cũng giống nhưchúng ta đang an toàn ở trong một tòa nhà nào đó a”

“Đúng vậy Tiểu Y, chị đừng lo lắng quá nha” Thành Đông cũng nhẹ nhàng an ủi.

Hà Tiểu Y mỉm cười yếu ớt với hai người nhưng nụ cười lại chất chứa nỗibuồn vô hạn, trong tận sâu thâm tâm cô cũng hy vọng là vậy: “Mình khôngsao, cám ơn hai người”

“Giờ mọi người có dự tính gì không?” Thị Trưởng Hạ thở dài, hỏi. “Có muốn ở lại đây với chúng tôi luôn không?”

Éo éo éo éo éo....... đột nhiên tiếng còi xe vang lên bên ngoài con đườnglàm mọi người bị giật mình, Thị Trưởng Hạ liền nhíu mày, nói với cô thưkí đứng kế bên: “Ra xem đã có chuyện gì xảy ra?”

Thư kí lậptức vâng dạ rồi chạy ra ngoài, trong khi mọi người đang hồi hợp chờ đợithì chỉ ít phút sau cô ấy đã chạy vào trở lại: “Thị Trưởng, bên quan sát thông báo bên ngoài có một chiếc xe màu trắng chạy ngang qua đây, vìtiếng còi xe nên đã kéo theo một bầy zombie trở về đây, bọn chúng đanglởn vởn rất đông xung quanh khu vực này rồi”

“Có nhận dạngđược ai bên trong xe không?” Thị Trưởng Hạ càng nhíu mày sâu hơn, tênkhốn nào lại phá hủy một kế hoạch thông minh có thể giúp đỡ rất nhiềucho mọi người đang ẩn náu bên trong thành phố thế này?

“Thưa không ạ” thư kí lắc đầu đáp. “Bởi vì bên trong xe rất tối nên không nhìn rõ nhân dạng”

“Được rồi, nói bọn họ tăng cường canh phòng, tôi không muốn có thằng điên nào đâm thẳng vào cánh cổng của chúng ta” Thị Trưởng Hạ lạnh lẽo nói.

Thư kí vâng dạ rồi lại quay trở ra ngoài.

“Thị Trưởng Hạ, nếu bên ngoài đã như vậy thì chúng tôi cũng xin phép được ởlại đây một vài ngày để theo dõi tình hình, hy vọng Thị Trưởng cho phép” Thành Đông từ tốn nói. “Chúng tôi sẽ nghe theo chỉ thị của ông”

“Được, rất hoan nghênh mọi người ở lại đây” Thị Trưởng Hạ gật đầu rồi quaysang người đến báo cáo ban nãy. “Anh mau chóng thu xếp chỗ ở cho mọingười, trước đó hãy dẫn mọi người đến trạm xá để tiến hành thủ tục kiểmtra sức khỏe”

“Cám ơn Thị Trưởng rất nhiều” Thành Đông nói giọng cảm kích.

“Đây là trách nhiệm của tôi” Thị Trưởng Hạ mỉm cười thân thiện. “Mọi ngườikhám sức khỏe xong thì hãy về nghỉ ngơi, mọi người đã vất vả suốt mộtđêm rồi”

Người báo cáo nhận lệnh rồi quay sang nhóm Thành Đông: “Mọi người hãy đi theo tôi”

“Tiểu Y, cậu đi được không?” Lưu Ánh Nhật lo lắng nhìn Hà Tiểu Y.

Hà Tiểu Y đang định nói được thì đã thấy bờ lưng rộng lớn của A Ngũ ở trước mặt cô, anh khom người xuống: “Lên đây”

Lại là câu nói không đầu không đuôi quen thuộc đó, Hà Tiểu Y bỗng nhiên muốn bật cười.

“Vậy, Tiểu Y trông cậy vào anh hết nha A Ngũ” mắt Lưu Ánh Nhật lóe lên tiasáng giảo hoạt, rồi cô cười cười giao phó bạn tốt của mình.

Bọn họ được sắp xếp nghỉ ngơi trong một ngôi nhà gỗ nhỏ được dựng lên tạmbợ, xung quanh khu đất của Tòa Thị Chính đều đã được dựng lên rất nhiềunhà gỗ, mỗi ngôi nhà có thể chứa từ bảy đến tám người.

Nhómcủa Thành Đông được sắp xếp vào ngôi nhà gỗ trống bên cạnh tường gỗ,ngôi nhà gồm có ba phòng ngủ nhỏ và một phòng khách nhỏ, một nhà vệ sinh và một phòng tắm nhỏ, mặc dù chật hẹp nhưng cũng có thể coi là một ngôi nhà thực thụ.

Cả bọn tắm rửa sạch sẽ rồi chuẩn bị đi ngủ, bên ngoài trời vẫn còn tối mịt và yên tĩnh.

A Ngũ cõng Hà Tiểu Y vào căn phòng đầu tiên kế bên phòng khách, rồi nhẹnhàng thả cô xuống túi ngủ đã được chuẩn bị trước bên trong phòng, lúcnãy khám sức khỏe cô cũng đã được bác sĩ băng bó chân, cô phải hạn chếđi lại trong một tháng.

“Cám ơn anh, A Ngũ” Hà Tiểu Y nhẹ giọng nói.

A Ngũ xoay đầu lại chăm chú nhìn cô, rồi bất chợt anh cong khóe môi lên mỉm cười thật nhẹ, vươn tay xoa đầu nhỏ của cô.

“Cần đi đâu thì cứ gọi tôi, tôi ngủ bên ngoài phòng khách” A Ngũ lấy túi ngủ được xếp cạnh túi ngủ của Hà Tiểu Y lên, anh mở cửa đi ra khỏi phòng để lại Hà Tiểu Y ngồi ngây ngốc bên trong.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy khuôn mặt nguội lạnh đó nở nụ cười, dù chỉ thoáng qua... nhưng nógiống như một dòng nước ấm chảy qua trái tim đang ẩn ẩn đau của cô, nụcười và cái xoa đầu... thực ấm áp.

“Cám ơn anh, A Ngũ” HàTiểu Y thì thầm, anh biết cô đang đau lòng và lo lắng vì không rõ tungtích của gia đình mình, nghĩ đến đây khóe mắt cô lại dâng lên một tầngnước mỏng.

Hai phòng còn lại, Lưu Ánh Nhật và Thành Đông mộtphòng, A Sảng và Lôi Công một phòng, sẵn nói luôn một phòng có diện tích chỉ để vừa hai túi ngủ và một cây quạt máy nhỏ thôi a.

Banđầu Lưu Ánh Nhật tính ở chung với Hà Tiểu Y nhưng Hà Tiểu Y không muốnvì cô mà chia cắt đôi uyên ương đã phải xa cách hai năm, cuối cùng A Ngũ nói anh sẽ ngủ phòng khách, nhường phòng lại cho Hà Tiểu Y nên Lưu ÁnhNhật không cần lo lắng.

Vì chuyện này mà Lưu Ánh Nhật phải nhìn A Ngũ bằng ánh mắt thâm sâu khó dò làm Thành Đông buồn cười.

“Anh có nghĩ A Ngũ có gì đó với Tiểu Y nhà mình không?” Lưu Ánh Nhật nằmxuống túi ngủ, lơ đãng nhìn lên cái trần nhà thấp lè tè bên trên, hỏi.

“Uhm, có thể” Thành Đông nằm túi ngủ bên cạnh cô, suy nghĩ rồi nói.

“Đúng không? Em cũng cảm thấy như anh a” Lưu Ánh Nhật phấn khởi quay đầu sang nhìn anh. “Em thấy A Ngũ rất được, anh ta dù nhìn có vẻ nguội lạnhkhông thường thể hiện cảm xúc nhiều, nhưng rất có trách nhiệm, ít nhấtlà hơn nhiều so với hai tên nằm bên phòng kia”

“Cục cưng, sao em có vẻ hưng phấn hơn cả lúc chúng mình gặp lại nhau sau hai năm vậy?” Thành Đông nhướng lông mày, đôi mắt dần dần tối thẳm lại nhìn cô dướiánh nến loe loét được đặt trên một giá gỗ cao phía trên vách.

