Em Muốn Gặp Lại Anh

Chương 29



Editor: Pig

Beta-er: Sara

Thời Nghiên mở to mắt đến tận hửng đông, cô rất buồn ngủ nhưng vừa tới hửng đông đã mơ thấy Hàn Khâm. Trong mơ là cảnh anh tỏ tình với cô, nhớ lại cảm xúc của mình ngày hôm đó, có phải cũng giống như hôm nay, vừa vui vẻ vừa ngạc nhiên hay không?

Cuối cùng mơ lại không có. Nghĩ cả một đêm, nhớ lại hành trình gặp nhau, tìm hiểu nhau, yêu nhau của trước kia. 

Còn rõ ràng hơn cả trong mơ, cô cũng không biết vì sao có thể nhớ đến từng chi tiết như thế. Ví dụ như những lần ăn cơm anh đều sẽ tìm cớ, nếu không sẽ thấy xấu hổ không đi. Trước đó còn tìm hiểu mấy ngày nay cô muốn ăn cái gì, biết cô khi ăn gà rán sẽ không thích phần da giòn giòn, lần nào anh cũng xử lý sạch sẽ. 

Có lẽ cũng vì lần nào cũng rất rõ ràng, mà cô cũng không phải cô gái nhỏ mới mười mấy tuổi nên lần nào cũng mơ hồ đoán được tâm tư của anh. 

Chắc cũng vì điều này nên khi Hàn Khâm tỏ tình với cô, cảm xúc mong đợi nhiều hơn là ngạc nhiên. 

Trong nhà thì mẹ Thời luôn là người dậy sớm nhất, từ sáng sớm đã đi mua đồ ăn và nấu cháo. Thời Nghiên ở trong phòng nghe rất rõ ràng, không buồn ngủ nhưng lại lười đứng dậy.

Đợi cho đến khi cha Thời thức dậy, chờ hai người đều đi ra ngoài, Thời Nghiên mới bắt đầu ngồi dậy, kết quả lại đột nhiên cảm thấy buồn ngủ. 

Chờ đến khi cô tỉnh dậy một lần nữa thì sắp chiều, cũng may trong nhà không có ai, nếu không mẹ Thời chắc chắn sẽ mắng chết cô. 

Cô híp mắt, mơ mơ màng màng đi xuống phòng khách, ngồi xuống sofa, nằm một chút rồi mới mở mắt nhìn điện thoại. Người bạn trai mới lên chức ngày hôm qua không nhắn một cái tin nào cho mình, cô “chẹp’’ một tiếng, cảm thấy người nào đó thật sự không xứng đáng. 

Mặt trời ở bên ngoài vẫn còn gay gắt, Thời Nghiên nhìn thấy đã không muốn dậy nhưng lại muốn ăn dưa hấu. Cô quyết định đi ra ngoài, lên tầng xem có thể xin một chút hay không.

Vừa mới mở cửa ra, đang định lên cầu thang thì sợ đến mức lùi về phía sau hai bước. 

“Cậu…Sao cậu lại ở đây?” Cô trừng mắt nhìn người đang ngồi ở cầu thang. Hàn Khâm chống cằm nhìn cô: “Không biết sao?”

“Không biết, cậu ở đây làm gì vậy?”

“Chờ cậu.”

“Không phải cậu sợ…” Thời Nghiên nghẹn lời, chán nản: “Cậu không biết gọi điện thoại sao?”

Hàn Khâm thở dài, đứng dậy vỗ vỗ bụi trên người mình đi: “Bảy giờ tôi đã chờ cậu, cứ nghĩ đến tám giờ là cậu đi ra. Cuối cùng tôi đợi đến mười hai giờ, nghĩ bao giờ thì cậu đi ra.”

“Bây giờ tớ đã ra rồi đây.” Thời Nghiên không thèm quan tâm đến việc anh không gọi điện thoại nữa: “Cậu định làm gì vậy?”

“Đi chơi.” Anh cười nói. 

Cô khó hiểu nhìn anh: “Cậu không phải đi làm thêm sao?”

“Đã xin nghỉ rồi, đi thôi.” Hàn Khâm quay đầu bước đi thì Thời Nghiên vội vàng gọi anh lại: “Tớ đi thay quần áo đã, cậu đợi một chút.”

Cô luôn cảm thấy Hàn Khâm có chuyện gì đó, rất lạ, so với việc tỏ tình ngày hôm qua, anh giống như không để ý nhiều. 

Thời Nghiên không tập trung cũng đã thay xong quần áo, Hàn Khâm còn đang đợi ở bên ngoài. Anh thản nhiên nhìn bộ váy trên người cô, không nói nhiều, trực tiếp lôi kéo cô bước đi: “Hàn Khâm, cậu muốn dẫn tớ đi đâu vậy?”

Cô liên tục hỏi, anh không trả lời một câu, tới trước cửa khu nhà, cô mới nhìn thấy mấy người Tạ Dương và Lâm Thần Thư đứng ở cửa. Mấy người họ nhìn cô đều sửng sốt, không hiểu rõ tình huống này như nào. 

“Hàn Khâm, mày đưa cô ấy…”

“Xin giới thiệu, đây là bạn gái mới của tao.” Hàn Khâm mỉm cười, ôm lấy Thời Nghiên, vui vẻ giới thiệu. Thời Nghiên nghe thế có chút không vui, ý tứ của câu nói này rất lạ, cô lập tức tránh khỏi tay anh: “Hàn Khâm, tớ không muốn đi nữa.”

“Tại sao?” Hàn Khâm buồn cười nhìn cô: “Không phải cậu thích tôi sao? Tôi cũng thích cậu, phải cùng đi chứ?”

Nói thích dễ dàng như vậy, Thời Nghiên cảm thấy không hề giống lúc trước. 

“Thích chính là hiểu biết lẫn nhau, hiện tại cậu giả bộ làm gì?” Anh hừ hừ, cười lạnh, kéo cô đi theo. 

“Hàn Khâm…” Tạ Dương gọi anh lại, hiếm khi không cười nhíu mày nhìn anh.

“Thôi, không có gì.”

Hàn Khâm nhìn cậu ta một cái, cậu ta lập tức ngậm miệng. 

Bên trong quán bar nhỏ nhảy múa hỗn loạn, Thời Nghiên liếc qua một cái rồi lạnh lùng nhìn về phía Hàn Khâm, hỏi: “Cậu có ý gì?”

“Hả? Sao cậu lại mang cô ấy đến đây?” Một giọng nữ đến gần, âm nhạc ầm ĩ chút nữa thì át đi tiếng của cô ta.

Thời Nghiên quay người nhìn về phía Tô Vũ đang đi đến: “Sao cô lại ở đây?”

Tô Vũ cảm thấy kỳ lạ, nghi hoặc nhíu mày: “Cô biết tôi sao?”

Giọng điệu không có sự kinh ngạc mà mang theo ý châm chọc làm cho cô cảm thấy rất kỳ quái.

Thời Nghiên cười một tiếng, hình như trong lời nói còn có chút bi thương: “Có lẽ là trước kia đã từng gặp qua thôi.”

Tô Vũ nhìu mày, cảm thấy kỳ quái nhìn về phía Hàn Khâm, người kia tỏ vẻ không hiểu, nhưng cũng không quan tâm.

“Cậu muốn uống cái gì?” Hàn Khâm hỏi cô. 

Thời Nghiên hất tay anh ra, nói: “Hàn Khâm, tuổi cậu không lớn nhưng tại sao tâm tư lại nhiều như vậy? Đây còn không phải là muốn đuổi tôi đi, làm cho tôi chết tâm hay sao? Cậu cũng không nhất thiết phải làm như vậy nhưng tôi lại muốn xem cậu định làm những gì. Không thì chúng ta cùng chờ xem.”

Thời Nghiên vừa liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu anh, đáy mắt anh hiện lên bối rối nhưng rất nhanh đã biến mất. 

“Thời Nghiên.” Hàn Khâm gọi cô một tiếng, giọng nói mang theo chút tức giận. Anh vốn định bảo cô đừng nghĩ nhiều. 

Thời Nghiên cười nhẹ, nhìn Tô Vũ, không biết nghĩ đến cái gì rồi quay đầu rời đi. 

“Mày đồng ý làm bạn trai Thời Nghiên rồi làm cho cô ấy hết hy vọng, để cô ấy không quan tâm đến việc mày theo dõi Khưu Quang Niệm?” Tạ Dương rất nhanh đã hiểu hết mọi chuyện: “Cô ấy làm sao có thể biết được chuyện của mày với Khưu Quang Niệm, mày nói sao? Hay là biết chuyện của cha cô ấy?”

Hàn Khâm nhíu mày, không nói gì cũng không ai biết anh đang nghĩ điều gì. 

“Tôi với cô ấy chưa từng nói chuyện với nhau đúng không? Sao cô ấy lại có vẻ như quen biết tôi vậy? Giọng điệu cũng rất lạ.” Tô Vũ cũng cảm thấy phiền não, lần trước Thời Nghiên cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn cô ta, khiến cho người khác thấy hoảng sợ. 

Thời Nghiên sau khi về nhà, việc đầu tiên là chạy thẳng đến phòng làm việc của Thời Thiên Việt, nó vẫn được khóa giống như lúc trước, cô phát ngốc nhìn cái cửa. 

Bình thường Thời Thiên Việt vẫn luôn mang theo chìa khóa để ở trong cặp tài liệu của ông ấy. Cũng không biết bây giờ chìa khóa ở trong tay mẹ Thời hay vẫn ở trong cặp của ông. 

Khưu Quang Niệm, Hàn Khâm, Thời Thiên Việt, Tạ Dương, Lâm Thần Thư, một đám người rõ ràng không liên quan đến nhau, tại sao bây giờ lại dính lại một chỗ?

Thời Nghiên vô cùng đau đầu, ở kiếp trước lúc cô gặp Hàn Khâm, mấy người này sớm đã không có quan hệ, còn bây giờ thì lại khác. 

Có lẽ trong phòng sách của Thời Thiên Việt sẽ có đồ vật gì đó giải đáp được thắc mắc của cô nhưng rất khó để lấy được. 



“Cậu nói Tạ Dương?” Đột nhiên Cung Tây Thi bị Thời Nghiên gọi ra, hai người đang ngồi ăn mì thì cô nàng bị vấn đề mà Thời Nghiên hỏi dọa một chút: “Tại sao đột nhiên cậu muốn hỏi về Tạ Dương vậy?”

“Vì quan hệ của cậu ta với Hàn Khâm rất tốt nên mới tò mò thôi.”

“Cái này…” Cung Tây Thì cười cười: “Tớ không thân thiết với Tạ Dương lắm. Trước kia cậu ta đơn độc một mình, hình như là không có bạn bè. Nghe nói cậu ta là ở nhờ họ hàng, không giống với mấy người Lưu Toàn là bạn từ bé với Hàn Khâm. Có một điều kỳ lạ, tớ phát hiện mấy người Lưu Toàn bình thường hay ầm ĩ với nhau là thế nhưng khi thực sự có việc, Hàn Khâm không bao giờ dẫn theo bọn họ.”

“Vậy còn Lâm Thần Thư?” Thời Nghiên hỏi, sắc mặt Cung Tây Thi lập tức thay đổi. Lúc này cô mới nhớ ra đây là người Cung Tây Thi thích lúc trước.

“Cậu ta á?”

Cung Tây Thi thở dài: “Thành tích của cậu ta không tốt, thích chơi bời khắp nơi, trong nhà rất có tiền. Ở chỗ chúng ta bị phá bỏ và phải di dời ra chỗ khác thì nhà cậu ta chính là một trong các nhà đầu tư.”

“Nhà đầu tư?” Thời Nghiên hơi ngạc nhiên, Cung Tây Thi giải thích: “Chính là mảnh đất về sau chính phủ sẽ cải cách đó, có một đám nhà đầu tư sẽ bỏ tiền ra phá bỏ và di dời đến chỗ khác, đến sau này có thể dùng trong mục đích buôn bán.”

Thời Nghiên gật đầu, đột nhiên trong đầu lại hiện lên điều gì đó, phá bỏ và di dời? Khưu Quang Niệm vừa mới nhậm chức ở Bắc thành đã ra lệnh phá bỏ và di dời đi nơi khác thì đây hẳn là chuyện lớn. Chỗ ở của Hàn Khâm bị phá bỏ và di dời, Tạ Dương cũng vậy, nhà Mục Niên và nhà cô cũng như thế. Hình như có thứ gì đó, chỉ còn một lớp vải thưa nữa thôi. 

“Cái kia…” Thời Nghiên đang định hỏi cái gì đó thì đối diện với ánh mắt của Cung Tây Thi, bỗng nhiên ngây người. 

“Cài gì?” Cô nàng hỏi. 

Thời Nghiên do dự, đối diện với sự việc rõ ràng, cô bỗng nhiên trầm mặc. 

“Làm sao vậy? Cậu còn gì muốn hỏi sao?” Cung Tây Thi khua khua tay trước mắt cô, Thời Nghiên lấy lại tinh thần, nở một nụ cười chua xót. 

“Cậu hỏi cha mẹ Hàn Khâm hả? Cha của cậu ta trước kia ở trong thôn là người lợi hại nhất, đọc sách nhiều nhất. Lúc trước còn làm việc ở cơ quan, sau này được triệu đến phòng làm việc ở trên tỉnh, so với thị trưởng cũng không khác biệt lắm. Tớ không biết phải nói sao, khi đó người đến lôi kéo quan hệ rất nhiều, có điều nghe cha tớ nói cả nhà bọn họ đều rất tốt. Chẳng hạn như vấn đề phá bỏ, di dời đi nơi khác, lúc đấy vấn đề này không tốt, vẫn là chú Hàn nghĩ ra phương án giải quyết. Nhưng cuối cùng xảy ra mấy chuyện này nên chuyện phá bỏ và di dời mới bị lùi lại đến tận bây giờ. Cha tớ không nói gì nhiều nên tớ cũng biết vì sao.”

Thời Nghiên đi trên đường, trong đầu đều là những lời nói kia. Hình như cô biết Hàn Khâm đang tìm kiếm cái gì, đang làm gì, việc phá bỏ và di dời đi nơi khác, Khưu Quang Niệm, Thời Thiên Việt…

“Lại ăn cơm bên ngoài à? Lúc nào cũng chạy loạn khắp nơi, đồ ăn bên ngoài ngon hơn ở nhà sao?” Mẹ Thời nhìn cô trở về không nhịn được mà lải nhải, Thời Nghiên không nghe kỹ, quay đầu nhìn về phía cửa phòng của cha Thời. 

“Cha đã ăn xong rồi ạ?” 

“Ăn xong rồi. Con không phải đã nói ăn ở ngoài sao? Trong nhà không còn phần cơm cho con đâu.” Mẹ Thời cảm thấy kỳ lạ hỏi: “Sao đột nhiên lại hỏi cha con vậy?”

“Con có đề chính trị không biết làm, muốn hỏi bài từ chỗ cha.”

“Không phải đã chọn khoa học tự nhiên sao?” Mẹ Thời lại tìm được chuyện để nói: “Sớm biết vậy thì cứ thi khoa xã hội là được, cũng không phải môn sở trường, sau này chẳng may thi vào đại học…”

“Ai da, con biết rồi mà mẹ.” Thời Nghiên lắc đầu, vào phòng cầm sách sang gõ cửa phòng cha Thời. Mẹ Thời cảm thấy không vui, bản thân bà nói chuyện thế nhưng con gái lại không thèm nghe. 

Thời Nghiên tìm bừa một cái đề đi vào hỏi, cha Thời thấy cô đi vào thì lập tức khép tài liệu trên tay vào: “Có chuyện gì vậy?”

“Có câu đề không hiểu ạ.”

“Đề chính trị à? Mấy thứ này không thích hợp học bằng cách nhớ đâu.” Cha Thời cười cười, Thời Nghiên gật đầu, lại hỏi một câu khác: “Cha, nếu con thi trượt đại học thì làm sao bây giờ?”

“Còn tận một năm cơ mà, chưa gì đã gấp rồi à? Ôn tập thật tốt là được.” Cha Thời bất đắc dĩ cười. 

Thời Nghiên lại hỏi: “Nếu vẫn thi trượt thì sao ạ? Tất cả đều nói thi đại học giống như là độc mộc đấu với thiên quân vạn mã. Con lại là lần đầu tiên đi thi, có chút sợ.”

