Chuyển ngữ: Ciel
Nhân viên trong đoàn lần lượt đến nơi khác quay phim. Khách sạn ở mỗi vùng đã đặt xong, mọi người vừa chuẩn bị xong thì đạo diễn lại thúc giục để bắt đầu khai máy.
Sau khi đến khách sạn, trước tiên Bùi Anh gọi điện cho Tống Nam Xuyên thông báo về lịch trình của mình, hai người ngọt ngấy một hồi, ngay cả đồ đạc cô còn chưa kịp dọn thì đạo diễn đã hối thúc chạy ngay đến phim trường.
Sau khi chính thức khởi quay, mọi người mới đột nhiên phát hiện...Hoa sát* Mạc Thiên vương còn dẫn cả vợ theo!
*chửi thề
Mặc dù Mạc Trăn kết hôn đã hai năm nhưng vẫn có rất nhiều fans hứng thú vây xem hai vợ chồng nhà anh, và không khéo là hơn một nửa nhân viên trong đoàn phim đều là fan anh ấy.
Du Khải Trạch đứng nhìn vợ chồng Mạc Trăn trò chuyện tâm tình, anh chậc lưỡi nói: “Khó trách lúc đạo diễn hỏi anh ta có vấn đề gì về thời gian hay không, anh ta còn bảo không vấn đề gì cả, mang vợ tới đương nhiên là chẳng có vấn đề gì rồi!”
Đây cũng là lần đầu tiên Bùi Anh nhìn thấy vợ của Mạc Trăn, cô tò mò đánh giá hai người họ: “Vợ anh ấy vốn là trợ lý mà, dẫn cô ấy theo cũng không có gì lạ.”
Cũng vì “trợ lý” này cuối cùng lại gả cho Mạc thiên vương, dạo ấy trong nước còn lan truyền cơn sốt điên cuồng muốn được làm trợ lý.
“A, hình như họ đang chụp hình.” Bùi Anh hứng thú nhìn Mạc Trăn đưa máy lên chụp cho vợ một tấm.
“Sao lại không chụp chung nhỉ?” Cô hơi thắc mắc.
Du Khải Trạch đáp: “Không biết, chúng ta cũng tới chụp hình đi.”
“Chụp cái gì? Chút nữa là quay rồi!” Đạo diễn Triệu đúng lúc đi ngang qua, thuận miệng mắng Du Khải Trạch một câu.
Du Khải Trạch: “...”
Rêu rao với anh mà là hảo hán cái gì, có giỏi thì đi mắng Mạc Trăn đi.
Đạo diễn Triệu cứ thế chờ Mạc Trăn chụp hình cho vợ xong, mọi người mới bắt đầu làm việc. Bây giờ thời tiết đang độ nóng, phơi nắng ngoài trời suốt một buổi sáng, Bùi Anh cảm thấy mình cũng bị cảm nắng mất luôn rồi. Lúc nghỉ giải lao, vợ Mạc Trăn phát cho mỗi người trong đoàn phim một chai nước suối ướp lạnh.
“Cảm ơn cô.” Lúc phát đến chỗ Bùi Anh, cuối cùng cô cũng có thể quan sát “Mạc phu nhân” ở khoảng cách cực gần. Mái tóc suôn dài, nụ cười rất ngọt, nhìn thật đáng yêu. Khuôn mặt đó rất đẹp, khó trách tòa soạn () còn chạy theo mời cô ấy làm người mẫu đặc biệt.
Ồ, không đúng, phải nói là khó trách ngay cả Mạc thiên vương cũng không chịu nổi phải cướp lấy cô ngay.
Mạc phu nhân phát nước xong một lượt thì quay trở về bên cạnh Mạc thiên vương. Mạc Trăn khẽ cau mày nói với cô ấy chuyện gì đó, cô phồng má, cười híp mắt đưa chai nước cho anh ấy. Mạc Trăn vừa cầm chai vừa bất đắc dĩ xoa xoa đầu cô ấy.
...Mạc đầu sát*. Bùi Anh lặng lẽ dời mắt đi, quả nhiên là muốn làm mù mắt đoàn phim rồi.
