Khâu Phỉ còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Lục Hàm Châu đột nhiên đẩy khỏi xe, chưa kịp đứng dậy đã thấy đất dưới chân rung động một cái cùng với tiếng nổ mạnh.
Chiếc xe bị tông kia bỗng nhiên ầm ầm nổ tung, lửa bừng bừng bốc lên. Lục Hàm Châu đỡ cửa xe bước xuống bị chấn động này làm cho trực tiếp ngã xuống đất, Khâu Phỉ nhịn lại cảm giác ù tai lăn lộn đứng lên.
Cùng lúc đó, trận nổ xe thứ hai vang lên.
"Lục tổng!" Khâu Phỉ trợn to mắt tràn ngập sợ hãi, khói đen mù mịt khổng lồ bao lấy người Lục Hàm Châu.
Lục Hàm Châu ngay lập tức mất ý thứ, ánh lửa sau lưng vô cùng nổi bật, khắp nơi toàn là tiếng rít gào, mùi khét của lửa khiến người ta gay mũi cực kỳ, vô số người chen nhay chạy trốn.
Khâu Phỉ trực tiếp co quắp trên mặt đất, mãi đến tận khi Ninh Lam gọi điện thoại đến mới lộn xộn hỏi cô nên làm gì bây giờ.
"Làm sao bây giờ? Gọi xe cứu thương đi chứ còn làm sao!" Ninh Lam không khống chế được âm lượng nghe đầu bên kia khóc sướt mướt lại càng thấy phiền, hít một hơi thật sâu hỏi: "Tình hình bên Lục tổng bây giờ thế nào?"
"Ngất đi rồi."
"Không phải, ý tôi là bây giờ ở chỗ hai người cũng là tầm nửa đêm, tự nhiên ra ngoài làm gì?"
Khâu Phỉ đứt quãng nói, "Mấy ngày nay Mạc tiên sinh luôn đóng cửa không muốn tiếp, chỉ nói lần đoạt quyền này ông ấy sẽ không nhúng tay vào, sẽ giữ thái độ trung lập. Tuy Lục lão lần này bị rất nhiều chỉ trích nhưng dù gì cũng là ân nhân của ông ấy, ông ấy cũng sẽ không định bất nhân bất nghĩa."
Ninh Lam đập bàn một cái, "Ông ta có bệnh sao? Tôi bàn luận cùng thì nói muốn Lục tổng đích thân đi, bây giờ người đến rồi lại nói cái đạo lý này. Ăn no rửng mỡ nên muốn tìm người chơi đùa?"
Khâu Phỉ nghẹn ngào nói: "Mới vừa rồi Lục tổng còn nói bạn nhỏ trong nhà nhớ mình, vả lại cũng có thể không đi hôm nay nhưng vừa vặn Mạc tiên sinh hôm nay có hoạt động công ích cử hành đến nửa đêm. Nếu không phải là để về nước sớm, Lục tiên sinh cũng sẽ không gặp cái xui xẻo này..."
Ninh Lam: "Được rồi, thời điểm này còn nói nhảm cái gì nữa, đầu tiên cứ chống đỡ đi, tôi sẽ mau chóng đến đó."
Khâu Phỉ run tay: "Vâng, tôi biết rồi."
Ninh Lam vừa đau đầu vừa lo lắng, Lục Hàm Châu không biết có thể về nước đúng hạn hay không, nếu có thể thì hoàn hảo còn nếu không thì cũng không được nói cho Kiều Tẫn biết.
Cậu ấy nhát gan, biết được hẳn sẽ lo lắng đến chết.
Nhưng Lục Hàm Châu không thể về nước đúng hạn, cậu ấy sẽ lại lo nghĩ nhiều. Dựa theo ý tứ của Lục Hàm Châu, chỉ sợ là phải gạt Kiều Tẫn lần này.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là quyết định gọi điện thoại cho cậu.
Kiều Tẫn ngủ một giấc đến chín giờ hôm sau mới dậy, rèm cửa sổ không kéo, cậu bị ánh nắng mắt trời chiều vào mắt làm tỉnh dậy.
Cậu lật gội lên, nhìn thấy tấm thiệp màu trắng bạc tối qua giấu ở đó, trong lòng liền ngọt lịm, hận không thể nhìn thấy Lục Hàm Châu ngay lúc này.
Hôm nay là ngày thứ ba rồi đó, mai là có thể nhìn thấy hắn.
Kiều Tẫn nằm lì trên giường, cẩn thận cúi đầu hôn hai con búp bê được vẽ phác họa lên tấm thiệp, lại mở ra xem nội dung mà tối qua cậu đã xem rất nhiều lần.
Bên trái.
——Em là trời đất ban cho tôi. (1)
Bên phải.
Cảm ơn các vị đã đến đây tham gia lễ cưới của tôi và Kiều Tẫn...
Bất kể là xem bao nhiều lần, Kiều Tẫn đều cảm thấy ngọt ngào vô cùng, trong lòng như ẩn giấu một hũ mật ong lâu năm, từng luồng từng luồng thơm ngát tỏa ra bên ngoài, lẽ cưới của cậu và Lục Hàm Châu.
Hóa ra là Lục Hàm Châu muốn cho cậu một lễ cưới, thật ra lúc trước trong lễ cưới của giáo sư Phó hắn đã hỏi Kiều Tẫn có muốn hay không rồi.
Khi đó cậu trả lời thế nào chính cậu cũng đã quên mất, nhưng Lục Hàm Châu vẫn còn ghi vào tâm trí, luôn muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ.
Nghĩ tới đây Kiều Tẫn bỗng nhiên cảm thấy áy náy, Lục Hàm Châu luôn nói sinh mệnh là thứ không có cách nào báo trước được sẽ kết thúc ở đâu. Lần trước hắn đã chuẩn bị rất nhiều video cậu khiêu vũ, tự mình cắt nối, tự mình biên tập, kết quả cậu bị bệnh trước lúc hắn tặng.
Lần này dự định sẽ cho cậu càng nhiều hạnh phúc hơn nữa thì kết quả cậu lại khóc lóc đến nghẹn ngào.
Lục Hàm Châu bất đắc dĩ, giọng nói ôn nhu sủng nịch phảng phất còn bên tai, "Thật là, không thể làm cho em vui mừng được."
Kiều Tẫn kề sát má vào tấm thiệp, nhỏ giọng nói: "Đàn anh ơi, em rất thích anh đó."
Lúc này, điện thoại bỗng nhiên vang lên, Kiều Tẫn đưa tay lấy điện thoại, vừa nhìn thấy là Ninh Lam gọi tới liền bắt máy, lễ phép hỏi: "Chào chị Ninh Lam, có chuyện gì vậy ạ?"
Ninh Lam kìm nén bất an và nôn nóng, cố gắng ôn hòa hết sức nói: "Lục tiên sinh có thể sẽ về muộn một chút, tiên sinh nhờ chị thông báo cho em bảo em đừng lo lắng."Kiều Tẫn gật đầu một cái vừa định đáp lại liền lập tức phản ứng, "Có phải anh ấy đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Không có gì, chỉ là hơi bận rộn."
Kiều Tẫn không tin, từ trước đến giờ Lục Hàm Châu luôn là nói được làm được, nếu quả thật tạm thời không về kịp thì sẽ tự mình nói cho cậu biết, dặn cậu ngoan ngoãn ở nhà, không để cho người khác chuyển lời hộ.
Tuy rằng cậu không thông minh nhưng trực giác lại rất chuẩn, "Chị Ninh Lam, chị nói cho em đi, có phải anh ấy đã xảy ra chuyện không!"
Ninh Lam cắn môi, cẩn thận từng li từng tí, lạnh giọng nói: "Chỉ là chuyện công việc, tiên sinh không nói với em hẳn là có nguyên nhân, em ngoan ngoãn ở nhà..."
"Chị Ninh Lam, xin chị." Giọng Kiều Tẫn mang theo oan ức thậm chí còn có chút nức nở, "Chị nói cho em biết đi được không? Em nhất định sẽ nghe lời, không gây phiền phức cho mọi người, xin chị."
Tim Ninh Lam co rút nhanh đến có chút phát đau, thật sự là không đành lòng giấu cậu, trầm thấp thở dài một hơi: "Được rồi, tiên sinh bị tai nạn xe cộ liên lụy."
Trong đầu Kiều Tẫn lập tức trống rỗng, ngơ ngơ ngác ngác hỏi lại: "Liên lụy... Là sao?"
Ninh Lam lựa chọn nói sự thật, Kiều Tẫn có quyền biết những chuyện này, huống chi cũng có thể chia sẻ giữa vợ chồng với nhau, "Khâu Phỉ nói tiên sinh không có vấn đề gì nghiêm trọng, bọn họ không phải trung tâm tai nạn, chỉ là bị chấn động nổ xe lan đến, bị thương bên ngoài một chút."
Một giọt nước mắt lã chã rơi xuống tấm thiệp đám cưới, Kiều Tẫn vội lau nước mắt, không kìm được nghĩ đến bộ dáng hắn bị thương, sẽ nhắm mắt lại vĩnh viễn không mở ra nữa.
