Kiều Tẫn nhìn hai chữ trên giấy, sững sờ một lát không kịp phản ứng lại.
Đây không phải để ghi nguyện vọng của cậu sao? Sao lại viết tên cậu, viết nhầm sao?
"Sao anh lại viết tên em?" Kiều Tẫn nghi ngờ nhìn qua, thấy vẻ mặt tựa cười mà không cười của hắn liền lập tức hiểu ra, "À, lấy ví dụ cho em sao?"
Lục Hàm Châu đưa tay về phía cậu ngoắc ngoắc ngón tay, chờ cậu đến gần mới nói: "Không phải, đây là nguyện vọng lớn nhất của tôi."
Kiều Tẫn giờ mới hiểu được, thì ra đây là lời yêu thương của hắn, trong lòng dường như có một dòng nước ấm chảy qua không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Không được cười!"
Kiều Tẫn thật sự không nhịn nổi, ôm bụng run vai bật cười, Lục Hàm Châu làm nhiều thứ lằng nhằng như vậy lại còn thêm lời yêu thương mờ mịt, quả thật không giống phong cách của hắn.
Dựa theo tính cách của hắn, hẳn là phải bá đạo ôm người vào lồng ngực, hôn đến thiếu hơi, làm đến khi cậu khóc lóc xin tha, sao đó nói một câu, "Không được rời khỏi tôi." Rồi sau đó lại khiến cậu khóc nức nở mà bảo đảm.
Hắn cẩn thận từng chút một như vậy cũng chỉ là vì một mình cậu, trong lòng Kiều Tẫn ngọt ngào vô cùng lại càng cảm thấy muốn cười, bị Lục Hàm Châu kéo qua ôm lên đùi, khẽ uy hiếp, "Cười nữa sẽ đánh đòn!"
Kiều Tẫn biết hắn thật sự không nỡ đánh mình, không hề sợ hãi nằm nhoài lên đùi hắn, "Em thật sự không nhịn được mà, một chút, chỉ một chút nữa thôi."
"Không nhịn được, vậy tôi giúp em nhịn." Lời nói vừa dứt, một bàn tay không nặng không nhẹ vỗ lên mông cậu, Kiều Tẫn lập tức ngẩn người, không đau tẹo nào nhưng lại có chút xấu hổ.
Hắn, vậy mà đánh vào mông cậu, loại trừng phạt này xấu hổ hơn nhiều so với những loại khác.
"Em không cười, không cười nữa." Kiều Tẫn vội vàng nhận sai, tay còn chưa kịp che lại mông nhỏ đã bị Lục Hàm Châu giữ lấy, một tay kia liền đánh xuống.
Thanh âm bộp bộp vang lên trong phòng, một chút đau đớn mang đến tê dại dị thường làm cho Kiều Tẫn từ từ có cảm giác, khẽ run rẩy trên đầu gối hắn, hô hấp cũng dần dần rối loạn.
"Đàn anh..."
"Còn dám cười tôi không?" Lục Hàm Châu bận rộn ở cửa hàng chọn quà nguyên một buổi trưa, ngay cả nhân viên bán hàng cũng khen hắn lãng mạn, vậy mà con thỏ nhỏ ngốc nghếch nhà hắn lại cười nửa ngày chưa dứt, không chỉ không cảm động lại còn làm hắn cảm thấy việc mình làm rất ngây thơ.
"Không dám nữa, anh đừng đánh mà." Kiều Tẫn vừa đau vừa thẹn, chờ hắn buông lỏng tay liền vội vã từ trên đầu gối hắn lăn xuống dưới đất, cách xa hắn một chút, mím môi nhỏ giọng oan ức nói: "Em cũng đâu có cười anh."
Lục Hàm Châu đã chuẩn bị sẵn sàng, tức giận lườm hắn một cái, "Vậy em cười cái gì?"
