Dạ Nguyệt xuống cổng chung cư thì thấy một chiếc Audi màu trắng đã chờ sẵn bên ngoài cổng. Thấy Dạ Nguyệt ra đến cổng, tài xế xuống xe bước qua mở cửa sau cho Dạ Nguyệt. Dạ Nguyệt cũng không nói gì chỉ im lặng lên xe.Chiếc xe khởi hành, chạy được khoảng nửa tiếng thì dừng lại tại mộtkhoảng đất trống rộng mênh mông.
Dạ Nguyệt xuống xe, trước mắt cô chính là một chiếc trực thăng, cô kinh ngạc: "Đây là...."
Người tài xế cúi người đưa tay về phía trước, hướng đến cửa chiếc trực thăng đã mở sẵn: "Mời tiểu thư!"
Dạ Nguyệt không còn cách nào khác, đành phải lên trực thăng ngồi. Ngườitài xế đóng cửa cẩn thận rồi lên ghế phụ của chiếc trực thăng, ra hiệucho người lái chính có thể đi được rồi.
Phạch! Phạch! Phạch!Chiếc trực thăng bắt đầu chuyển động, từ từ rời xa khỏi mặt đất, baythẳng lên bầu trời đêm trong vắt đầy sao. Dạ Nguyệt lo lắng ngồi im trên ghế, đây là lần đầu tiên cô đi trực thăng nha, thật là ba chấm quá....vấn đề chính là cô rất dị ứng với độ cao a =.="
Thực chất đâykhông phải lần đầu tiên Dạ Nguyệt đi trực thăng, nhưng lúc bị thương đócô hoàn toàn không hề ý thức được điều gì nên tất nhiên cô không biếtmình đã từng đi trực thăng rồi.
Nhưng nói gì thì nói, từ trên cao nhìn xuống toàn cảnh thành phố thật là thích nha. Dạ Nguyệt mặc dùkhông dám ló đầu đến gần cửa sổ nhưng với tầm bay vừa như thế này, cô có thể từ cửa sổ phóng tầm mắt nhìn về thánh phố bên dưới ở phía xa. Thành phố phồn hoa về đêm với những ánh đèn đủ mọi loại màu sắc, sáng rực cảbầu trời đêm thăm thẳm.
*** 0w0 ***
Thành phố A
DạNguyệt đứng dưới toà cao ốc sang trọng, cô không thể xác định được nó có bao nhiêu tầng. Với thiết kế bằng kính trang nhã kết hợp với kế hoạchxanh hoá môi trường, Dạ Nguyệt cảm tưởng cô đang nhìn thấy một nhà kínhthực vật vậy.
Một người đàn ông trung niên, vận vest đen từ phía cửa cao ốc đi đến gần Dạ Nguyệt.
"Xin hỏi tiểu thư là tiểu thư Dạ Nguyệt?" người đàn ông chuẩn mực nói.
"Vâng" Dạ Nguyệt gật đầu.
"Mời tiểu thư đi lối này" người đàn ông trung niên hơi cúi người, đưa taylàm động tác mời Dạ Nguyệt đi vào lối cửa chính của toà cao ốc.
Dạ Nguyệt gật nhẹ đầu rồi làm theo hướng dẫn của người đàn ông trung niên. Với cách ăn mặc cùng với phong thái của ông ấy, cô đoán đây chính làquản gia của sư phụ a.
Khi cô bước vào toà nhà, một mùi hương tự nhiên thoang thoảng bao quanh lấy cô, cảm giác thật dễ chịu thoải mái.Sau đó Dạ Nguyệt cùng với Quản gia bước vào thang máy, điểm đến là tầngcao nhất của cao ốc.
Vừa ra khỏi thang máy, chính là một vườnthực vật ngoài trời với đủ mọi loại cây và hoa, được thiết kế thành mộtkhông gian thư giãn hợp lý và thoải mái mát mẻ. Ở giữa vườn hoa, bêndưới giàn lan đủ màu sắc đủ chủng loại, là hai chiếc ghế dựa dài màutrắng cùng một cái bàn tròn thấp bằng kính.
Quản gia dẫn DạNguyệt đến chiếc cửa duy nhất ở phía phải vườn thực vật, có thể dễ dàngnhìn thấy đây chính là căn hộ chung cư cao cấp nhất ở đây, so với nơinày thì căn hộ của cô đang sống chỉ bé bằng cái lỗ mũi a.
Đếncửa, Quản gia cúi người chào Dạ Nguyệt rồi rời khỏi bằng đường thangmáy. Dạ Nguyệt một mình đứng ở nơi này, tự dưng lại cảm thấy vô cùng hồi hợp, tim càng lúc càng đập thật nhanh. Cô chỉ mới vừa tạm biệt sư phụlúc sáng, ấy vậy mà bây giờ khi đứng đây cô lại cảm thấy cảnh tượng lúcsáng thật mơ hồ xa xôi, cứ như đã trôi qua một thập kỷ dài đằng đẵngrồi.
Đang ngơ ngẩn đứng trước cửa thì cửa nhà bất ngờ bật mở, DạNguyệt mở to mắt nhìn người nào đó đang nhíu mày đứng phía bên trongcánh cửa.
"Tại sao không gọi cửa?" Lăng Chi Hiên mất kiên nhẫnhỏi, anh đã đứng ở đây đợi rất lâu rồi, chỉ chờ ai đó gọi cửa thôi. Vậychứng tỏ cái đồ ngốc này ít muốn gặp anh hơn so với ý niệm của anh vềcái đồ ngốc này.
"Em...." Dạ Nguyệt còn đang chìm đắm vào trongbóng dáng quen thuộc của sư phụ, bị sư phụ chất vấn nhất thời không biết trả lời làm sao, cúi đầu nói nhỏ: "Em đang định bấm chuông thì cửa bậtmở mà..."
Thật ra Lăng Chi Hiên chỉ muốn thử xem ai sẽ hành độngtrước nên anh đứng cạnh cửa đợi Dạ Nguyệt đến. Nhưng khi Dạ Nguyệt đứngtrước cửa ngẩn người, anh chỉ cảm thấy bóng dáng nhỏ nhắn đó trông thậtđơn độc, thật hư vô, giống như có thể hoà vào với bóng đêm bất tận bênngoài. Bất giác anh sợ bóng hình đó sẽ biến mất bất cứ lúc nào nên anhmới lập tức mở cửa mà không kịp suy nghĩ gì nữa.
"Lại đây" Lăng Chi Hiên dang tay ra, ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của cô gái nhỏ.
Dạ Nguyệt lập tức nhào vào lồng ngực quen thuộc của sư phụ, như mèo nhỏ dụi dụi đầu vào nơi toả ra nhiệt độ ấm áp.
"Có nhớ tôi không?" Lăng Chi Hiên bế Dạ Nguyệt lên, vừa đi vào nhà vừa thìthầm vào tai cô gái nhỏ, giọng điệu trầm thấp đầy mê hoặc.
Dạ Nguyệt cảm giác nhột nhột ở tai, mặt nóng bừng lắc lắc đầu, xạo sự nói: “Không nhớ nha, lúc sáng còn gặp nhau mà”
Lăng Chi Hiên siết chặt lấy Dạ Nguyệt, trầm giọng hỏi: “Có thật không? Vậy ai nói muốn ôm tôi?”
Dạ Nguyệt vẫn chưa cảm nhận được nguy hiểm đang gần kề, cô hí hửng cườicười: “Em đâu biết, chắc là vị hôn thê của……” nhưng chưa nói hết câu đãbị ai đó chặn miệng, làn môi mềm mại nóng bỏng bao quanh lấy môi cô,chiếc lưỡi ướt át trượt vào quắn lấy lưỡi của cô, hôn được một hồi DạNguyệt khó thở đập đập vào ngực sư phụ.
“Có nhớ tôi không?” Lăng Chi Hiên hỏi lại, giọng điệu cực kì nguy hiểm.
“Nhớ….” Dạ Nguyệt gật đầu cái rụp, lần này cô khôn ra rồi, tốt nhất không nênchọc giận người này, không thôi người chịu thiệt sẽ là cô chứ không phải ai khác a.
“Không có thành ý” Lăng Chi Hiên bế Dạ Nguyệt vàophòng ngủ, đặt Dạ Nguyệt trên chiếc giường lớn có thể đủ chỗ cho bangười nằm rồi anh nằm xuống bên cạnh Dạ Nguyệt, giơ tay ôm lấy Dạ Nguyệt vào lòng.
Dạ Nguyệt rút vào trong lòng Lăng Chi Hiên, ôm chặtlấy hông anh, mùi hương tươi mát bao quanh lấy cô, cô nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác ấm áp: “Em nhớ anh”
Lăng Chi Hiên bất giác cong khóe môi lên, hôn vào tóc cô gái nhỏ: “Tạm chấp nhận”
Dạ Nguyệt: “…”
Hai người đang chìm dần vào giấc ngủ thì cửa nhà ở phía ngoài có tiếng mởcửa và đóng cửa. Cạch! Rầm! Lăng Chi Hiên lập tức mở mắt, Dạ Nguyệt cũng giật mình tỉnh dậy.
“Suỵt!” Lăng Chi Hiên lấy tay bụm vào miệng Dạ Nguyệt rồi anh lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
“Hiên, anh ở trong phòng ngủ phải không?” một giọng nữ vang lên trong phòngkhách rồi tiếp theo là tiếng đặt đồ xuống nền nhà. “Hai bác nhờ em đếnchăm sóc cho anh”
Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên nhìn nhau, giọng nói này chỉ có thể là của người con gái đó, Thích Nhược Vy.
Lăng Chi Hiên lập tức lật người đè trên người Dạ Nguyệt, anh nhanh chóng tháo những chiếc cúc áo trên áo của Dạ Nguyệt.
“Anh…. Anh làm gì vậy?” Dạ Nguyệt chưa kịp cản đã bị Lăng Chi Hiên cởi áo, cô hoảng hốt nắm lấy tay anh kéo lại.
Nhưng Lăng Chi Hiên đè hai tay Dạ Nguyệt lên đỉnh đầu rồi anh tiếp tục cởi đến áo trong và cả váy của Dạ Nguyệt.
“Sư… sư phụ?” Dạ Nguyệt càng mở to mắt kinh ngạc, cô giãy dụa muốn tránhthoát khỏi sư phụ nhà mình, tự nhiên sư phụ làm gì thế này? Ngoài phòngkhách còn có một người khác nữa a…..
Cởi xong quần áo của DạNguyệt, anh nhanh chóng cởi áo của anh, rồi anh ôm lấy Dạ Nguyệt, dùngchăn kéo lên để che cơ thể của hai người. Tất cả chỉ diễn ra trong vòngmấy phút.
“Tin tôi” Lăng Chi Hiên cúi đầu hôn nhẹ vào môi cô gái nhỏ rồi thì thầm nói.
Dạ Nguyệt rối rắm không biết phải làm sao, cơ thể hai người dán sát lấynhau, nhiệt độ xung quanh tăng lên nhanh chóng, muốn bao nhiêu mờ ám thì có bấy nhiêu mờ ám.
Lúc này cửa phòng ngủ bật mở, Thích Nhược Vy hí hửng mặc đồ ngủ đi vào: “Em đến đây….”, nhưng chưa nói hết câu đãđứng sựng người tại chỗ, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn cảnh tượng trướcmắt mình.
Lúc này Lăng Chi Hiên đang hôn vào cổ Dạ Nguyệt, phầntrên không mặc gì của hai người đang sít sao ôm lấy nhau, còn bên dướithì được che chắn bởi cái chăn nên không biết đang xảy ra chuyện gì, cóđiều ai nhìn thấy cảnh tượng này mà lại không nghĩ đến chuyện gì gì đóđó đây? Thêm nữa, quần áo hỗn độn còn bị quăng lung tung trên nền thảmlót sàn.
“Các… các người……” Thích Nhược Vy run run không nói nên lời.
"Sao cô lại ở đây?" Lăng Chi Hiên nhíu mày, trầm giọng nói.
"Sao tôi lại ở đây? Lăng Chi Hiên, nếu tôi không đến thì chẳng phải sẽ không biết các người dám lén lút qua lại phía sau tôi hay sao?" Thích NhượcVy tức giận rống lên rồi chỉ thẳng vào mặt Dạ Nguyệt. "Cô... con hồ lytinh, cút khỏi đây cho tôi"
Dạ Nguyệt đầu đầy vạch đen, lửa giậnbốc cao lên tới đầu, cô chẳng làm gì mà cũng bị chửi hồ ly tinh? DạNguyệt giận đến nhếch khoé môi lên cười lạnh, ôm lấy sư phụ nhà mình:"Người phải biến khỏi đây là cô mới đúng, người đàn ông này là của tôi"
Lăng Chi Hiên âm thầm cong khoé môi lên cười đến thỏa mãn.
"Cô... cô dám..." Thích Nhược Vy nghiến răng nghiến lợi nói. "Cô chờ đó, tôisẽ đi nói chú Lăng chủ trì công đạo cho tôi, để tôi xem thứ cướp chồngngười khác như cô sẽ có kết cục như thế nào" Thích Nhược Vy giận dữ quay đầu, đùng đùng đi ra khỏi căn hộ.
Rầm! Cửa ngoài đóng lại thật mạnh. Trong phòng bỗng nhiên im lặng đến lạ thường.
"Làm tốt lắm" Lăng Chi Hiên hôn vào môi Dạ Nguyệt nhưng Dạ Nguyệt xoay mặt đi hướng khác, từ chối nụ hôn của anh.
"Nguyệt?" Lăng Chi Hiên nghi ngờ gọi, anh lập tức cảm nhận được điều bất thường.
"Mặc dù tôi chỉ luôn đóng vai như là một nữ phụ trong cuộc đời người khácnhưng không có nghĩa tôi muốn đóng vai người tình của anh" Dạ Nguyệt cắn răng nói, mắt nóng lên vì có thứ gì đó đang muốn rơi ra. Không ngờ hômnay cô lại phải đóng vai kẻ thứ ba phá hoại người khác, tất cả mọichuyện diễn ra đều như đang nói với cô, rằng cô chỉ là tiểu tam lợi dụng lúc nam chính không nhớ gì mà xen vào tình cảm tốt đẹp của người khác.
A! Chết tiệt thật, trong lúc này mà cô còn nghĩ được như vậy, đầu óc côbây giờ thật rối bời, thật khó chịu, cô thật sự giận chính bản thânmình. Cô muốn trở về căn hộ nhỏ của mình, cô không muốn tranh giành vớibất cứ ai, thật mệt mõi khi cứ phải tranh giành với người khác, đó chính là điều mà cô ghét nhất.
"Ai nói với em tôi muốn em làm tìnhnhân của tôi?" Lăng Chi Hiên gằn giọng, đáy mắt xoẹt qua tia phức tạp.Anh đã sai lầm, vì đã không suy xét đến cảm xúc của Dạ Nguyệt, chỉ vìanh muốn cho bọn họ biết người phụ nữ duy nhất của anh chỉ có thể là DạNguyệt: "Phải, em là nữ phụ trong cuộc sống của tất cả những tên đàn ông trên thế giới này, ngoại trừ tôi. Nếu có ai muốn em làm nữ chính trongcuộc đời hắn trừ khi hắn trở thành tôi"
Dạ Nguyệt quay mặt qua, mở to mắt ngập nước nhìn người nào đó cũng đang nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng.
"Em có biết mỗi lần em mở to mắt nhìn tôi là tôi chỉ muốn một ngụm nuốt emvào trong bụng không?" Lăng Chi Hiên kề sát mặt vào khuôn mặt đang đỏbừng của cô gái nhỏ.
"Anh nặng quá, có thể ngồi dậy nói chuyệnđược không?" Dạ Nguyệt đành phải nhượng bộ, mặt đỏ bừng quay qua chỗkhác tránh đi cái hơi thở nóng rực của ai kia.
"Không" người nào đó lắc đầu, cơ thể vẫn không thèm nhúc nhích, cúi đầu xuống cắn vào tai Dạ Nguyệt. "Vì bây giờ tôi muốn ăn em"
Dạ Nguyệt nhớ tới tình cảnh không mảnh vải che thân của mình, cô hoảng hốt muốn đẩy sư phụ ra. Nếu giờ không chạy thì chắc chắn sẽ bị ăn thật chứkhông phải đùa đâu a, Dạ Nguyệt giãy dụa: "Không muốn, chừng nào anhchưa nhớ lại thì không được chạm vào em"
"Em nói là phải giữ lời" Lăng Chi Hiên hôn xuống cổ Dạ Nguyệt.
"Lăng Chi Hiên" Dạ Nguyệt tức giận hét lên. "Anh tránh ra chỗ khác"
"Chẳng phải em nói khi nào nhớ lại thì tôi được phép chạm vào em sao?" Lăng Chi Hiên lập ngược lại lời cô gái nhỏ đã nói.
"Đúng vậy" Dạ Nguyệt hung hăn gật đầu: "Vấn đề là anh chưa có nhớ ra"
"Ai bảo em tôi chưa nhớ ra?" Lăng Chi Hiên cong khoé môi lên cười đến đáng đánh đòn.
"Anh...." Dạ Nguyệt muốn nói sư phụ mau xuống nhưng khi nghe sư phụ nói xong thì cô sững người: "Ý của anh là... anh..."
"Tôi vốn dĩ không có mất trí nhớ" đã đến lúc anh phải nói cho cô gái nhỏ của anh biết mọi chuyện, bởi vì nếu anh không nói cô ấy nhất định sẽ tự dằn vặt bản thân mình để ở bên cạnh anh.
*** 0w0 ***
“Em thật sự muốn biết?” Lăng Chi Hiên lẳng lặng nhìn cô gái nhỏ trong ngực mình, nếu như anh thật sự nói thì cũng đồng nghĩa với việc cô ấy đã sẵn sàngchấp nhận lún sâu vào trong thế giới hoa lệ nhưng tràn đầy giả dối đángghê tởm này cùng với anh.
Dạ Nguyệt mặc áo sơ mi của Lăng ChiHiên, cuộn tròn trong vòng tay ấm áp của anh, cô không trả lời mà chỉgật nhẹ đầu xem như đồng ý.
"Như vậy, trước hết tôi phải xin lỗiem vì đã nói dối em về việc mất trí nhớ của mình" Lăng Chi Hiên xoa xoalưng cho cô gái nhỏ thoải mái, giọng điệu vô cùng thành tâm mà xin lỗingười nào đó.
Dạ Nguyệt nghe vậy thì chìm trong trầm mặc như đang suy nghĩ gì đó làm Lăng Chi Hiên bất giác lo lắng, sợ cô gái nhỏ sẽgiận anh vì đã nói dối. Phải biết, lòng tin của Dạ Nguyệt rất khó để cóđược. Mặc dù nhìn bề ngoài cô ấy rất vô tư thoải mái còn vô cùng dễchịu, nhưng muốn cô ấy hoàn toàn tin tưởng mà đặt lòng tin thì khôngđược bao nhiêu người làm được điều này.
"Nhất định phải phạt" Dạ Nguyệt bắt chước ai đó cong khoé môi lên cười đáng đánh đòn.
Lăng Chi Hiên làm vẻ mặt vô cùng ảo não, nhắm mắt lại đưa mặt đến gần mặt Dạ Nguyệt.
"Anh làm gì đó?" Dạ Nguyệt nghi ngờ hỏi.
"Em nói phạt tôi" Lăng Chi Hiên mở mắt ra, vẻ mặt vô (số) tội: "Nên tôi chuẩn bị để cho em cắn miệng tôi"
"Ai nói hình phạt là cắn miệng?" Dạ Nguyệt đen mặt, cô chứ không phải sưphụ phạt theo kiểu cắn người khác người đó đâu nha. "Tạm thời để qua một bên, khi nào em nghĩ ra phải phạt như thế nào sẽ nói với anh"
"Được rồi, em muốn thế nào cũng được" Lăng Chi Hiên cưng chiều nói, anh làphạm nhân nên không dám ý kiến với người thi hành án đáng yêu này.
"Anh kể tiếp đi" Dạ Nguyệt lại rút đầu vào trong ngực sư phụ, lo lắng nghesư phụ kể về quá khứ của mình. Mặc dù không biết chính xác như thế nào,nhưng cô biết quá khứ đó rất tàn nhẫn đối với sư phụ.
"Người đãđẩy tôi vào con đường chết rồi quăng xác tôi ở ngọn núi đó, chính làLăng Thành và những người trong ngôi nhà đó" Lăng Chi Hiên trầm giọngnói, anh chưa bao giờ kể với bất kì ai về quá khứ của mình nên cũngkhông biết phải diễn tả câu chuyện như thế nào. Những người biết đượcmột phần nội tình bên trong chỉ là những người có quan hệ mật thiết vớianh, Dương Lãnh Thiên và Trình Ân là một trong số đó, bởi vì họ là những người đã chứng kiến trực tiếp tất cả mọi chuyện. Chỉ là đối với ngườicon gái này, anh không muốn che giấu bất kì chuyện gì, một khi anh đãlún sâu thì cô ấy cũng phải lún sâu cùng với anh, mãi mãi không thểthoát ra được hay rời khỏi anh dù với bất cứ lý do nào.
Dạ Nguyệt nhíu mày, chẳng lẽ thật sự có chuyện mưu hại lẫn nhau ở những gia tộclớn sao? "Họ chẳng phải là ba mẹ anh em ruột của anh sao?"
"Huyết thống chỉ là thứ ràng buộc rẻ tiền nhất trong thế giới này, huống chi...." Lăng Chi Hiên siết chặt lấy cô gái nhỏ.
"Huống chi?" Dạ Nguyệt nghi ngờ hỏi.
"Người đàn bà đó không phải là mẹ ruột của tôi, đó là lý do vì sao ngày hôm đó ông ta dẫn người đàn bà đó đến để thử tôi" Lăng Chi Hiên nghiến răngnghiến lợi nói, bà ta còn dám chạm vào anh khiến lòng anh tràn đầy rétlạnh cùng giận dữ đến tột cùng, nếu còn kéo dài thêm chút nữa chỉsợ anh sẽ không thể kìm chế được cảm xúc mà đá văng bà ta ra xa khỏianh.
"Như vậy ông ta đã thuê người đó để giả mẹ anh sao?" DạNguyệt không còn biết phải nói gì, vuốt vuốt lưng sư phụ cho sư phụ bớtgiận.
"Không, người đàn bà đó là vợ sau của ông ta" Lăng Chi Hiên được bàn tay nhỏ bé mềm mại vuốt lưng, từ từ lấy lại cảm xúc bìnhthường của mình. "Lăng Trí Thanh cùng với hai đứa sinh đôi nữa là concủa họ"
"Vậy mẹ anh....?" Dạ Nguyệt nhỏ giọng hỏi.
"Mẹtôi?" Lăng Chi Hiên nhếch khoé môi lên cười tự giễu, nụ cười ẩn chứathật nhiều cô đơn cùng tịch mịch. "Tôi không có mẹ. Người phụ nữ duynhất của tôi chỉ có em"
Dạ Nguyệt ôm chặt lấy sư phụ, vùi đầu vào trong ngực sư phụ, mắt cô bất giác nóng lên, giống như có thứ gì đó vỡoà rồi tuôn trào ra. Sư phụ không muốn nhắc đến thì cô sẽ không hỏi,nhưng cô biết một ngày nào đó cô sẽ biết được sự thật về người đã sinhra sư phụ, cô sẽ chờ cho đến lúc đó.
“Tôi đã mất cảnh giác chỉ vì ông ta nói ông ta rất hối hận và thất vọng với bản thân mình” Lăng ChiHiên lại nhếch khóe môi lên cười tự giễu. “Nhưng thì ra người ông ta căm hận nhất lại chính là tôi, dù cho tôi có mang huyết thống của ông tanhưng cũng vì tôi lại là đứa con của người phụ nữ đó sinh ra”
Nói như vậy, người Lăng Thành hận nhất chính là mẹ ruột của sư phụ? DạNguyệt có một cảm giác mơ hồ về chuyện đã diễn ra vào nhiều năm trướcđây. Có thể mẹ ruột của sư phụ đã làm một chuyện gì đó khiến Lăng Thànhhận bà ấy, hận luôn cả sư phụ. Sau đó vì một nguyên nhân nào đó mà mẹ sư phụ không còn hiện diện trong cái gia tộc này, và rồi Lăng Thành đãcưới thêm một người vợ nữa, chính là Lăng phu nhân hiện nay. Bà ấy đãsinh ra Lăng Trí Thanh cùng với hai đứa trẻ sinh đôi.
Dạ Nguyệtđoán lúc xảy ra chuyện với mẹ ruột sư phụ là vào năm sư phụ bốn tuổi,bởi vì bức ảnh sư phụ nở nụ cười hạnh phúc lần cuối cùng chính là vàonăm sư phụ ba tuổi, từ đó về sau sư phụ đã không còn cười khi chụp ảnhlần nào nữa. Và một con người từ năm bốn tuổi cho đến tận bây giờ, luônphải sống trong một nơi không phải là gia đình thật sự của mình, bị mẹkế cùng con của bà ta chèn ép ghẻ lạnh, thêm việc người cha ruột lạikhông hề yêu thương mà ngược lại còn chính tay ông ta hãm hại dồn ép đến con đường chết, mẹ ruột cũng vì nguyên nhân nào đó mà bỏ rơi ngườiđó….. thì như vậy liệu có ai mà không chết tâm đây? Liệu có ai có thểmột mình chịu đựng được nỗi đau đớn thống khổ cùng bi ai tịch mịch đếntận cùng như vậy đây?
Dạ Nguyệt chợt nhớ đến vết sẹo dài phía sau lưng sư phụ, cô sờ sờ vào vết sẹo đó dịu dàng hỏi: “Có thể cho em biếtvết sẹo này là nguyên nhân do đâu được không?”
Lăng Chi Hiên trầm mặc trong chốc lát rồi anh vuốt ve vào gò má trơn mịn của cô gái nhỏ:“Năm tôi 14 tuổi, trong một lần vô tình tôi đã chứng kiến bà ta bị sảythai do trượt cầu thang, bà ta đã một mực nói rằng chính tôi là người đã đẩy bà ta té. Nên ông ta đã điên lên và trừng phạt tôi bằng cách dùngmã tấu rạch một đường thật sâu ở phía sau lưng tôi”
Dạ Nguyệtcứng đờ người nhìn sư phụ, như vậy những vết thương trên người sư phụ,có phải cũng là….? Hốc mắt Dạ Nguyệt bất giác lại đỏ lên.
LăngChi Hiên nhận thấy cô gái nhỏ đang khóc thút thít trong ngực mình, anhcũng không nói nữa mà chỉ lẳng lặng vỗ về vào lưng cô gái nhỏ. Cuối cùng cũng có người nguyện vì anh mà khóc mà thương tâm… đối với anh như vậycũng đã đủ rồi.
********** Ò Ó O Lằn ranh giới oOo
“Hắn ta thật sự không để cho con có cơ hội được xen vào” Thích Nhược Vy cungkính cúi đầu trước Lăng Thành cùng Lăng phu nhân. “Người con gái đó thật sự rất quan trọng đối với hắn ta”
“Có lẽ nó thật sự không hoàntoàn tin tưởng vào chúng ta” Lăng phu nhân nhíu mày. “Dù cho đã mất trínhớ nhưng con người của nó vẫn không thay đổi, cách thức xử lý việc cũng như trước đây, vô cùng cẩn trọng”
“Chỉ cần nó chưa nhớ lại thìmọi việc vẫn còn nằm trong lòng bàn tay của tôi” Lăng Thành hớp một ngụm rượu vang đỏ, không nhanh không chậm nói. “Ngày mai, bà cùng Nhược Vyhãy đi gặp riêng cô gái đó, nhớ là không được để cho nó biết. Việc củamột người mẹ thật sự chính là lo nghĩ đến tương lai cùng hạnh phúc củacon trai mình"
Lăng phu nhân gật đầu chấp thuận.