Không được, hắn còn chưa cho cậu một hôn lễ, sao có thể xảy ra chuyện gì được.
Đều do cậu, nếu không phải cậu nói nhớ hắn, nói ba ngày quá dài, hắn sẽ không gấp gáp muốn về nước như vậy.
Ninh Lam nghe tiếng khóc nức nở truyền đến, thấp giọng nói: "Sau khi chị xử lý xong chuyện ở đây liền đi qua đó, có bất kỳ chuyện gì sẽ báo cho em biết, đừng lo lắng."
Kiều Tẫn: "Chị Ninh lam, chị dẫn em theo được không? Xin chị, dẫn em theo cùng đi."
*
Hiện trường tai nạn quá nghiêm trọng, xe chở thùng dầu bị nổ tung, bốc cháy ngùn ngụt, tốc độ lan nghiêm trọng hơn người ta tưởng tượng. Chỗ trung tâm tai nạn có mấy người tử vong tại chỗ, ngoài trung tâm còn rất nhiều người bị dầu hỏa nổ làm bỏng.
Xe cứu hỏa đến, mất rất lâu mới có thể dập tắt đám cháy, từng nhóm từng nhóm xe cứu thương cũng tấp nập lui tới, còn có nhân viên đến kiểm tra nguyên nhân sự cố.
Khâu Phỉ lau mồ hôi trên mặt, cùng tài xế đi đến bệnh viện, gặp ai cũng hỏi. Trong bệnh viện toàn là người bị thương, mất chút thời gian mới tìm được giường bệnh của Lục Hàm Châu.
Khâu Phỉ được Lục Hàm Châu che chở nên cũng không bị thương nặng, ngoại trừ lúc bị hắn đẩy ra khỏi xe bị bong gân thì cũng không có gì đáng ngại. Cô cũng không thèm quan tâm đến việc kiểm tra, trực tiếp chạy đến phòng cấp cứu.
Khâu Phỉ bụm mặt ngồi xổm ở ngoài phòng cấp cứu khóc, mãi đến khi bác sĩ ra, cô mới đứng lên lôi kéo áo bác sĩ hỏi, "Bác sĩ, bệnh nhân thế nào rồi?" Bác sĩ nghi hoặc nhìn cô vài giây, sau đó mới cứng nhắc giải thích bằng tiếng Anh. Lúc này Khâu Phỉ mới phản ứng được vừa rồi mình đã sốt ruột quá mà nói bằng tiếng Trung, vội dùng tiếng Anh hỏi lại.
Bác sĩ đơn giản giải thích một chút, nói ngoại thương đều là chuyện nhỏ.
Tảng đá trong lòng Khâu Phỉ buông xuống, thở dài một hơi thiếu chút nữa quỳ xuống lạy ơn ông bà phù hộ.
Bác sĩ còn nói, "Chỉ là phần đầu bệnh nhân bị vụ nổ kia chấn động tương đối nghiêm trọng, đây cũng là nguyên nhân làm cho bệnh nhân bị hôn mê."
"Vậy anh ấy sẽ hôn mê bao lâu? Một ngày? Hai ngày?"
Bác sĩ cau mày nói: "Không chắc chắn, nhưng dựa theo kết quả kiểm tra thì không đến nỗi như cô đoán. Hai, ba tiếng sau chưa tỉnh thì gọi tôi."
Khâu Phỉ vội vã nói vâng, bác sĩ lại dặn dò: "Tuy rằng bệnh nhân không bị thương quá nặng, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng não bị chấn động mạnh, trước tiên cứ ở lại bệnh viện quan sát vài ngày đi."
Khâu Phỉ gật đầu liên tục, "Vâng vâng, làm phiền bác sĩ."
"Đi nộp phí thủ tục nằm viện đi, còn đứng ngây ra đó làm gì."
Khâu Phỉ nhanh chóng xoay người làm thủ tục nhập viện, tảng đá lớn rơi xuống rồi, sức lực cũng được lấy lại, vội vã trước sau làm xong việc mới về phòng bệnh.
Lục Hàm Châu đã tỉnh rồi, nửa ngồi dậy chỉnh lại giường, Khâu Phỉ lườm một cái bị dọa sợ gọi: "Lục tổng đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích! Muốn cái gì tôi giúp ngài lấy!"
"Giúp tôi lấy một cốc nước." Lục Hàm Châu dựa vào giường, dùng tay không cắm kim khẽ day day trán, khàn cổ hỏi: "Cô không sao chứ."
Hắn vừa nói lời này, Khâu Phỉ lại muốn khóc, nhịn nước mắt nói mình không có vấn đề gì, rót cho hắn một cốc nước đưa tới, "Lục tổng, ngài che cho tôi làm gì chứ, may là chỉ bị thương ngoài da thôi, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì ngài bảo tôi biết... Biết ăn nói với thái thái như nào đây."
Lục Hàm Châu nhận lấy cốc nước, uống một ngụm, cười nói: "Cô tốt nghiệp xong liền theo chân tôi, tôi cũng coi như là một trưởng bối của cô, không che cho cô thì để cô che cho tôi?"
Khâu Phỉ mím mím môi, vành mắt đỏ chót nói: "Tôi bị dọa đến sắp chết rồi, ngài còn tâm tình đùa giỡn."
"Đi rửa mặt đi, mặt bẩn như này là muốn biến thành dân tị nạn sao." Lục Hàm Châu đặt cốc nước ở tủ bên cạnh, cười nói: "Tôi không sao, đi đi."
Khâu Phỉ gật đầu, đi phòng vệ sinh rửa mặt. Lục Hàm Châu nhìn thấy điện thoại đặt trên mặt tủ, cầm lên, muốn xem một chút xem Kiều Tẫn có tìm hắn hay không.
Mặt trên có mấy tin nhắn thoại, Lục Hàm Châu mặt đầy ý cười, nghĩ thầm đứa nhỏ này nhất định đang vui vẻ chờ mình trở về.
Hắn mở tin nhắn ra, đoạn thoại đầu tiên làm hắn sửng sốt.
Kiều Tẫn nhịn lại nức nở hỏi hắn có nghiêm trọng không, hỏi hắn có đau không, từng tiếng nức nở như lưỡi dao thẳng tắp đâm vào tim hắn, vừa mềm vừa đáng thương.
Khâu Phỉ về phòng liền nhìn thấy Lục Hàm Châu mặt mày âm trầm, run rẩy hỏi: "Lục, Lục tổng, có chuyện gì sao?"
"Cô nói với Kiều Tẫn?"
Khâu Phỉ sửng sốt một chút, "Nói cái gì? Ý ngài là nói cho thái thái biết chuyện hôm nay? Tôi không có nói nha, chắc là chị Ninh Lam nói, tôi có nói cho chị ấy biết."
Bên tai Lục Hàm Châu vẫn là tiếng nức nở nghẹn ngào của Kiều Tẫn, không nhịn được muộn giáo huấn người: "Ninh Lam ngày đầu tiên đã đi theo tôi, còn là người được giao nhiệm vụ đón Kiều Tẫn hôm đầu tiên. Em ấy nhát gan như vậy, nghe gió thì tưởng là mưa, vốn không phải vấn đề gì to tát, tự nhiên nói cho em ấy làm gì!"
Khâu Phỉ nhỏ giọng nói: "Chị Ninh Lam cũng không muốn để..."
"Xem ra Ninh Lam bây giờ càng ngày càng..." Lục Hàm Châu vừa nói vừa gọi cho Kiều Tẫn, ngay tại lúc đầu bên kia nhận máy, nửa lời còn lại bị mạnh mẽ nhịn lại ở cuống họng.
Tiếng chuông rất gần, hắn vừa ngẩng đầu lên nhìn liền ngay lập tức cứng người.
Đứa nhỏ của hắn đang đứng ở cửa, tay cầm điện thoại, vành mắt đỏ chút, giọng run run nức nở gọi hắn: "Đàn anh ơi."
Tác giả có lời muốn nói: Thật sự là không ngược mà, chuyện của Mặn cháo thôi!
Editor có lời muốn nói: Niềm tin giữa mình và readers nhà mình bằng 0 =))).
(1)Đoạn này thật ra là "Em là ngân hà tặng cho tôi" là tên chương 70 – 79 ấy, nhưng mình hiểu lầm tên chương thành "Tặng tôi cả ngân hà". Thật ra cũng không gọi là hiểu sai, câu gốc ý là "Em là ngân hà tặng cho tôi." Thì mình ẩn dụ Kiều Kiều là ngân hà thì nó thành "Tặng tôi cả ngân hà." Còn ai tặng thì không biết =)). Thôi, lỗi mình TT, mình sẽ sửa sau ạ @@. Mọi sự giải thích cho lỗi lầm đều gọi chung là lươn lẹo OwO.
25/08/2020, niềm tin của một bạn reader hôm qua thật mãnh liệt, hôm nay bạn lại được gặp Lục tổng rồi nha. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.