“Thất bại chẳng có gì đáng sợ cả, vẫn học lại được nhưng cũng có những thứ chỉ có một lần, thành thì sống, bại thì chết. Giống như trong quân sự vậy, nếu bại trận, những người chết đi cũng không thể sống lại được. Thi đại học cũng giống như một bậc thang mà con phải bước qua, còn thứ không thể lấy lại lần nữa chính là mạng sống.”

“Vậy cha à.. mỗi lần cha lên tòa án đều là vì những mạng người đó ạ?”

“Đúng! Đấy là trách nhiệm của cha.”

Thời Nghiên thấy cha Thời hơi thất thần, đột nhiên hỏi: “Vậy cha đã từng thất bại chưa?”

Thời Thiên Việt thấy hơi nao nao, từ đáy mắt nổi lên một chút bi thương: “Đương nhiên là có. Nhưng cũng chỉ có thất bại mới khiến cha nhớ đến khắc cốt ghi tâm là phải thành công.”

“Cha…”

“Con nghỉ sớm một chút đi, buổi tối cha còn có chuyện.” Thời Thiên Việt rất nhanh đã khôi phục lại sắc mặt, mở miệng đuổi người. Thời Nghiên không còn cách nào khác, chỉ có thể đi ra ngoài, còn quay lại nhìn ông thêm mấy lần, cô rất chú ý đến đống tài liệu dưới tay ông.

Thời Nghiên trở về phòng mình lấy máy tình ra, tra cứu thông tin về thị trường tiền nhiệm của Bắc thành là ai, sau đó lại tra đến văn phòng trên tỉnh. Quả nhiên là không khác tư liệu của cha Hàn Khâm lắm, chỉ có thể dựa vào may mắn tìm kiếm một số thứ liên quan thôi. 

Chắc chắn ở kiếp trước Thời Thiên Việt có đến Bắc Thành vào thời gian này nhưng không biết có phải vì việc phá bỏ và di dời hay không? Nếu là như vậy, Hàn Khâm đã đóng vai trò gì giữa Khưu Quang Niệm và Thời Thiên Việt lúc đó? Còn kết quả thì sao?

Thời Nghiên cũng không to gan đến mức tự tiện tra cứu về biên bản ghi chép lại những vụ án thất bại của Thời Thiên Việt. Trên mạng cũng không thể có, nơi duy nhất có chính là thư phòng của ông ấy. 

Nếu Hàn Khâm vì chuyện của cha mẹ mà để ý đến chuyện của Khưu Quang Niệm và Thời Thiên Việt, vậy còn Tạ Dương thì vì lý do gì? Tất cả có liên quan gì đến nhau? Còn cái chết kỳ lạ của mẹ Mục Trình Chi nữa. 

“Mục Trình Chi.” Thời Nghiên nằm trên giường nghĩ về người này, cậu ta cố chấp thích cô một cách kỳ lạ. Đến chính cô còn không nhớ bản thân đã gặp cậu ta chưa, có lẽ là lúc đi ăn tết nên quen biết.

Cô nhắm mắt lại để cho bản thân được thả lỏng, không suy nghĩ linh tinh nữa. Đến khi sắp buồn ngủ, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, cô như bước vào một khoảng không, có người nói: “Thật ra anh đã từng gặp em trước đó.”

Thời Nghiên ép bản thân phải mở mắt ra, nhìn trần nhà ngẩn người. Đây là những lời Hàn Khâm của kiếp trước đã nói. 

Lúc trước cô và Hàn Khâm gặp nhau là tại khu nhà thực tập của bệnh viện, nếu Hàn Khâm đã từng gặp cô, vậy là lúc nào?

Thờ Nghiên bỗng nhiên nghĩ ra một ý tưởng táo bạo, có thể kiếp trước cô đã gặp Hàn Khâm trong khoảng thời gian này?

Nếu là kiếp trước, Thời Thiên Việt không có khả năng chuẩn bị nhà ở đây trước khi có lệnh phá bỏ và di dời được. Chỉ có thể là sau đấy, nếu ông không đến, Hàn Khâm sẽ kiên nhẫn chờ sao?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv