“Bọn mình kím chỗ nào vắng vẻ chút nha Hoàng Trí, sẵn tiện cậu có đem đồtheo để nướng thức ăn không vậy!?” Lý Vân Nhi ngồi ở ghế phụ hưng phấnquay qua hỏi, dù sao thì đây cũng là lần đầu cô đi chơi chung với mọingười a. Tuy học chung lớp đã được một năm, nhưng qua năm thứ hai nàythì mọi người mới có lớp và nhóm chính thức, bắt đầu từ giờ mọi người sẽ gắn bó với nhau cho tới khi ra trường, không cần phải đổi lớp hay đổinhóm nữa.
“Đã chuẩn bị đầy đủ thưa công chúa của tôi” Dương Hoàng Trí cười cười đầy cưng chiều. Hôm nay ra bãi biển chính là lúc anh mong đợi nhất, ngày anh sẽ bày tỏ với Vân Nhi của anh.
“Làm tốt lắmngười hầu” Lý Vân Nhi vui vẻ cười ha ha, vẻ mặt vừa lém lỉnh vừa có chút gì đó ngại ngùng. Tên ngốc này lại gọi mình là công chúa của hắn a, đồlưu manh mặt dày. Tất nhiên Hoàng Trí không nhìn thấy được biểu hiệnngại ngùng này. Lúc này Hoàng Trí quay qua lắc lắc đầu cười đến bất đắcdĩ.
Dạ Nguyệt ngồi ghế sau xe, thấy vẻ mặt ngại ngùng của Lý VânNhi thì mắt xẹt qua ý cười. Có vẻ như ngày hôm qua hai người này đã cótiến triển nha. Trong lòng Dạ Nguyệt âm thầm giơ ngón cái lên cho sự bền bỉ đến cùng của Dương Hoàng Trí: “Cố gắng phát huy thêm nữa nhá, em rể” trong lòng tự nói thầm.
“Đúng rồi, mọi người có biết truyền thuyết về mũi đất ước nguyện ở bãi biển sắp tới không?” Dương Hoàng Trí vừa lái xe vừa hỏi.
“Mũi đất ước nguyện?” Dạ Nguyệt hỏi lại đầy tò mò.
“Đúng vậy” Dương Hoàng Trí gật đầu. “Nó là phía sau lưng của ngọn núi này, nó kéo dài từ ngọn núi ra đến ngoài xa của biển, vách rất cao và đồng thời cũng là nơi chúng ta có thể thấy được mặt trời lặn vào lòng biển”
“Vậy khi về chúng ta đi ngắm mặt trời lặn đi” Lý Vân Nhi hai mắt tỏa sáng.
“Đường đi lên rất khó, chúng ta chỉ có thể đi bộ vì phải đi xuyên vào trongrừng. Đó là lý do mà rất ít người đi vào” Dương Hoàng Trí cười cười,đúng ý anh nha, anh cũng đang có ý định đi đến đó đây.
“Truyềnthuyết đó là gì?” Dạ Nguyệt nãy giờ thắc mắc về cái truyền thuyết kia mà tên nhóc Dương Hoàng Trí này lại không đi vào chủ đề chính a.
“Đó là nếu hai người trong sâu thẳm tâm hồn thật sự muốn ở cạnh nhau, cùngnhau ước nguyện được mãi mãi bên nhau thì điều đó sẽ thành sự thật”Dương Hoàng Trí vừa nói vừa tâm đắc, đó là lý do anh chọn địa điểm nàylàm nơi bày tỏ.
“Cái truyền thuyết này hình như nghe quen quennha, hình như nghe nhiều lắm rồi a” Lý Vân Nhi bĩu môi ra vẻ không tin,truyền thuyết dạng giống như thế này thì cô nghe nhiều rồi mà có cái nào là thật đâu.
“Quả thật là như vậy” Dạ Nguyệt để tay lên cằm vẻsuy luận rồi cũng gật đầu đồng tình với Lý Vân Nhi. “Mấy truyền thuyếtnày đọc truyện hay coi phim thấy cũng nhiều rồi, nhưng những cái đó trởthành sự thật vì đó là ông đạo diễn hay tác giả hô phong hoán vũ, đổitrắng thay đen, thay trời hành đạo...... mà ra thôi a”
“Chính xác” Lý Vân Nhi giơ ngón cái lên cho Dạ Nguyệt. “Tất cả là do ông đạo diễn một tay che trời mà ra”
(Tác giả nêu ý kiến: “Bởi vậy mới nói, mấy tay đạo diễn cùng tác giả phảinói là quá bá đạo, một tay che trời, biến những thứ hư cấu thành thậtmặc dù nó cũng vẫn chỉ là hư cấu” =)) Tác giả ho khan: “E hèm, khôngliên quan nhưng mình cũng là tác giả nha hí hí” *nhếch miệng cười đểu* )
“Không phải tự nhiên khi không mà lại có truyền thuyết này” Dương Hoàng Trímặc dù bất đắc dĩ vì Lý Vân Nhi không tin nhưng vẫn cố ra vẻ bí bí ẩn ẩn để thu hút sự chú ý của người nào đó.
“Làm sao!?” Dạ Nguyệt và Lý Vân Nhi cùng hỏi.
Lăng Chi Hiên ngồi kế bên Dạ Nguyệt nãy giờ cũng im lặng lắng nghe, tấtnhiên anh cũng không tin. Nhưng anh thấy lạ, vốn dĩ là con gái bìnhthường thì ít nhiều gì cũng sẽ trông đợi vào những cái truyền thuyếttình yêu như thế này, mà hai cô nàng kia lại có vẻ không trông đợi lắm.Là do hai cô nhóc này khác người hay là do con gái thời nay đều đã rấtthực tế mà không còn tin vào những thứ như vậy? Đáp án thật sự cho câuhỏi này là tùy vào suy nghĩ và niềm tin của mỗi người mà thôi.
Riêng về phần Dạ Nguyệt, mặc dù cô không tin truyền thuyết nhưng cô tin vàoduyên số phận. Nếu vận mệnh hai người dành cho nhau thì cuối cùng cho dù có trãi qua bao nhiêu sóng gió hay là trãi qua một cuộc đời vô cùngbình lặng thì cũng nắm chặt lấy tay nhau mà bước đến cuối cùng. Tình yêu với Dạ Nguyệt rất đơn giản, không phải là thiên trường địa cửu, khắccốt ghi tâm cũng không phải là đời đời kiếp kiếp, mà chỉ đơn giản làmuốn ở cạnh nhau, cho dù có bình lặng trôi qua từng ngày thì trong sâuthẳm tâm hồn vẫn không cảm thấy nhàm chán mà việc ở cạnh nhau trở thànhmột việc hiển nhiên không gì thay thế được.
“Chúng ta sắp tớirồi, để tới đó rồi mình sẽ kể cho cậu với mọi người nghe” Dương HoàngTrí cười đầy bí ẩn, thỏa mãn vì đã thu hút được sự chú ý của ai kia.
“Đáng chết, làm người khác tò mò rồi giờ bắt chờ đợi là làm sao” Lý Vân Nhi ức chế la hét.
Dạ Nguyệt cũng gật đầu đồng tình, này thật đáng đánh đòn a, chuyện cấm kịđối với một người phụ nữ là một khi đã bị khơi lên tính tò mò mà lạikhông thể biết ngay lập tức thì thật là…..muốn giết người aaaaaaa.
Dương Hoàng Trí lắc đầu “Mình cũng định kể cho chị Ngọc Linh nghe nữa”
“Vậy sao không để tới đó rồi nói luôn, úp úp mở mở nãy giờ làm cái gì?” Lý Vân Nhi quay qua liếc Dương Hoàng Trí.
“Bóp cổ… muốn bóp cổ nó….” Dạ Nguyệt cũng ức chế đưa tay lên làm động tác bóp cổ.
“Hai đại tỷ tha mạng cho em, em biết lỗi rồi” Dương Hoàng Trí vuốt mồ hôi “Lần sau em không dám tái phạm a”
“Còn có lần sau!?” Lý Vân Nhi liếc mắt trừng Dương Hoàng Trí, thật giống như lão bà đang hỏi tội lão ông dám ra ngoài làm chuyện lén lút a.
“Xin thề là sẽ không có lần sau” Dương Hoàng Trí giơ một tay lên thề thốt,mặt đầy vẻ vô tội đáng thương. Anh vốn dĩ chỉ muốn thu hút sự chú ý thôi mà, anh là vô tội thật nha oa oa.
“Được rồi Vân Nhi, nể tình chị Ngọc Linh bỏ qua cho tên nhóc này một lần đi” Dạ Nguyệt cười cười.
“Ghi sổ lại” Lý Vân Nhi chu môi bất mãn “Sẽ tính sổ sau”
Dương Hoàng Trí vuốt mồ hôi thở phào nhẹ nhõm, anh cũng tự hứa với lòng là sẽ không làm chuyện đâm đầu vào đường chết như hôm nay nữa. Bởi vậy ngườixưa có câu, tò mò quá mà hại thân nha. Nhưng anh nào dám nói câu này lên để bị đưa vào máy chém a. ( =)) )
Lăng Chi Hiên thì không có ýkiến, kể hay không kể cũng không quan trọng. Nhưng nhìn Dạ Nguyệt vui vẻ thì bất giác có một tầng nước ấm dâng lên trong lòng anh.
Nhưcảm giác được tầm mắt đang nhìn mình, Dạ Nguyệt quay qua cười với LăngChi Hiên. Lăng Chi Hiên xoa đầu Dạ Nguyệt, vẻ mặt đầy cưng chiều, nhưngtất nhiên không ai thấy được kể cả Dạ Nguyệt.
********** Ò Ó O Lằn ranh giới vô duyên oOo
Hai chiếc xe tiến vào bãi đổ xe gần bãi biển, mọi người xuống xe hít thởkhông khí trong lành. Trong không khí thoang thoảng mùi mặn của biển cả. Phía ngoài xa là mặt biển lấp lánh ánh nắng buổi sớm mai. Biển rộng lớn vô ngàn, không thể nhìn thấy được đâu là điểm tận cùng.
Ở gần đó là những căn lều tròn bãi biển, bên trong bán rất nhiều thứ quà lưuniệm. Có những căn lều cho thuê mướn dù, ghế ngồi, tấm trãi.... đầy đủdụng cụ cần thiết. Có những lều khác thì làm dịch vụ phục vụ nước uống,các món ăn hải sản tươi sống. Bên ngoài bãi biển thì đông nườm nượpngười, tuy còn rất sớm nhưng khách du lịch đã bắt đầu kéo đến ngày càngđông.
Mọi người đem đồ đạc từ trong cốp xe ra, quan sát được mộtchổ vắng vẻ ở phía xa kia thì bắt đầu quyết định đi về phía đó. Trênđường đi Dương Hoàng Trí ghé ngang căn lều cho thêu dụng cụ và mướnngười sắp xếp đầy đủ dụng cụ cho một buổi dã ngoại ở chỗ đã chọn kia.Còn mọi người thì ghé mua đồ hải sản tươi sống, nào là tôm cua biểnmực..... để người ta làm xong thì mang lại sau.
Cả nhóm ngườitrên đường đi đã thu hút rất nhiều sự chú ý của người khác, có trầm trồ, có ca ngợi, có mê say, có cảm thán..... chỉ hận sao mình không phải làngười đi chung với bọn họ.
"Dù sao thì bọn họ thường ngày đã rất nổi bật rồi, việc này cũng không nằm ngoài dự đoán lắm" Dạ Nguyệt cảm thán trong lòng.
"Chúng ta sẽ thay đồ tắm biển ở đây" Dương Hoàng Trí chỉ vào căn lều tròn ởphía bên tay phải "Trước khi về chúng ta cũng có thể tắm cho sạch nướcbiển ở đây"
Mọi người đi vào căn lều tròn. Bên trong khá rộngrãi, được chia làm hai khu vực cho nam và nữ. Phòng thay đồ ở bên tronglều, còn nhà tắm thì được xây dựng ở phía sau ngoài lều. Mỗi khu vực cóba nhà tắm, dành cho ai có nhu cầu tắm sạch nước biển.
"Vân Nhi,em đem đồ gì cho chị tắm biển vậy?" lúc nãy về phòng đi với Vân Nhi chưa có xem qua túi đồ, bình thường có đi tắm biển thì Dạ Nguyệt chỉ mặc áothun quần đùi thôi chứ không có mua đồ tắm.
"Em không thấy chị có đồ bơi nên đã lấy đồ của em cho chị mượn" Lý Vân Nhi lục trong túi đồra hai bộ đồ bơi "Chị chọn một bộ đi"
Nhìn hai bộ đồ bơi thiếuvải kia Dạ Nguyệt nhất thời đứng sựng người. Cô xem lại trong túi đồ của mình chỉ thấy một bộ váy dành để thay sau khi tắm biển và một vài thứlặt vặt khác. Dạ Nguyệt nhìn hai bộ đồ ngập ngừng hồi lâu cho đến khiDương Ngọc Linh thay xong vẫn chưa biết làm thế nào.
"Sao vậy?" Dương Ngọc Linh thấy lạ nên hỏi.
"Được rồi" Dạ Nguyệt thở dài nhắm mắt lấy bộ đồ màu xanh tạm chấp nhận đượctrên tay Vân Nhi, vì bộ này phía dưới là một cái váy ngắn mỏng che quầntắm dính liền bên trong.
"Vậy tụi mình vào thay đồ đi" Lý Vân Nhi cười đến vui vẻ, cô làm sao không biết Dạ Nguyệt nghĩ gì nhưng là do cô cố tình làm vậy. Đi tắm biển là phải mặc đồ bơi mới đúng chuẩn nha.
Sau khi thay đồ xong, Dạ Nguyệt mặc áo khoác nón của mình vào mới thấythoải mái được đôi chút. Mặc dù Lý Vân Nhi không hài lòng lắm nhưng côbiết đây là giới hạn rồi nên không ép Dạ Nguyệt nữa.
Ba người nam đã đứng đợi bên ngoài lều, bọn họ chỉ mặc quần đùi nam đơn giản, riêngLăng Chi Hiên có mặc một cái áo somi nhưng không cài nút (chủ yếu để che vết sẹo phía sau :'( ), cơ thể cường tráng của bọn họ phơi bày dưới ánh nắng chói chang. Thấy ba người đi ra thì Dương Hoàng Trí và Hàn Tử Minh nhất thời đứng ngây người tại chỗ. Nguyên lai là Lý Vân Nhi quá cuốnhút quá nóng bỏng, còn Dương Ngọc Linh quá tao nhã quá hấp dẫn. Nhữngngười đứng gần đó cũng không thể rời mắt khỏi bọn họ.
Bên này DạNguyệt thầm thở phào nhẹ nhõm, nãy giờ mặc dù có áo khoác nhưng cô vẫnkhông được tự nhiên cho lắm. Thấy hai người đó đã hấp dẫn sự chú ý củamọi người, không ai để ý đến mình thì lòng thoải mái đi rất nhiều. DạNguyệt từ xưa đến giờ chỉ muốn làm và dĩ nhiên cũng chỉ luôn là một nhân vật phụ trong mắt của người khác thôi, vì cô chỉ là người bình thườngnha. Và với Dạ Nguyệt, chuyện làm cho bản thân cảm thấy thoải mái mới là quan trọng nhất, như vậy mới có thể quậy phá chơi đùa hết mình được a.
Vậy mà có một người nãy giờ vẫn luôn nhìn cô không chớp mắt.
"Sao em lại mặc áo khoác?" Lăng Chi Hiên đứng kế bên Dạ Nguyệt, hơi cúi người xuống gần tai Dạ Nguyệt hỏi nhỏ.
"Vì như vậy mới cảm thấy thoải mái được đôi chút" Dạ Nguyệt quay qua ngẩn đầu lên nói, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Nhất thời môi Lăng Chi Hiên phớt nhẹ ngang má Dạ Nguyệt, Dạ Nguyệt sượngngười đứng ngây ngốc, hai rặng mây đỏ từ từ xuất hiện trên má Dạ Nguyệt.
Lăng Chi Hiên cười thầm trong lòng, để tay lên xoa đầu Dạ Nguyệt rồi vuốttóc Dạ Nguyệt, đáy mắt xẹt qua ý cười "Đi thôi". Và anh vui một phầncũng vì cảm thấy rất hài lòng khi Dạ Nguyệt không muốn để người khácthấy phần cơ thể được che giấu bên trong. Dù sao anh cũng không muốn đểngười khác nhìn thấy cô.
Bên kia Lý Vân Nhi cũng đang hối haingười đi nhanh lên. Thấy Lăng Chi Hiên không nói gì hay tỏ vẻ bận tâm gì nên Dạ Nguyệt cũng đi nhanh lại chỗ mọi người, dù sao cũng chỉ làchuyện ngoài ý muốn không nên nghĩ nhiều a.
Chỗ quanh khu vực màmọi người chọn có vẻ khá vắng người nên rất thoải mái. Vừa đến đã thấynơi đó đã được đặt sáu cái ghế dài, ba cây dù, hai cái bàn thấp. Phíasau là một cái bếp than nướng, dụng cụ nướng, dụng cụ để ăn và đồ hảisản tươi sống đã được ướp sẵn, riêng cua biển đã được gang me để trênbàn.
Dương Hoàng Trí cùng Lý Vân Nhi xung phong nhận nhiệm vụ nướng hải sản.
"Hôm nay đầu bếp chuyên nghiệp đây sẽ trổ tài nấu nướng cho mọi người cùngthưởng thức" Dương Hoàng Trí cầm đũa bắt đầu đem mực và tôm để lên bếpnướng, nhướng nhướng mày ra vẻ đầu bếp chuyên nghiệp.
"Chỉ lànướng đồ ăn thôi, khi nào mà cậu tự tay nấu được một bữa ăn hoàn hảo thì lúc đó mới được công nhận nha" Lý Vân Nhi bĩu môi nói. "Chậc, mai mốtlấy chồng mình sẽ chọn một người chồng vừa đảm việc nước vừa giỏi việcnhà a" Lý Vân Nhi cảm thán.
"Cậu là đang tuyển vợ hay cưới chồngđây" Dương Hoàng Trí sụ mặt xuống, chẳng lẽ mình phải đi học một khoáđầu bếp chuyên nghiệp sao trời?
"Nói vớ vẫn, dĩ nhiên là cướichồng rồi, một đại soái ca anh minh thần võ cưng chiều vợ như mạng a,này là ước mơ của mọi cô gái đó đồ ngốc à" Lý Vân Nhi ánh mắt mơ mộngrồi liếc Dương Hoàng Trí.
"E hèm, có một đại soái ca anh minhthần võ cưng chiều vợ như mạng luôn ở gần bên cậu mà cậu lại không pháthiện ra đó thôi" Dương Hoàng Trí giả vờ ho khan rồi bí bí ẩn ẩn nhìn LýVân Nhi.
"Đâu? Ai đâu?" Lý Vân Nhi ngó qua ngó lại nhìn nhưng tuyệt đối không nhìn người nào đó đang hí hửng mặt đầy vẻ chờ mong.
Bên này Dạ Nguyệt và Dương Ngọc Linh ngồi trên ghế vừa âm thầm cười tronglòng vừa xem đôi "vợ chồng son" cãi nhau um sùm đằng sau.
"NgọcLinh, để anh bôi kem chống nắng cho em" Hàn Tử Minh ngồi bên cạnh cầmchai kem chống nắng nói. Dĩ nhiên không phải tự nhiên mà anh lại yêu cầu thế, vì anh thấy nãy giờ có rất nhiều tên đàn ông khác đi qua lại nhìnDương Ngọc Linh với ánh mắt như sói đói thèm thuồng không che giấu, nênanh phải cho bọn hắn biết người phụ nữ này là của anh. Bọn tép riu nhưbọn hắn mà cũng dám muốn người phụ nữ của anh?
Dương Ngọc Linhsuy nghĩ một lúc rồi gật nhẹ đầu chấp nhận, dù sao thì anh ấy cũng làchồng tương lai của mình. Với lại chị cũng nhận ra ánh mắt của ngườixung quanh là thế nào nên cũng cảm thấy không thoải mái, nếu lấy việcnày dập tắt đi những cái ánh mắt đáng khinh đó thì cũng không phải việcto tát gì.
"Dạ Nguyệt, em cũng bôi kem chống nắng đi" Dương Ngọc Linh lấy chai khác đưa cho Dạ Nguyệt.
"Lúc nãy ở nhà em với Vân Nhi đã bôi rồi chị" Dạ Nguyệt lắc đầu cười rồiđứng lên "Em đi kêu nước uống đây, mọi người muốn uống gì?"
"Emmuốn uống cocktail I Love You" Lý Vân Nhi và Dương Hoàng Trí cùng nóimột lượt. Nói xong hai người còn quay qua nhìn nhau ngạc nhiên. DươngHoàng Trí bất giác nhìn Lý Vân Nhi cười đến vui vẻ.
"Cười cái gìmà cười" Lý Vân Nhi thẹn quá hoá giận, vẻ mặt vừa đỏ vừa hầm hầm quayqua chỗ khác không thèm nhìn người nào đó đang hí hửng nữa.
"Được rồi, chị biết rồi" Dạ Nguyệt cũng cười ha ha vui vẻ.
"Tôi đi với em" Lăng Chi Hiên đứng lên nói.
"Cũng gần mà, anh ở lại bôi kem chống nắng đi" Dạ Nguyệt lắc đầu, cô nghĩ anh mà đi chung với cô thế nào cũng gây ra sự chú ý nên tốt nhất là cô đimột mình a.
Lăng Chi Hiên làm sao không biết cô gái nhỏ đang nghĩ cái gì, anh cũng không ép cô nữa mà gật đầu ngồi xuống.
Mọi người nói xong tên thức uống mình muốn rồi Dạ Nguyệt cười cười rời đi.Cô đi về phía cái lều tròn xa xa kia. Trên đường đi hí hửng quan sátquang cảnh xung quanh. Đi được một đoạn vì không chú ý đằng trước mà côđụng vào một người đàn ông.
"Xin lỗi" Dạ Nguyệt hơi cứng người rồi rất nhanh chóng rời ra, tim vẫn đang đập mạnh sợ hãi.
"Ôh tụi bây xem này, một cô em học sinh trung học xinh xắn nha" người đànông cười trêu đùa nói với đám bạn toàn nam bên cạnh hắn rồi quay quanhìn Dạ Nguyệt. "Bé ơi, sao em có một mình vậy? Bạn em đâu rồi? Hay làem đi chơi với bọn anh đi"
Dạ Nguyệt ngước đầu lên nhìn hắn tacùng đám bạn, bọn hắn còn khá trẻ, cũng chừng như sinh viên đại học nămnhất năm hai gì đó, nhưng cách ăn mặc lại không giống sinh viên đang đidu lịch lắm, bọn chúng có lẽ là một đám lưu manh côn đồ a. Ánh mắt cùngnụ cười đểu càng phát huy tác dụng tối đa trên gương mặt bọn hắn.
Dạ Nguyệt nhếch khoé miệng cười lạnh rồi lạnh lẽo nhìn đám người đó: "Biến!!"
Nhất thời đám người đó đứng ngây ngốc mấy giây rồi bật cười thật to. Tên lúc nãy càng hứng thú áp sát lại gần Dạ Nguyệt: "Cô em thật là thú vị,trước giờ chưa có ai dám dùng thái độ này nói chuyện với anh, anh thíchrồi nha. Hôm nay anh sẽ cùng bé vui vẻ một trận cho thoả thích anh mớicam lòng" nói rồi giơ tay về phía Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt lùi về phía sau chuẩn bị 36 kế "tẩu vi thượng sách" thì một vòng tay ôm lấy eo cô rồi siết lại thật chặt.
"Bảo bối, thì ra em đang ở đây"
Nghe giọng nói trầm ấm vang lên phía trên, Dạ Nguyệt nhất thời thả lỏng người ngước lên nhìn người nào đó.
"Sao anh lại ở đây?"
"Tôi chờ lâu quá mà không thấy em quay lại nên đi tìm em" Lăng Chi Hiên cười như không cười cúi xuống nhìn Dạ Nguyệt, đáy mắt thấp thoáng một vàitia tức giận.
Nhưng cô đi chưa tới 10 phút nữa mà... Dạ Nguyệtcòn đang muốn hỏi sao anh lại gọi cô bằng bảo bối nhưng khi nhìn thấyánh mắt đó, phát hiện hình như người này đang giận nên chỉ gật gật đầukhông dám nói gì nữa.
"Này thằng kia, mày là thằng nào mà dámnhúng tay vào chuyện tốt của đại ca tao? Biết đại ca tao là ai không?Dám giành gái với đại ca tao à" một thằng đứng phía sau vẻ mặt hống hách nói.
Lăng Chi Hiên quay Dạ Nguyệt lại ôm Dạ Nguyệt vào lòng,ngước lên nhìn đám người đó, ánh mắt băng lãnh. Dạ Nguyệt lại khó hiểusao anh ấy tự nhiên lại ôm mình, nhưng cô nào biết nếu ai mà lỡ nhìnthấy ánh mắt hiện giờ của anh chắc sẽ lạnh đến thấu tâm can.
Đámngười kia rùng mình run run, tái xanh mặt mũi. Tên cầm đầu lúc nãy cũngđã nhìn ra người đàn ông đứng đối diện này không phải tầm thường, nhưnghắn ta là con của một đại ca xã hội đen thì làm sao có thể chùng bước mà để người khác đè đầu cưỡi cổ được.
Hắn gáng kìm chế nỗi sợ hãitrong lòng, cởi áo sơ mi loè loẹt đang mặc ra, phơi bày ra một vết xămhình bọ cạp trên cánh tay phải. Dấu hiệu này chính là người của bang BọCạp Đen, một băng xã hội đen không lớn cũng không nhỏ - địa bàn là ởthành phố bên cạnh và một vài khu vực của thành phố khác.
LăngChi Hiên xẹt qua một tia nghi ngờ rồi rất nhanh chóng thu lại ý dò xét.Ánh mắt vẫn lạnh như băng không có vẻ gì là sợ hãi khi nhìn thấy hìnhxăm đó.
"Được rồi anh bạn, hà cớ gì mà chúng ta phải kình nhau vì một đứa con gái tầm thường như vậy, phụ nữ đẹp hơn cô ta còn rất nhiềumà, đúng không?" tên cầm đầu giọng hơi run nhưng cố nén lại, làm bộ dáng hoà nhã nhưng có phần uy hiếp "Chúng ta đừng làm khó nhau nữa, chỉ cầnanh đưa cô ta cho tôi vui vẻ một đêm thì mọi chiện sẽ được giải quyết êm xui, tôi sẽ trả cô ta lại cho anh mặc anh tuỳ ý giải quyết. Còn khôngthì ngay cả cái môi của cô ta anh cũng đừng mong được giày vò nói chi là cái cơ thể đó, anh thấy sao?"
Lăng Chi Hiên không nói gì nânggáy của Dạ Nguyệt cho cô ngước lên rồi nhanh như chớp cúi đầu xuống ngậm lấy đôi môi ngọt ngào của ai kia. Dạ Nguyệt đang rất tức giận vì lờinói của tên kia nhưng cô chưa kịp phát tác thì đầu đã bị nâng lên và một đôi môi nóng bỏng đã bao phủ lấy môi cô, nhất thời đầu óc cô trống rỗng cũng quên luôn phải phản ứng lại như thế nào.