*Skill xoa đầu rồi giết ngay lập tức
Cô uống một hớp nước mà vợ Mạc Trăn vừa mới phát, lấy điện thoại định lướt Weibo tỉnh táo hơn một chút.
Không ngờ là, trên Weibo cũng trở thành nơi cho Mạc thiên vương ngược cẩu*.
*ý là ngược đãi tâm hồn của dân tình đấy!
Chín giờ rưỡi sáng, thiên vương họ Mạc nào đó đăng một tin lên Weibo.
Mạc Trăn v: Hôm nay trời rất đẹp, phong cảnh cũng rất đẹp:) [ảnh]
Hình được đăng là một tấm hình của anh ấy, chắc là lúc nãy vợ anh vừa chụp giúp. Nếu chỉ mỗi cái này thì chắc đã chẳng có chuyện gì lớn cả, nhưng những người kết bạn với anh và cả vợ anh lại nhanh chóng phát hiện ra vấn đề.
Cùng lúc chín giờ rưỡi, vợ của vị thiên vương họ Mạc nào đó cũng đăng một tin lên Weibo.
Là đại lê chứ không phải đại lực: Hôm nay trời rất đẹp, phong cảnh cũng rất đẹp:) [ảnh]
Không chỉ có thời gian mà nội dung cũng giống hệt Mạc Trăn, ngay cả hình cũng cùng một góc độ, cùng một động tác,...Điểm không giống duy nhất trong tấm hình này là cô ấy mà thôi.
Bùi Anh: “...”
Rốt cuộc cô cũng hiểu được vì sao Mạc thiên vương lại không chịu chụp chung rồi đấy, đây mới là cảnh giới tối cao của ngược cẩu đấy mà.
Tự than thở là mình không bằng họ.
Có một Weibo lớn đăng hình bài đăng hai người họ cùng nhau, Bùi Anh nhấp vào để xem thử bình luận.
“Trong giới ngược cẩu tôi chỉ phục mỗi Mạc thiên vương. [mỉm cười]”
“Đinh Mông_Mông Chủ @ Kiều Dĩ Thần ngược cẩu cả đôi, cực kì không phục.”
“Lạnh lùng qua loa nhét thức ăn cho chó vào trong miệng [cười cry]”
“Ăn quả phỉ - thức ăn cho chó - hai năm, tôi béo lên năm mươi cân*:) “
*1 cân TQ = 0.5kg
“Ngay cả Weibo cũng phải biến thành tài khoản tình nhân nữa đấy à [tạm biệt]”
“Bây giờ là minh tinh rồi mà, không lo làm việc cho tốt, ngày ngày cứ bận rộn ngược cẩu [mỉm cười]”
“Bùi Anh, Bùi Bùi, tổng giám đốc Tống nhà cô đâu! Không thể thua được!”
Bùi Anh: “...”
Từ đó các kênh truyền thông đều biết chuyện Mạc thiên vương mang vợ ra ngoài để quay phim, mỗi ngày ở phim trường đều có vô số người không ngừng chạy đến cập nhật những thông tin ngược cẩu.
Để khen ngợi lòng dũng cảm của bọn họ, cư dân mạng còn gọi đùa đó là “Chiến trường ký giả“.
Mấy ngày sau khi câu chuyện ngược cẩu của Mạc thiên vương được lan truyền rộng rãi, rốt cuộc truyền thông cũng bất ngờ tung ra một tin hot
“Bùi Anh và Du Khải Trạch hợp tác lần hai, Du đại thiếu gia ân cần chăm sóc người đó ở phim trường?”
Nhân vật chính trong bài báo không còn là vợ chồng Mạc Trăn nữa mà lại là Bùi Anh và Du Khải Trạch, trong báo chỉ ra rằng, hai lần Du Khải Trạch hợp tác với Bùi Anh, ngay giữa phim trường anh đều biểu hiện rất ấn cần, lấy nước rồi lại lấy cơn, như thể còn chưa dứt tình được với Bùi Anh vậy.
Cuối cùng còn tung ra mấy tấm hình Du Khải Trạch lấy cơm hộp và nước giúp Bùi Anh.
Báo chí gắng gượng mở đường máu từ tin tức hai vợ chồng Mạc Trăn ngược cẩu, và cuối cùng họ đã thành công thu hút sự chú ý của cư dân mạng lúc này.
“Lại lấy Bùi Bùi của tôi ra tiêu khiển đấy à, có phiền không thế:) “
“Chỉ cầm cơm hộp giùm thôi mà, vậy mà cũng viết ra được? Ký giả rảnh rỗi buồn chán quá phải không? [mỉm cười]”
“Du đại thiếu nắm cho chặt nhé, nhân lúc hai người đang đơn độc bên ngoài [tà ác]”
“Không phải ỷ vào việc tổng giám đốc Tống không dùng Weibo sao? Đừng quên chuyện công ty truyền thông bị kiện cáo lần trước, mấy người đang đùa với lửa đó [mỉm cười]”
“Cái gì mà chưa dứt tình? Trước giờ Trạch Trạch của tôi và Bùi Anh chưa từng là couple đâu đấy! Chắc không phải là Bùi Anh tự tung tin đấy chứ?”
“Nói Bùi Bùi của tôi tự tung tin à? Hình như trong “Diễn viên” Bùi Bùi của tôi là vai chính, Trạch Trạch của mấy người chỉ là vai phụ thôi [hếch mũi]”
“Được rồi mọi người giải tán đi, là do ký giả não tàn, đã giám định xong”
Bởi vì Bùi Anh đi quay phim, tâm trạng của Tống Nam Xuyên đã cực kì không tốt, bây giờ đột nhiên còn nhìn thấy dòng tin tức hỏng bét như kiểu này, anh vô cùng phiền não.
Anh cầm điện thoại trên bàn lên gọi cho Bùi Anh. Lúc này Bùi Anh vẫn còn đang quay phim, điện thoại là do trợ lý của cô bắt máy. Trợ lý nhìn thấy ba chữ “Tống Cẩu Đản” trên màn hình thì trầm tư một lúc, cung kính đứng lên nghe điện thoại: “Xin chào tổng giám đốc Tống“.
Nghe thấy không phải giọng của Bùi Anh, Tống Nam Xuyên thoáng giật mình rồi hỏi: “Bùi Tú Quyên đâu?”
Trợ lý nói: “Cô Bùi đang quay phim, anh tìm cô ấy có chuyện gì không ạ? Nếu được tôi sẽ chuyển lời giúp anh.”
Tống Nam Xuyên nhíu mày, hỏi: “Khi nào cô ấy quay xong?”
Trợ lý đáp: “Chuyện này tôi không biết ạ, còn phải xem tâm trạng của đạo diễn.”
Tống Nam Xuyên: “...”
Sau này nhất định anh sẽ không đầu tư cho phim của đạo diễn Triệu nữa! Không chỉ mình anh không đầu tư, mà còn phải khuyên những người khác cũng không được đầu tư!
Anh cúp điện thoại một cái thật mạnh, ngồi trong phòng làm việc giận dỗi.
Có lẽ đạo diễn Triệu cảm nhận được oán niệm của anh nên sau khi quay xong cảnh này, ông cho mọi người nghỉ giải lao mười phút. Lúc Bùi Anh về lại chỗ của mình thì trợ lý đưa điện thoại cho cô: “Lúc nãy tổng giám đốc Tống có gọi, nghe giọng hình như tâm trạng không được tốt cho lắm.”
Bùi Anh ngẩn người, gật đầu cầm điện thoại: “Tôi biết rồi.”
Nhìn cô cầm máy rồi đi qua một bên, trợ lý nghĩ trong đầu, Tống cẩu đản và Bùi Tú Quyên... Cô cứ tưởng chuyện tình yêu của tổng giám đốc Tống và đại minh tinh Bùi là một thiên truyện tổng tài văn, không ngờ lại là một câu chuyện tình yêu mang phong vị nông thôn* như thế này.
*Giải thích: tên Tú Quyên thường phổ biến ở nông thôn, còn Cẩu đản (ý là chó con) là tên ở nhà ở nông thôn hay đặt.
Bùi Anh đi đến một chỗ yên tĩnh hơn, gọi lại cho Tống Nam Xuyên. Điện thoại chỉ vang lên một tiếng thì có người bắt máy: “Bùi Tú Quyên, em và Du Khải Trạch xảy ra chuyện gì đấy?”
Bùi Anh nghe anh hỏi thì mơ màng một lúc, cô hỏi lại: “Xảy ra chuyện gì ạ?”
“Em không xem tin tức sao? Weibo cũng đưa tin rồi đó!”
Cả buổi sáng Bùi Anh đều ở đây quay phim, nào có thời gian mà đi lướt Weibo. Cô khiêm tốn hỏi anh: “Họ lại viết gì thế?”
“Viết là Du Khải Trạch chưa dứt tình với em, lúc ở phim trường thì lấy nước lấy cơm hộp cho em, ân cần lắm phải không?!”
Bùi Anh nghe xong thì yên lặng mấy giây, bây giờ ký giả bát quái đã hết thời rồi hả, cái này mà cũng lấy ra nói được?
Bên kia Mạc thiên vương đang ngược cẩu rất tốt, sao không đăng chuyện anh ta đi ấy!
Cô thở hắt một hơi, giải tích với Tống Nam Xuyên: “Cơm hộp và nước là anh ta nhân tiện mang tới giúp em, nhấc tay* một cái thôi mà!”
*nguyên văn: cử thủ chi lao 举手之劳 - jǔ shǒu zhī láo (để chỉ việc nhẹ và dễ, không tốn tý sức lực nào, chỉ như nhấc cánh tay. Hay đọc thấy trong tình huống là làm việc gì giúp đỡ người khác, được người ta cảm ơn, thì khiêm tốn nói là chỉ là cử thủ chi lao mà thôi…)
“Nhấc tay một cái? Em không sợ hắn bỏ thuốc vào nước của em à?”
“...” Bùi Anh lại im lặng một hồi rồi nói với Tống Nam Xuyên, “Được rồi, sau này nếu anh ta có mang cơm hộp và nước tới cho em thì em sẽ không nhận.”
“Không chỉ không nhận mà còn phải lên án quyết liệt hành động của cậu ta!”
“...Được, em biết rồi.”
Thấy Bùi Anh ngoan ngoãn nghe lời như vậy, giận dỗi trong lòng Tống Nam Xuyên cũng vơi bớt ít nhiều: “Khi nào em mới về? Đã năm ngày rồi.”
“Vâng...Có khi còn phải ở lại thêm mấy ngày nữa.”
“Còn phải ở thêm mấy ngày? Lần trước em nói đúng một tuần, chẳng lẽ còn muốn kéo dài hơn nữa hả?”
“Dạ, chuyện này em cũng không thể quyết định được, phụ thuộc vào tiến độ của đoàn làm phim mà.”
“Có phải Du Khải Trạch kéo dài tiến độ không? Cả ngày không lo quay phim cho tốt đi, chỉ lo đi giúp người khác lấy cơm hộp, cậu ta thích cơm hộp như thế sao không đi bán cơm hộp luôn đi!”
Bùi Anh: “...”
Nghe có vẻ như oán khí của tổng giám đốc Tống càng ngày càng lớn nhỉ.
“Tối đa mười ngày, mười ngay sau nhất định em sẽ về.”
Tống Nam Xuyên vẫn cau mày: “Nói cách khác là anh phải trải qua năm ngày như vậy nữa?”
“Ừm...”
Bùi Anh còn muốn nói tiếp nhưng trợ lý đã đi đến gọi cô: “Bùi Bùi, đạo diễn gọi cô.”
Bùi Anh gật đầu với cô ấy tỏ ý đã biết, vội vã nói với Tống Nam Xuyên: “Đạo diễn gọi em rồi, em cúp máy trước, lát nữa em gọi cho anh.”
Cô nói xong thì cũng cúp máy luôn, Tống Nam Xuyên nghe điện thoại thình lình bị ngắt, tâm trạng lại ngày càng khó chịu.
Bùi Tú Quyên, em được lắm, bây giờ còn dám cúp điện thoại của anh.
Anh ném điện thoại lên bàn, gọi nội tuyến cho Tiểu Trương: “Huỷ hội nghị hôm nay cho tôi, tôi phải đi thành phố H.”
Tiểu Trương: “...Được, tổng giám đốc Tống.”
Thành phố H chính là nơi đoàn phim “Diễn viên” đang quay ngoại cảnh. Lúc Tống Nam Xuyên đến trường quay, bên ngoài sân đã chật ních đầy những xe lớn nhỏ, còn có có bảo vệ đang giăng dây cảnh giới giữ trật tự.
“Hình như là phóng viên, còn có cả fans hâm mộ của các minh tinh nữa.” Tiểu Trương nhìn ra cửa sổ rồi giải thích với Tống Nam Xuyên.
Tống Nam Xuyên cũng không buồn quan tâm những người này là ai, anh chỉ hy vọng xe của mình có thể lái vào trong càng nhanh càng tốt: “Đi thẳng vào, để bảo vệ cho đi.”
“Vâng.”
Là cổ đông lớn của Hoàn Vũ, dĩ nhiên bảo vệ không dám làm khó dễ, mà ký giả và fan hâm mộ nhìn thấy chiếc xe xa xỉ lao vào cũng đoán được người bên trong nhất định không đơn giản.
Xe của anh vừa lái vào thì có một ký giả nói: “À, tôi nhớ ra rôi, đây chẳng phải là xe của tổng giám đốc Tống hay sao?”
Một ký giả khác la ầm lên: “Anh ta tới thăm Bùi Anh à? F*ck sao cậu không nói sớm, lúc nãy tôi đâu có chụp hình!”
“Tách tách tách tách...”
“...”
Qua khu bị phong toả, đường bên trong đi thuận lợi hơn nhiều. Tài xế tìm chỗ đậu xe, Tống Nam Xuyên mở cửa đi xuống.
Xa xa có thể nhìn thấy phía trước là một đám người vây quanh, bên cạnh còn có mấy giá đỡ máy quay phim. Bùi Anh và Mạc Trăn đứng ở giữa đang chuyện trò gì đó.
Tiểu Trương theo sau Tống Nam Xuyên, kinh hồn bạt vía. Nhìn dáng vẻ này của tổng giám đốc Tống chẳng khác nào hỏi tội, nếu cãi nhau với cô Bùi trước mặt đông người như vậy, ngày mai lại được lên báo cho mà xem.
Tống Nam Xuyên đi đến phía sau, đúng lúc nghe đạo diễn hô “cắt” với Bùi Anh: “Cô làm sao thế hả Bùi Anh? Một câu thoại đơn giản như vậy mà cũng không nói được? Hai ngày trước vừa khen cô thì cô kiêu ngạo rồi đấy hả? Cô nên mừng vì thầy Hạnh Tâm bận bịu việc kết hôn nên không tới phim trường, nếu không thấy cô diễn như lúc nãy chắc sẽ giận đến mức huỷ vai nữ chính của cô!”
Bùi Anh: “...”
Đây là lần thứ n trong hôm nay đạo diễn lên cơn một cách không thể lý giải, mọi người đã quen rồi, Mạc Trăn vỗ vai Bùi Anh một cái, an ủi cô chớ để trong lòng.
Quả thật Bùi Anh cũng bận tâm lắm đâu, nhưng Tống Nam Xuyên vừa đến phim trường thì lại không giống vậy.
Đạo diễn Triệu này ghê gớm quá nhỉ, lúc trước anh chỉ mới nghe Bùi Anh nói thôi, bây giờ chính mắt mình nhìn thấy, lửa giận càng bùng lên dữ dội..
Người phụ nữ của anh anh còn không nỡ mắng, ra bên ngoài lại bị mắng thế này!
Anh cau mày bước tới, Bùi Anh nhìn thấy anh thì sửng sốt cả người: “Xuyên Xuyên sao anh lại tới đây?”
Tống Nam Xuyên không trả lời cô mà nhìn sang đạo diễn: “Đạo diễn Triệu, Bùi Anh diễn không tốt chỗ nào ông có thể chỉ ra, cứ mắng chửi thế này là coi tôi chết rồi đấy hả?”
Bùi Anh thấy Tống Nam Xuyên đối mặt với đạo diễn, cô vội vàng kéo vạt áo của anh, nhỏ giọng nói: “Hôm nay tâm trạng đạo diễn không tốt, để ông ấy mắng vài câu cũng không sao mà.”
Tống Nam Xuyên lạnh giọng cười nói: “Tâm trạng không tốt? Tâm trạng không tốt thì có thể tuỳ tiện mắng chửi người khác ở trường quay nữa à? Ai chọc anh thì anh tìm người đó mắng lại, trút giận lên Bùi Anh là sao?”
Toàn bộ trường quay đều yên tĩnh, đạo diễn và Tống Nam Xuyên giằng co mấy giây, ông ta mới hô to một tiếng: “Nghỉ ngơi nửa giờ!”
Đạo diễn vừa nói xong thì xoay người bỏ đi không thèm quay đầu lại, phó đạo diễn vội vàng đuổi theo, nhân viên đoàn phim cũng xì xào bàn tán.
Bùi Anh vội vàng kéo Tống Nam Xuyên đến khu nghỉ ngơi, hỏi anh: “Sao đột nhiên anh lại tới đây?”
Tống Nam Xuyên nói: “Em không muốn về thì anh phải tới tìm em thôi.”
“...” Bùi Anh nghẹn một chút, “Không phải em không muốn về, anh cũng thấy mà, đạo diễn như thế này thì tiến độ hôm nay cũng chậm hơn nhiều rồi.”
Vừa nghĩ tới đạo diễn Triệu, Tống Nam Xuyên lại nhíu mày một cái: “Ông ta thế nào? Ăn phải thuốc nổ hả?”
Bùi Anh nhún vai: “Em cũng không biết, từ sáng tới giờ cứ như vậy đấy, có khi mua cổ phiếu bị rớt giá cũng nên.”
Tống Nam Xuyên: “...”
Tiểu Trương thấy Bùi Anh và Tống Nam Xuyên ngồi một bên chuyện trò vui vẻ thì thở phào nhẹ nhõm, hình như tổng giám đốc Tống đã quên mục đích tới đây lần này rồi thì phải.
Xem ra với anh ấy, Bùi Anh như thể một miếng dưa hấu lạnh giữa ngày hè nóng nực.
Đạo diễn rời đi hơn mười phút thì đã quay về cùng với phó đạo diễn. Ông ta đi đến khu nghỉ ngơi của Bùi Anh, mệt mỏi nói: “Xin lỗi, vợ tôi đột nhiên muốn ly hôn với tôi, cho nên tâm trạng hôm nay không được tốt.”
Bùi Anh vô tình nghe được tin bát quát này thì có hơi ngỡ ngàng, Tống Nam Xuyên giật giật chân mày, ngước mắt nhìn về phía ông ta: “Thường xuyên ra ngoài như vậy nên ở trong nhà rất dễ xảy ra chuyện đó.”
Đạo diễn cầm một điếu thuốc, định lấy ra hút thì bị Tống Nam Xuyên rút ra: “Bùi Anh không thích mùi thuốc lá, đừng hút thuốc ở chỗ này.”
Đạo diễn: “...”
MD mình thì phải ly hôn, ở phim trường lại xuất hết đôi này sang đôi khác! Trước giờ chưa thấy đạo diễn nào thảm như mình vậy!
Tống Nam Xuyên rút điếu thuốc đi, lấy cây kẹo que từ chỗ Tiểu Trương đưa cho ông ta: “Ăn cái này đi, tốt cho sức khoẻ lại còn ngon.”
Đạo diễn: “...”
Anh ngậm cây kẹo que vào miệng, Tống Nam Xuyên vỗ vai anh một cái, nói: “Hôn nhân không phải cứ nói bỏ là bỏ, anh nhanh quay xong phân đoạn này rồi cho đoàn phim nghỉ ngơi, quay về nhà dỗ vợ mình đi đã.”
Đạo diễn ngậm kẹo que gật đầu một cái, khoé miệng Tống Nam Xuyên nhếch lên: “Vậy được rồi, khoảng thời gian này mọi người đã cực khổ nhiều, tối nay tôi mời cả đoàn phim ăn cơm.”
Đăng bởi: admin