Kiều Tẫn yên lặng, bị hắn đánh đứa ngứa hết cả mông nhỏ, chậm rãi đi tới ngửa đầu hôn hắn một cái, "Em đang vui mà."
"Vui cái gì?"
Kiều Tẫn sợ hắn không tin lại muốn đánh liền vội vã nắm lấy tay hắn, sau đó mới ngồi xổm trước mặt hắn, có chút thẹn thùng nói: "Em nhớ lại, lúc mới gả cho anh bọn họ nói anh rất hung ác, cho nên, em rất sợ, nhưng rồi em nhận ra, anh là người tốt nhất trên đời này, là người tốt nhất đó nha!"
Lục Hàm Châu hừ lạnh một tiếng: "Giờ mới nhận ra?"
"Là muộn sao?"
Lục Hàm Châu đưa tay gõ lên trên cậu, "Không muộn, lúc nào cũng không muộn."
**
Lục Hàm Châu hiếm khi được một ngày rảnh rỗi ở nhà, người khác đi làm đôi khi cũng sẽ có thời gian nghỉ ngơi, ít nhất cũng phải là làm sáu nghỉ ngơi một, nhưng hắn dường như ngày nào cũng phải làm việc, đi sớm về trễ.
May thay Kiều Tẫn rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chưa bao giờ quậy phá, nếu là người khác hẳn là đã sớm ầm ĩ đòi ly hôn.
Đợt trước Kiều Tẫn mua không ít hạt mầm, mùa đông uể oải đi qua, xuân đến, đã nảy mầm gần hết.
Kiều Tẫn không quá am hiểu chuyện làm vườn, chỉ biết tưới chút nước vào sáng sớm. Có một bông hoa vừa nhú lên, Lục Mặc hiếu kì ló đầu ra, "Đây là hoa gì thế, nhanh như vậy đã nở được rồi."
"Nghinh xuân*." Lục Hàm Châu từ phía sau bước đến, đưa tay che mắt Lục Mặc sau đó cúi đầu cho Kiều Tẫn một cái hôn chào buổi sáng."
*Hoa nghinh xuân:
"Chào buổi sáng."
Kiều Tẫn giấu đầu lòi đuôi nắm lấy áo, đỏ mắt quay đầu đi nhỏ giọng đáp lại, "Chào buổi sáng." Nói xong lại ghé vào tai hắn nói: "Như vậy sẽ ảnh hưởng tới Mặc Mặc."
"Tôi hôn vợ tôi thì ảnh hưởng không tốt gì đến người ta, còn nữa, không phải tôi đã che mắt nó rồi còn gì."
Kiều Tẫn nhỏ giọng lẩm bẩm, "Anh che đi thằng bé vẫn biết chúng ta làm gì đó."
Lục Mặc lập tức giơ tay lên, "Con không biết gì hết, con không nhìn thấy Lục Hàm Châu hôn thẩm đâu!"
Kiều Tẫn: "..."
Lục Hàm Châu vỗ đầu Lục Mặc, "Lăn đi rửa tay mau, sắp ăn cơm rồi."
Lục Mặc còn muốn nói lại bị Lục Hàm Châu đạp vào mông một cái, lập tức hô lên: "Thẩm thẩm, chú hai đánh con!!"
Kiều Tẫn không biết hắn dùng sức như thế nào, vội ngồi xổm xuống xoa cho cậu bé, "Có sao không, đau không?"
Lục Mặc không hề sợ hãi trước ánh mắt hăm dọa của Lục Hàm Châu mà gật đầu: "Đau quá trời! Thẩm thẩm nhìn xem, có phải mông con chảy máu rồi không!"
Kiều Tẫn có chút trách cứ nhìn Lục Hàm Châu, người phía sau mặt mày "hiền lành" nói, "Còn không đi thì đừng ăn sáng nữa."
"Đàn anh!" Kiều Tẫn nghiêm mặt, "Không được đánh Mặc Mặc!"
Lục Hàm Châu không phản ứng kịp, nhìn Kiều Tẫn chống nạnh, hơi trầm mặt xuống, thấy có chút buồn cười, "Bảo bối, em coi tôi là trẻ con để dạy dỗ à?"
"Ăn, ăn cơm thôi."
Lục Hàm Châu kéo cậu lại, tay đặt lên bụng cậu, khẽ cắn vành tai cậu thấp giọng nói: "Hôm qua em dùng sức như vậy là muốn làm gì? Mưu sát tôi sao?"
Kiều Tẫn nghiêng đầu đi, hô hấp của người phía sau liền phả lên hõm cổ cậu, hun đến vành tai cậu đỏ chót.
Hôm qua cậu biết Lục Mặc cũng muốn cậu có em bé liền thấy yên tâm, đặc biệt là Lục Mặc nói muốn có em gái, cậu lại càng vui vẻ hơn, nhưng lại nghĩ tới Lục Hàm Châu vẫn luôn không bắn vào bên trong. Cậu cẩn thận nắm chặt, thậm chí còn thử lấy ngón tay đến vào bên trong không biết có hữu dụng hay không.
Cậu không dám chọc thủng lỗ áo mưa, sợ bị phát hiện, không thể làm gì khác hơn là làm như vậy.
"Kiều Kiều, gần đây em rất chủ động." Lục Hàm Châu cắn thịt mềm bên gáy cậu, thậm chí tay còn luồn vào áo, thăm dò xuống bên dưới bụng cậu.
"Thỏ con nuôi thả, học được cách phóng túng như vậy."
Kiều Tẫn bị hắn nói đến đỏ mặt, cả đầu đều cảm nhận được bàn tay hắn đang dạo chơi trên người cậu, lại nhớ đến Lục Mặc sắp rửa tay xong, căng thẳng giãy dụa, "Em không... Không có."
"Không có thật sao?" Đầu ngón tay Lục Hàm Châu điểm lên bụng cậu, khẽ vẽ vài vòng quanh rốn, nói: "Hôm qua tôi thấy em tự đẩy đồ của tôi vào, muốn làm gì?"
Kiều Tẫn không nghĩ tới mình bị hắn nhìn thấy, khẽ trợn to mắt lại lập tức cúi đầu.
"Khai thật, muốn làm gì? Bình thường dùng miệng ăn giờ muốn đổi chỗ khác?" Tối hôm qua Lục Hàm Châu cầm khăn mặt đi từ nhà vệ sinh ra nhìn thấy động tác của cậu liền hơi sửng sốt, định đi đến hỏi cậu muốn làm gì, vẫn may lời nói chưa kịp ra đã nhịn được.
Hắn cho là Kiều Tẫn muốn nếm thử chút vị, liền đứng ở cửa nhà vệ sinh lặng lẽ nhìn, không lâu sau thấy cậu cắn môi gian nan đẩy vào trong, chỉ là lần này không phải miệng.
Đến cả Lục Hàm Châu cũng bị sợ đến ngây người, rất lâu cũng không kịp phản ứng lại.
Kiều Tẫn càng nghĩ càng quẫn bách, tựa như đứa nhỏ làm chuyện xấu bị phát hiện. Cậu muốn đi xin lỗi nhưng lại không biết nói thế nào, chỉ đành yên lặng mà xấu hổ.
Cậu thừa dịp Lục Hàm Châu rời đi lại ăn vụng, là "ăn vụng" kiểu khác.
"Khai thật." Lục Hàm Châu uy hiếp, một tay nắm cằm cậu hướng về phía cửa nhà vệ sinh, "Lục Mặc chuẩn bị rửa mặt xong rồi, nếu em không nói thật tôi sẽ tự mình đi kiểm tra xem em có ăn vụng đồ của tôi không."
Kiều Tẫn nhìn cửa phòng vệ sinh đóng chặt, thật sự không dám nói, "Không, thật sự không có."
"Vậy để tôi tự kiểm tra." Hai ngón tay hơi tách ra liền cảm nhận được hô hấp của Kiều Tẫn vô cùng hỗn loạn, cả người đầy căng thẳng.
"Có nói hay không?"
Kiều Tẫn dùng sức lắc đầu, rõ ràng hai mắt đều sợ đến đỏ bừng nhưng vẫn cắn môi không chịu nói ra. Lục Hàm Châu thích nhất nhìn bộ dạng này của cậu, ghé vào tai cậu nói: "Bạn nhỏ này, nói dối sẽ bị trừng phạt."
Kiều Tẫn khẩn trương nhắm mắt, lúc này bên tay truyền đến tiếng mở cửa, ngay sau đó là giọng nói lanh lảnh của Lục Mặc, "Con rửa xong rồi, thẩm thẩm ơi ăn cơm thôi..."
Kiều Tẫn ngay lập tức trợn to mắt, cảm giác tay Lục Hàm Châu đã sắp đụng tới, trước mắt lại là gương mặt Lục Mặc ngây ngơ, theo bản năng co rút lại, dưới sự kích thích mà không kìm được khóc nức nở.
"Vẫn không chịu nói?"
"Em nói, em nói." Kiều Tẫn run rẩy, khóc nức nở dựa vào cổ hắn, "Anh lấy ra... lấy ra trước."
"Nói rồi lấy."
Kiều Tẫn vừa oan ức vừa trách móc, chỉ biết nghẹn ngào, "Em muốn mang thai, em..."
Lục Hàm Châu sững sờ, ngón tay theo bản năng cuộn tròn lại, không kịp khống chế lực, ngay lập tức Kiều Tẫn còn chưa nói hết đã khóc lên, thân thể run rẩy mềm lại trong lồng ngực hắn.
Lục Mặc hỏi, "Hai người đang làm gì vậy?"
Lục Hàm Châu trả lời thay Kiều Tẫn đang thẹn thùng chạy trốn, lạnh lùng nhìn Lục Mặc nói: "Thẩm đang giáo huấn ta, lần sau dám mách nữa sẽ bị đánh, nghe rõ chưa?"
Lục Mặc lè lưỡi một cái: "Thẩm thẩm thương con, con cứ mách đấy! Chú dám đánh con con liền mách thẩm thẩm."
Lục Hàm Châu "hừ" một tiếng, "Nhóc con mau đi ăn đi, nhanh rồi cút." Cơm nước xong, Lục Hàm Châu tự mình đưa Lục Mặc về.
Lục Bình Ngôn đã đến công ty, Lục Dương Huy bây giờ cũng bị giám sát, thân thể lão không tốt nên tiện bị giam lỏng ở bệnh viện.
Chu Uyển Dung ở cùng với lão được mấy tháng, thật sự không chịu được cảm giác bị giám sát này cho nên cũng rất ít đến bệnh viện.
Cả Lục gia to lớn ngoại trừ mấy người giúp việc thì cũng chỉ còn mình bà.
Chu Uyển Dung đứng ở ban công lầu hai nhìn xuống, âm thanh không quá lớn cho nên cũng không phải nghe rõ mồn một, chỉ có thể nghe được bà ta không còn cái cay nghiệt của ngày trước nữa.
Mặc dù Kiều Tẫn biết bà không thích mình nhưng vẫn vô cùng ngoan ngoãn mà chào hỏi.
Lục Hàm Châu không lên tiếng, dẫn cậu cùng vào phòng khách.
Chu Uyển Dung đi từ lầu hai xuống, mặc một thân sườn xám từ năm ngoái, áo khoác hờ trên vai thoạt nhìn cũng không phải loại mới, tóc tai không được cột lại, để xõa trên vai nhìn qua có chút tiều tụy.
"Hàm Châu."
Lục Hàm Châu không có cảm xúc gì nhìn bà, "Có chuyện?"
Chu Uyển Dung lau mặt, thở dài mang theo chút nức nở uể oải, "Lâu rồi con không về nhà, mẹ muốn đến công ty thăm nhưng lại sợ con quá bận rộn, con cũng không gọi điện cho mẹ."
Lời này mang theo chút trách móc, Lục Hàm Châu nghe mà khẽ cười nhẹ trong lòng, ngoài mặt vẫn lạnh lùng như trước, "Đây là nhà các người, không phải nhà tôi."
Câu nói này như thanh dao đâm trong gtim, Chu Uyển Dung cũng biết nhiều năm qua mình và Lục Hàm Châu cũng chỉ duy trì quan hệ mẹ con ngoài mặt.
Hắn, người này lạnh lùng vô tình, ngay cả bà, mẹ ruột của hắn cũng không có cách nào thân cận với hắn.
Tuy rằng hắn cho bà đủ tôn nghiêm của một người làm mẹ, thời điểm hắn còn nắm quyền ở Lục thị cũng chưa từng bạc đãi bà, mà lúc không còn quyền lực trong tay, bà cũng không thể bạc đãi Lục Dương Huy.
"Sao lại nói vậy, con họ Lục, là mẹ sinh ra, đây không phải nhà con vậy chỗ nào mới là nhà con?" Chu Uyển Dung giấu đi lúng túng, khách sáo vẫy tay về phía hai người, "Nào ngồi đi, đứng đó làm gì."
Lục Hàm Châu không dự định đóng giả khách sáo với bà, quay người muốn đi nhưng Kiều Tẫn lại bị Chu Uyển Dung kéo tay lại, "Kiều Kiều, con và Lục Hàm Châu kết hôn đã lâu rồi, mẹ có chút quà vẫn luôn không có cơ hội đưa cho bọn con. Bây giờ hai người các con cũng sắp tròn một năm rồi, mẹ cũng coi như có cơ hội đưa cho các con."
Kiều Tẫn ngơ ngác nhìn cái hộp nhỏ trong lòng bàn tay, không biết phải làm gì liền nhìn Lục Hàm Châu.
"Không cần, em ấy không cần đến thứ này." Lục Hàm Châu đặt hộp quà lên khay trà, lạnh nhạt nói: "Mai là khai giảng của Lục Mặc, nếu như các người không có thời gian, tôi sẽ gọi Ninh Lam tới đón thằng bé."
Sắc mặt Chu Uyển Dung xanh trắng luân phiên, cắn răng nhìn Lục Hàm Châu mạnh mẽ tỏ ra ôn nhu: "Mẹ sẽ đón thằng bé, nói đến chuyện này, các con kết hôn cũng sắp tròn một năm rồi, cũng nên cân nhắc đến chuyện con cái. Sau này có con cái, Kiều Kiều bận đi học, con cũng bận đi làm, mẹ sẽ qua chăm sóc đứa nhỏ."
Ngón tay Kiều Tẫn căng thẳng, theo bản năng nhìn Lục Hàm Châu.
Lục Hàm Châu nhìn ra Chu Uyển Dung chỉ là đang lấy lòng, biết là bà ta đang cảm thấy Lục Dương Huy và Lục Bình Ngôn không dựa dẫm nổi nữa rồi liền muốn tìm một chiếc thuyền mới, chỉ có điều, lại đi chọn một phương thức thấp kém nhất.
"Con cái?"
Chu Uyển Dung nghẹn lời, tựa như không nghĩ Lục Hàm Châu có thể gay gắt nhưu vậy, có chút lúng túng nói: "Hai con kết hôn đương nhiên là sẽ phải sinh con, nếu không người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ..."
"Nghĩ chúng tôi không đủ ân ái?" Lục Hàm Châu ngắt lời bà, khinh bỉ nói: "Có yêu nhau hay không không phải là để chuyện con cái chứng minh, vậy thì Lục Dương Huy không yêu bà, bà cũng sẽ không sinh ra tôi sao?"
Chu Uyển Dung lúng túng đến đỉnh điểm, bị chính con mình sỉ nhục nhưu vậy liền không nhịn nổi nữa, kích động siết chặt nắm tay, móng tay được cắt sửa gọn gàng theo đó mà găm vào lòng bàn tay.
"Tao là mẹ mày, mày dám nói chuyện với tao như vậy sao? Tao làm gì cũng đều là để tốt cho mày, giờ mày đủ lông đủ cánh rồi thấy mẹ như này cũng mặc kệ sao!?"
Kiều Tẫn không muốn nhìn họ cãi nhau, vội kéo tay Lục Hàm Châu, nhẹ nhàng lắc đầu.
Lục Hàm Châu nghiêng đầu, nhìn thấy Kiều Tẫn bị chuyện trước mắt làm cho hơi sợ, tức giận lập tức hạ dần, xoa đầu cậu nói: "Ổn rồi."
Chu Uyển Dung tức đến phát run, còn đang the thé giọng dạy bảo: "Tao sống ở Lục gia bao nhiêu năm, mày nghĩ là tốt đẹp lắm sao? Tao suốt ngày phải nhìn nọ ngó kia, phải xem sắc mặt Lục Dương Huy, ngay cả thằng què Lục Bình Ngôn cũng phải kính nể vài phần. Nếu mày có thể phấn đấu một chút nữa, lên nắm quyền Lục thị thì tao cũng không đến nỗi đi vào bước đường này!"
Lục Hàm Châu cau mày, ánh mắt hơi có chút không kiên nhẫn, "Cậu nói dạo này bà ngoại không khỏe, nếu bà có thời gian thì về thăm một chút."
Chu Uyển Dung dạy dỗ đến nghẹn họng, lúng túng nghiêng đầu đi.
Năm đó bà không danh phận đã mang thai, mà với phép tắc nghiêm ngặt của Chu gia, sao có thể làm kẻ thứ ba chen chân vào hạnh phúc của người khác? Cho nên bà bị ép phải phá thai cắt đứt quan hệ với người kia.
Bà tình nguyện đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, đi theo Lục Dương Huy, kết quả sinh ra Lục Hàm Châu, Lục Dương Huy không những không cần còn cảm thấy chán ghét bà.
Tình cảm không còn, tôn nghiêm cũng mất, từ đó về sai bà không còn dám về lại nhà nữa.
"Tôi chỉ đến chuyển lời, đi hay không tùy bà." Lục Hàm Châu nói xong liền dẫn Kiều Tẫn ra cửa Lục gia.
Mãi đến tận lúc lên xe, Kiều Tẫn vẫn có hơi không kịp phản ứng. Cậu biết quan hệ giữa Lục Hàm Châu và Chu Uyển Dung không tốt, nhưng đối chọi gay gắt như ngày hôm nay thì vẫn là lần đầu tiên được chứng kiến.
"Đàn anh ơi..."
"Ừ?"
Kiều Tẫn muốn hỏi hắn có buồn không nhưng rồi lại cảm thấy không đúng, nói sẽ sợ sẽ làm hắn càng buồn hơn, suy nghĩ một chút quyết định đổi đề tài giả vờ thoải mái hỏi hắn: "Hôm nay chúng ta sẽ đi đâu vậy?"
Lục Hàm Châu suy nghĩ một chút, nghiêng đầu hỏi cậu: "Tôi dẫn em đi gặp bà ngoại, dám không?"
Kiều Tẫn chần chờ một lúc, gật đầu: "Dám! Chỉ cần đi cùng anh liền không thấy sợ gì nữa!"
Khó chịu trong lòng đột nhiên vơi dần, Lục Hàm Châu đưa tay xoa đầu cậu: "Thật ngoan."