“Hz vì em sợ Tiểu Y sẽ nghĩ quẩn mà làm ra chuyện ngốc nghếch nào đó, emcảm thấy nếu có A Ngũ ở đây bên cạnh che chở cho Tiểu Y thì có thể sẽxoa dịu được phần nào đó đau lòng của Tiểu Y” Lưu Ánh Nhật thở dài, Tiểu Y thuộc loại người che giấu tâm sự của mình, luôn tỏ vẻ là mình vẫn ổntrước mặt người khác.

“Anh hiểu” Thành Đông vươn tay sang vuốt tóc cô, cưng chiều lan tỏa đến đáy mắt anh.

“Nên vì vậy em hy vọng sẽ có khả quan” Lưu Ánh Nhật mỉm cười, nụ cười xinh đẹp như thường ngày của cô.

Thành Đông mím môi như áp chế một cảm xúc nào đó đang dâng lên, cuối cùng anh vẫn nhịn không được mà lăn qua ôm lấy Lưu Ánh Nhật.

“Này này, anh làm gì đó?” Lưu Ánh Nhật quắc mắt nhìn anh. “Ở đây cách âm không tốt đâu a”

“Anh mặc kệ” Thành Đông mè nheo nhìn cô, anh lật người đè cô xuống dướithân, anh muốn ôm bảo bối của anh, anh mới không thèm quan tâm có ainghe thấy hay không đó.

“Anh lại chơi trò ăn vạ hở?” Lưu Ánh Nhật chỉ chỉ vào trán anh, vẻ mặt kiểu như bà mẹ trẻ đang dạy bảo đứa con một hai tuổi a.

Thành Đông vùi đầu vào hõm cổ cô mà hít ngửi mùi hương thơm mát của cô, vẫnquyết bám dính lấy phía trên cô: “Anh thích ăn em hơn là ăn vạ”

“Anh đúng là... lưu manh” Lưu Ánh Nhật đẩy đầu anh ra, cô muốn đẩy cơ thểanh sang bên cạnh nhưng người nào đó bám quá dính nên thành ra cả hailăn một phát qua bên túi ngủ của Thành Đông, đụng vào vách tường gỗ.

Lúc này Lưu Anh Nhật đã trở thành người nằm trên, cơ thể cô vẫn bị ai đó kèm chặt trong lòng.

“Này, anh có buông em ra không hả?” Lưu Ánh Nhật bậm môi, nỗ lực tiết chếtiếng gào của mình xuống thấp nhất, phòng bên cạnh là của Tiểu Y, đốidiện là hai người kia, nếu lỡ họ nghe được tiếng động mờ ám gì thì côcòn mặt mũi nào mà nhìn họ nữa a?

“Không..đời.. nào” Thành Đông lại lần nữa lật người đè cô xuống dưới thân, vừa nói xong là anh cúi đầu xuống mút vào môi cô.

Lưu Ánh Nhật vẫn kiên quyết giữ lấy ý kiến của mình, cô nỗ lực vùng vẫy trước sự tấn công như lang sói của người nào đó.

Vậy mà cô vẫn bị hôn đến đầu óc quay cuồng, không còn biết trời trăng gì nữa.

Cho đến khi cả quần jean và quần nhỏ bị tuột xuống quăng qua bên cạnh, dathịt tiếp xúc với không khí cô mới bừng tỉnh đẩy người đang cắn mút saymê trên đỉnh nhũ hoa của cô ra: “Thành Đông, anh còn không mau dừng lại”

“Anh sẽ không tạo bất cứ tiếng động nào mờ ám đâu, cục cưng” Thành Đông liếm môi, hứa danh dự.

“Có qủy mới tin anh” Lưu Ánh Nhật lườm anh. “Anh mau ngoan ngoãn qua bên kia đi ngủ đi a”

Thành Đông tất nhiên không chịu đi ngủ, anh kéo tuột quần âu đã kéo khuy cùng quần nhỏ của mình xuống, giải phóng cho vật đàn ông được tự do đứngsừng sững lên: “Anh đồng ý đi ngủ nhưng nó thì không”

Lưu Ánh Nhật nháy mắt đỏ bừng mặt, cô thẹn quá hóa giận đấm vào khuôn ngực trần của anh: “Anh... biến thái”

“Cũng chỉ biến thái với mỗi mình em” Thành Đông nắm lấy vật đàn ông của mình, anh nhanh chóng đẩy nó đâm sâu vào bên trong cơ thể của ai đó trước khi ai đó kịp nhận ra mà kháng cự, thật may là cơ thể cô đã sẵn sàng choviệc đó.

Lưu Ánh Nhật trợn mắt, dùng hai tay bụm miệng lại để tránh tiếng hét phát ra từ miệng mình, kích thích đầu tiên qua đi, côgiơ tay đấm thêm vài cái vào ngực anh.

“Lưu manh, mau rút rakhỏi người em” cơ thể Lưu Ánh Nhật căng cứng, cảm giác được vật thể nóng bỏng nằm sâu bên trong cơ thể cô như đang kích thích mọi tế bào sâu bên trong cô, nhưng cô vẫn không muốn bị ai bắt gặp tình cảnh xấu hổ này.

“Theo ý của em, cục cưng” Thành Đông thở hắt ra rồi từ từ rút vật đó ra,nhưng anh không có rút ra hoàn toàn mà lại tiếp tục đẩy vào lần nữa.

“Anh... khốn kiếp” Lưu Ánh Nhật bấu vào áo sơ mi của anh, nỗ lực kìm chế tiếng rên rỉ trong cổ họng mình.

Thành Đông cong khóe môi, biết rõ dù miệng cô mắng như vậy nhưng cô cũng đãrất sẵn sàng, anh bắt đầu ra vào bên trong cô nhịp nhàng hơn, rồi từ từtăng nhanh tốc độ.

“Em không thích biểu diễn cho người khácnghe đâu a...” Lưu Ánh Nhật vòng chân kẹp chặt lấy hông anh để anh dichuyển chậm lại, tránh phát ra tiếng động mờ ám gì đó.

ThànhĐông lại thở hắt ra, anh cười khổ, bất dắc dĩ giảm tốc độ, chậm rãi nhẹnhàng nhưng kéo dài dai dẳng, có quy luật tiến lùi bên trong cô, tậnhưởng cảm giác khít chặt cùng nóng bỏng ẩm ướt của cô.

“Cụccưng của anh, hai năm ở bên đó, anh nhớ em nhiều lắm” Thành Đông vừachậm rãi lắc hông, vừa cúi đầu hôn vào môi Lưu Ánh Nhật, thì thầm nỉnon.

Anh chỉ vừa trở về từ bên đó hai ngày là dịch bệnh đãbùng phát, hai tuần vừa qua vẫn là chưa đủ đối với anh, anh vẫn còn chưa kịp thổ lộ hết tâm tình của mình cho cô nghe.

Lưu Ánh Nhậtlúc này mới bật cười, cơ thể vì chuyển động của anh mà đong đưa lênxuống, cũng trở nên càng hồng nhuận mê người: “Câu nói này anh đã liêntục nói suốt hai tuần hai ngày rồi a”

“Chưa đủ, anh vẫn nóichưa đủ” Thành Đông ôm lấy hai gò má trắng hồng của cô, nhìn sâu vào mắt cô, hơi thở nóng rực của hai người hòa quyện vào nhau.

“Xinlỗi cục cưng, anh vẫn là không thể kìm chế được” anh thở dài, rồi anhcàng ôm chặt lấy cô, đưa đẩy càng lúc càng nhanh càng mãnh liệt bêntrong cô.

“Uhm...” Lưu Ánh Nhật cắn chặt môi, rên rỉ trong cổ họng, cố nén lại để không phải bật ra tiếng rên rỉ của khoái cảm mãnhliệt đang lan tỏa mạnh mẽ từ nơi đó ra khắp cơ thể cô, chạy khắp mọi nơi trên cơ thể cô.

“Đến với anh, bảo bối” Thành Đông càng như muốn bùng nổ bên trong cô.

Cục cưng của anh, bao nhiêu vẫn là chưa đủ với anh, anh rất nhớ em.

..............

Hà Tiểu Y không thể ngủ được, cô cứ nằm lăn qua lộn lại bên trong túi ngủ.

Cuối cùng cô ngồi bật dậy, chăm chú đờ đẫn nhìn vào gót chân quấn băng của mình.

Gia đình cô đang ở nơi nào? Liệu mọi người có ổn không?

Ba, mẹ, chị hai, anh rể, hai đứa cháu đáng yêu... mọi người đang ở đâu? Cô nhớ mọi người!

Giờ thì chỉ còn mỗi mình cô ở nơi này đối diện với sự trống trãi đơn độc.

Hà Tiểu Y quẹt nước mắt, cô vịn vào bức tường gỗ bên cạnh, nỗ lực đứngdậy, được băng bó cẩn thận nên cô không còn thấy đau như trước nữa.

..........

A Ngũ nghe thấy tiếng động nhẹ dưới chân, anh mở bừng mắt ngồi bật dậy: “Ai đó?”

“Xin lỗi đã làm anh giật mình” Hà Tiểu Y đang vịn vào bức tường gỗ dưới chân anh, cô thở phào nhẹ nhõm mỉm cười với anh, có vẻ như cô cũng vừa mớibị giật mình vì phản ứng mạnh mẽ của anh.

“Em muốn đi đâu?” A Ngũ chăm chú nhìn vào những giọt mồ hôi đang chảy dọc xuống hai bên gòmá phấn nộn của cô, anh bất giác nhíu mày.

“Em muốn ra trướccửa hóng mát một chút, em không ngủ được” Hà Tiểu Y lại mỉm cười nhưngmôi cô tái nhợt, có vẻ chân cô nặng hơn cô tưởng nha, cô nhớ không nhầmthì bác sĩ nói chân cô bị trật rồi còn bị vật nặng đè lên nên xương chân bị trật nặng hơn nữa, có lẽ là lúc cô dùng chân chống đỡ con zombie cao to kia.

Cô chìm trong suy nghĩ của mình cho đến khi cô nhìn thấy A Ngũ đứng dậy tiến về phía cô.

“A, không sao đâu, em tự đi được rồi, anh ngủ tiếp đi a” Hà Tiểu Y nhận ra ý định của anh, cô lập tức xua xua tay.

Nhưng A Ngũ đã đứng bên cạnh cô vì thật ra anh chỉ cần bước một hai bước làđã đến, từ trên cao anh cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô, rồi bất chợtanh vươn tay vuốt vào những giọt mồ hôi bên gò má cô, giọng điệu trầm ổn êm tai: “Em thật sự không cần tôi giúp?”

Hà Tiểu Y đứng bấtđộng vì động tác động chạm đột ngột của anh, nhất thời cô cũng khôngphản ứng kịp mà chỉ ngây mặt ra đó, hơi thở nam tính nóng rực của anhphà vào mặt cô khiến cho mỗi lỗ chân lông trên mặt cô đều như nóng lên.

“Nếu em không phản đối nữa...” A Ngũ đứng thẳng người dậy, rồi anh lại vươn tay về phía cô, bế cô lên theo kiểu công chúa.

“Ơ....” Hà Tiểu Y càng mở to mắt nhìn anh, không thể thốt lên lời.

“Vì em cứ ngây người nên không thể bảo em lên lưng được” A Ngũ cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong ngực mình, thành thật nói.

Cũng không đợi cô có phản ứng, anh bế cô ra ngoài hiên nhỏ trước nhà, để côxuống sàn gỗ bên cạnh bức tường gỗ, để cô có thể thoải mái dựa vào đó.

“Cám ơn anh” cuối cùng Hà Tiểu Y cũng bừng tỉnh, cô cắn môi bồn chồn nhìn anh, nhỏ giọng nói.

A Ngũ vẫn đang ngồi chòm hỏm bên cạnh cô, anh nhíu mày rồi lại vươn taythêm lần nữa về phía cô, nhẹ nhàng kéo cằm cô xuống để cô đừng cắn môinữa: “Môi em sẽ bị sưng”

“Anh có bạn gái chưa?” Hà Tiểu Y đột nhiên hỏi, hỏi xong cô lại ngẩn ra, không thể tin được, cô vừa hỏi cái quái gì vậy a?

Hình như đêm nay... là một đêm không thể tưởng tượng được đối với cô, kể từ giây phút anh kéo con zombie ra khỏi người cô.

Có vẻ như người đối diện cũng bị bất ngờ vì câu hỏi của cô.

Không khí rơi vào trầm mặc.

Không biết qua bao lâu khi Hà Tiểu Y bắt đầu cảm thấy bản thân buồn cười thìcô lại nghe thấy giọng nói trầm thấp êm tai đó: “Tôi chưa”

Hà Tiểu Y lại ngẩn đầu nhìn anh: “Anh bao nhiêu tuổi rồi?” cô không thểtin được anh lại chưa có bạn gái, hay là... anh đã có vợ rồi?

Rồi cô giật mình, sao cô lại chỉ tập trung vào chuyện này, rõ ràng lúctrong phòng cô còn nghĩ đến gia đình của mình... cô đã bị anh làm choxao lãng?

“30” A Ngũ vẫn chăm chú quan sát nhất cử nhất động của cô, anh nhíu mày, thể hiện vẻ khó hiểu.

“30 và anh vẫn chưa có bạn gái, còn vợ thì sao?” Hà Tiểu Y lại không nhịn được, hỏi tiếp.

A Ngũ nghiên đầu, anh ngồi xuống sàn đối diện với cô, lần nữa nhìn chăm chú vào mắt cô, lại câu trả lời đó: “Tôi chưa”

“Thật?” Hà Tiểu Y trố mắt, không thể tin người đàn ông nhìn rất thuận mắt này lại chưa có bạn gái lại chưa có vợ.

“Thật” A Ngũ đáp, ngắn gọn như mọi khi. “Tại sao em lại bất ngờ?” anh lại thêm câu sau.

Hà Tiểu Y đột nhiên nắm lấy bàn tay trái của anh, nhìn vào ngón áp út, đúng thật không có dấu hiệu đã đeo nhẫn cưới.

Sở dĩ cô khẳng định vậy là vì nước da anh hơi ngâm nên nếu có đeo nhẫn cưới thì sẽ để lại một đường vân trắng a.

Hà Tiểu Y không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhõm, cô buông tay anh mỉm cườinói: “Bởi vì anh rất tốt bụng” còn rất đàn ông, cô âm thầm bổ sung trong lòng.

“Tại sao em lại nghĩ vậy?” A Ngũ lại nghiên đầu nhìn cô, như đang cố gắng tìm tòi nghiên cứu biểu cảm nét mặt cô.

“Vì anh đã giúp em trong thế giới khó khăn và hỗn loạn như thế này, anhkhông ngại giúp đỡ bất cứ ai” Hà Tiểu Y cúi đầu nhìn tay mình, anh đãđồng ý làm mọi việc cùng mọi người mà không hề than vãn chút nào, im imlặng lặng mà làm.

“Cô bé ngốc” giọng nói trầm thấp như có ý cười.

Hà Tiểu Y bỗng nhiên cảm thấy mặt nóng bừng lên, cô bé ngốc?

“Đừng dễ dàng tin tưởng vào đàn ông như vâỵ” A Ngũ cong khóe môi như lúc côthấy ở trong phòng, nhưng lại rất nhanh biến mất. “Khi một thằng đàn ông đối tốt với em, em nên cảnh giác hắn ta”

Hà Tiểu Y nhíu màynhìn người đàn ông đối diện, cô chợt nhận ra anh không phải là đầu gỗ ít nói ngốc nghếch, cô như bị hút vào giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc đó:”Vì sao?”

“Vì em đã rơi vào tầm ngắm của hắn” A Ngũ khôngnhanh không chậm nói, anh vẫn luôn chăm chú nhìn vào từng biểu cảm nétmặt của cô.

Hà Tiểu Y hít thật sâu, đôi mắt đen sâu thẳm củaanh như nhìn xuyên thấu vào linh hồn cô, môi cô run run: “Giờ thì emcàng thắc mắc vì sao đến giờ anh vẫn chưa có bạn gái hay vợ a?” cô đánhtrống lảng, cũng lảng tránh ánh nhìn của anh.

Anh thật ra rất nguy hiểm, có phải không?

A Ngũ bỗng nhiên quay đầu sang hướng khác, đồng thời anh cũng xoay ngườidựa vào tường, bên cạnh cô: “Vì tôi không biết lúc nào là không thể quay về nữa”

Hà Tiểu Y đột nhiên hiểu ra, anh là quân nhân, đứng trên chiến tuyến thì không biết sẽ bị mất mạng lúc nào.

“Chúng ta đang sống trong thế giới không biết lúc nào là không thể trở về nữađó a” Hà Tiểu Y quay sang nhìn anh, nở nụ cười, mắt cô cong cong nhưvầng trăng trên cao, thật xinh đẹp đáng yêu.

“Vì vậy tôi đã quyết định” đáy mắt A Ngũ lóe lên tia sáng nào đó nhưng rất nhanh đã biến mất.

“Quyết định?” Hà Tiểu Y nhăn mày.

“Thể hiện tốt bụng của mình” A Ngũ đưa tay nhấn vào chính giữa lông mày của cô, để cô đừng nhăn nữa.

“Anh không cần biểu hiện gì nữa đâu, anh đã rất tốt bụng rồi” Hà Tiểu Y mỉm cười.

“Tôi chỉ biểu hiện với một người” A Ngũ chuyển qua xoắn một lọn tóc của cô bằng ngón tay anh.

Hà Tiểu Y ngây người nhìn động tác tự nhiên của anh, đột nhiên cô đứng bật dậy thật nhanh trước khi kịp nhận ra mình đã làm một hành động rất ngốc nghếch, chân cô không hẹn mà nhói đau khiến cô muốn té trở lại sàn nhà.

Nhưng cô không có té xuống sàn nhà, mà cô té vào trong lòng người nào đó, và người nào đó cũng đã ôm lấy cô kịp lúc.

“Cô bé bất cẩn” giọng nói trầm thấp với hơi thở nóng rực vờn quanh tai cô, làm cô bất chợt bồn chồn lần nữa.

Cô đã rơi vào tầm ngắm rồi có phải không?

Hà Tiểu Y ngẩn đầu, liền nhìn thấy ánh mắt chăm chú tràn đầy ý cười đangnhìn cô không chớp mắt: “Vậy rốt cuộc anh là tốt bụng hay không tốtbụng?”

“Tiểu Y, tôi là đàn ông” A Ngũ cong khóe môi, nhắc nhở cô.

Ô... anh ấy gọi tên cô, lần đầu tiên...

Hà Tiểu Y cúi đầu vì không còn biết phải nói gì nữa, hơn hết là cô muốnche giấu đi khuôn mặt đã nóng bừng lên của mình, không thể để anh ấynhìn thấy được.

Bỗng nhiên eo cô bị một lực đạo siết chặt, ép cô phải dán sát hơn nữa vào cơ thể cao lớn của người nào đó.

“Em nhẹ thật, có ăn uống đầy đủ không hả?” giọng điệu trầm thấp đầy mê hoặc lại vờn quanh tai cô.

“Em... em...” Hà Tiểu Y lắp bắp. “Em muốn đi ngủ rồi a”

Vừa nói xong thì cơ thể cô lại được nhấc bổng lên lần nữa, A Ngũ đứng dậytrong khi vẫn đang bế cô, anh không nói gì nữa chỉ lẳng lặng bế cô vàophòng ngủ.

Anh đặt cô nằm xuống túi ngủ, đôi mắt đen láy sâu hút nhìn cô: “Ngủ ngoan”

Rồi anh đứng dậy định bước ra ngoài.

“Anh hãy vào đây ngủ” Hà Tiểu Y nhanh miệng nói, rồi cô lại chuyển qua lúng túng. “Ở đây có quạt, phòng khách thì không a”

A Ngũ xoay đầu nhìn cô: “Em có chắc là muốn tôi ngủ ở đây?”

“Em biết anh không phải kẻ cơ hội” Hà Tiểu Y nhỏ giọng nói.

“Tiểu Y, tôi là đàn ông” A Ngũ nhắc nhở cô lần nữa.

Hà Tiểu Y cắn môi, cô muốn nghe hơi thở đều đều của anh, cô có cảm tưởng cô sẽ có thể ngủ được rất ngon.

“Môi em sẽ bị sưng” A Ngũ nhíu mày.

Nhưng Hà Tiểu Y vẫn không buông ra, cô đang đấu tranh tư tưởng trong lòng nên không nghe anh nói.

“Tiểu Y” giọng nói trầm thấp kề sát bên cạnh cô khiến cô bừng tỉnh. “Tôi có thể giúp em nếu em muốn môi em bị sưng vù lên”

Hà Tiểu Y trợn mắt nhìn anh, người đang ngồi chòm hõm bên cạnh túi ngủ của cô.

“Em đang cắn môi dưới, rất mạnh” A Ngũ kéo cằm cô xuống, anh có thể nhìnthấy vết bầm do răng cô để lại. “Em có thói quen đó sao? Mỗi lần suynghĩ là lại cắn môi?”

Hà Tiểu Y ảo não gật đầu, thói quen không thể bỏ được của cô.

“Được rồi, thói quen này nên sửa” A Ngũ xoa xoa đầu cô rồi anh đứng dậy bước ra khỏi phòng không đợi cô nói thêm câu nào.

Hà Tiểu Y thở dài, cô nằm xuống túi ngủ, lại trằn trọc...

Nhưng đột nhiên A Ngũ tiến vào phòng, trên tay anh là túi ngủ và một cái chăn mỏng được nhận lúc đầu, mỗi người có một cái, bởi vì thời tiết khá nóng nên đa số sẽ không ai kéo dây kéo túi ngủ lên.

“Anh...?” Hà Tiểu Y ngồi bật dậy.

“Em mau ngủ đi” A Ngũ để túi ngủ xuống sàn nhà, hai cái túi ngủ chạm vào nhau vì không gian vô cùng nhỏ hẹp.

Hà Tiểu Y mặt lại nổi lên rặng mây đỏ, cô nằm xuống kéo chăn lên đến ngang ngực rồi xoay người vào trong vách: “Ngủ ngon a”

Cô có thể lờ mờ nghe được tiếng cười rất nhỏ ở phía sau lưng...

Cô không được tự nhiên nằm ngây người ra một lúc mà không dám nhúc nhích qua lại...

Một lúc sau, cô đột nhiên nghe được tiếng thở đều đều của người phía saulưng, cô lập tức xoay người lại nhìn, người nào đó đang nằm ngửa ra ngay ngắn và đã chìm vào giấc ngủ tự bao giờ.

Hà Tiểu Y cuối cùng cũng hết căng thẳng, căng thẳng vừa qua đi thêm tiếng thở đều đều trầmổn của ai đó, cô thật sự dần dần chìm vào giấc ngủ.

“Cô bé ngốc” giọng nói trầm thấp văng vẳng xung quanh cô, vừa gần gũi lại như vừa xa xăm.

A Ngũ xoay người mở mắt, anh chăm chú ngắm nhìn cô gái đang ngủ khôngmộng mị bên cạnh, khoảng cách rất gần nhưng anh không thể vươn tay quachạm vào cô.

Bởi vì, anh sợ bản thân sẽ không thể kìm chế được nữa...

(Lời tác giả: ta có mượn hình ảnh cắn môi của Ana trong 50 sắc thái a, chắc ai đã đọc qua sẽ có thể nhận ra ngay phải không?:v)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv