Chuyển ngữ: Nấm lùn
Trong nước, thầy Hạnh Tâm là một tác giả truyện trinh thám nổi tiếng, từ lúc ra mắt cho tới nay, đã có hơn mười bộ tiểu thuyết được xuất bản, nhưng cho tới bây giờ thầy ấy chưa bao giờ xuất hiện, ngay cả buổi ký tặng sách cũng chưa từng tham gia.
Hôm nay buổi họp báo phim Diễn viên cũng là lần đầu tiên anh công khai xuất hiện trước mọi người, ngay cả phóng viên trong buổi họp báo cũng không kìm nén được tâm tạng háo hức của mình, sau khi bắt đầu phỏng vấn, câu hỏi đầu tiên không dành cho Mac Trăn mà lại hướng mũi nhọn về phía Ngôn Nho Ngữ.
“Xin hỏi anh là thầy Hạnh Tâm thật sao?” Có phóng viên hỏi ngay không thể chờ được nữa.
Bùi Anh đổ mồ hôi, nghe thầy Hạnh Tâm trên sân khấu trả lời: “Đúng vậy, tại sao tôi lại không nghĩ ra chuyện tìm người tham gia thay mình nhỉ.”
Phóng viên ở đấy đều bật cười, Bùi Anh nắm được điểm chính ngay, giọng thầy ấy hay quá!
Phóng viên nọ lại hỏi: “Thầy ơi, ngoại hình của thầy xuất sắc như vậy, thầy có nghĩ tới việc đổi nghề gia nhập giới giải trí không?”
Trên sân khấu, thầy Hạnh Tâm nhíu mày đáp lại: “Tại sao lại hỏi tôi chuyện này? Không phải người mọi người nên quan tâm là Mạc Trăn đấy sao? Biên tập của tôi đã nói như vậy mà.”
Bùi Anh: “...”
Phóng viên phía dưới lại cười ầm lần nữa, cuối cùng sự chú ý của mọi người đã thành công chuyển sang người Mạc Trăn. Bình thường buổi họp báo chỉ kéo dài nhiều nhất là ba mươi phút, người được lợi nhiều nhất chắc chắn chính là tác giả của truyện, thầy Hạnh Tâm.
Độc giả của anh và giới truyền thông không chỉ tranh nhau công bố ảnh chụp của anh trong buổi họp báo mà ngay cả câu nói “Biên tập của tôi nói như vậy” đều được nhắc đi nhắc lại ở trên mạng nhiều lần.
Tống Nam Xuyên ngồi trên ghế sofa xem buổi họp báo cùng với Bùi Anh, tâm tình nhẫn nại chờ đến khi kết thúc, anh cầm điều khiển tắt tivi.
Bùi Anh cau mày xoay người sang nhìn anh: “Sao anh lại tắt tivi?”
Tống Nam Xuyên nói: “Không phải đã hết rồi mà?”
“Nhỡ sau đó còn có thêm tin tức gì thì sao?”
Tống Nam Xuyên nhìn cô như thể đang nghiên cứu điều gì: “Em là fan của Mạc Trăn à?”
“Em là độc giả trung thành của thầy Hạnh Tâm!” Nói tới điều này, hai mắt Bùi Anh lại sáng bừng hẳn lên, “Tất cả sách của anh ta em đều đọc hết rồi, đúng rồi, lúc dọn nhà em còn cầm theo tiểu thuyết của anh ấy nữa mà, anh không nhìn thấy à?”
“Anh có nhìn thấy.” Tống Nam Xuyên gật đầu, bây giờ những quyển sách kia đang được đặt trong giá sách của anh, “Nhưng mà anh cứ tưởng em muốn tiếp cận vai nữ chính trong phim Diễn viên nên mới đọc.”
“Không không không, em rất thích sách của anh ấy thật, anh nói xem, nếu nhận được vai nữ chính trong phim này, có khi nào em sẽ gặp được anh ấy không?!”
Cho tới bây giờ, thầy Hạnh Tâm chưa hề tham gia bất cứ buổi kí tặng sách nào, đây cũng là điều mà nhiều độc giả tiếc nuối nhất.
Tống Nam Xuyên đáp: “Anh nghe bên Hoàn Vũ nói, buổi casting vai nữ chính sẽ diễn ra vào đầu tháng tám, nhưng mà thầy Hạnh Tâm yêu cầu rất khắt khe đối với việc chọn lựa diễn viên.”
Anh nói vậy vốn là muốn nhắc nhở Bùi Anh, không nên ôm quá nhiều hi vọng, tránh cho khi không nhận được vai lại buồn rầu thất vọng, nhưng sau khi nghe xong, Bùi Anh lại nghe ra điểm khác: “Nói vậy à trong buổi thử vai này thầy Hạnh Tâm sẽ đến đó nữa sao? Nghĩa là nếu em tham gia thử vai là có thể gặp được thầy Hạnh Tâm rồi?!”
Tống Nam Xuyên: “...”
Kiều Dĩ Thần mới đi, thầy Hạnh Tâm lại tới, hay thật.
Mặc dù bây giờ Tống Nam Xuyên đang rất là tức giận, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười như trước: “Em không biết ngay cả Lý Tư Tư và Nghê Bạch cũng không lọt vào mắt thầy Hạnh Tâm nữa à? Xoi xét như vậy hơn phân nửa là bị bệnh tâm lý.”
“... Anh mới bị bệnh tâm lý ấy, thế là ghen tị!” Bùi Anh liếc anh.
Tống Nam Xuyên đáp: “Trước kia anh có đọc sách của anh ta viết, có thể sáng tạo một nhân vật vặn vẹo đến thế, không bệnh tâm lý thì cái gì nữa đây?”
“Đây là phản ứng của mặt tối nhân cách! Hơn nữa cuối cùng những người xấu đều bị Ngô Dạng bắt hết mà!”
Vai nam chính Ngô Dạng là do Mạc Trăn thủ diễn, nhân vật này đã từng là một thần thám nổi danh ở đội cảnh sát. Nhưng mà anh lại nghĩ mình đã hại đồng đội hi sinh nên sau khi nhiệm vụ đó kết thúc, anh đã xin nghỉ việc, mở một quán internet, thỉnh thoảng mới giúp đàn em trong đội cảnh sát điều tra.
Tống Nam Xuyên thấy Bùi Anh vì Hạnh Tâm mà phản đối lời mình, anh khẽ nhếch miệng: “Em đừng đi casting nữa, nếu không lúc nào đó lại tự biến mình thành tâm lý biến thái“.
“Bởi thế nhân vật Triệu Việt mới cực kì kích thích, thôi, em không muốn nói chuyện với một người không hiểu gì về nghệ thuật như anh.”
Người nào đó không hiểu gì về nghệ thuật: “...”
Bùi Anh cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho Trần Thắng, hỏi anh ta vài vấn đề liên quan đến việc thử vai phim Diễn viên. Tống Nam Xuyên chờ cô cúp điện thoại xong mới ôm cô từ phía sau: “Muốn biết tin tức liên quan đến việc thử vai hỏi anh sẽ nhanh hơn mà em?”
Bùi Anh chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn anh: “Anh biết tin tức nội bộ sao?”
Tống Nam Xuyên đặt cằm lên vai cô, khóe miệng hơi cong lên: “Cô gái à, em có nghe nói nói về quy tắc ngầm chưa?”
Bùi Anh: “...”
“Ngủ với anh một đêm, anh sẽ nói cho em nghe.” Tống Nam Xuyên diễn vai này rất thành công, thậm chí anh còn tinh tế nhướn mày nhìn Bùi Anh.
Bùi Anh: “...”
Anh đang muốn chứng minh mình cũng là hiểu về nghệ thuật đấy à?
Cô còn chưa lên tiếng, tay của Tống Nam Xuyên đã luồn vào vạt áo, những nụ hôn nóng bỏng bắt đầu vương vít phía sau tai. Bùi Anh níu lấy bàn tay đang sờ loạn trên người mình, khẽ nhíu mày nói: “Bây giờ đang là ban ngày mà?”
Tống Nam Xuyên cắn nhẹ rái tai cô, dụ dỗ: “Ai nói ban ngày thì không được ngủ?”
Cảm giác được dục vọng trên người Tống Nam Xuyên đang bành trướng rất nhanh. Bùi Anh bất đắc dĩ mím môi, cô nói: “Vậy thì ít ra cũng phải trở về phòng chứ.”
“Nghe em.” Tống Nam Xuyên vừa nói xong thì bế Bùi Anh lên, đi thật nhanh về phòng ngủ.
Nngủ một giấc” dài trong phòng ngủ, Bùi Anh đưa ánh mắt đe dọa nhìn Tống Nam Xuyên: “Rốt cuộc anh biết được tin gì?”
“Thật ra thì cũng chẳng có tin gì...” Anh nói đến đây thì cảm giác được ánh mắt của Bùi Anh như kim châm vào người, anh vội vã sửa lời, “Nhưng anh có thể giúp em lấy được cơ hội thử vai.”
“Hả?” Chân mày Bùi Anh khẽ nhíu lại, “Thử vai mà cũng phải cạnh tranh kịch liệt đến vậy sao?”
“Dĩ nhiên, em tưởng ai cũng có thể đi thử vai như phim khác ấy à? Ai cũng biết đây là dự án lớn, hơn nữa bộ tiểu thuyết này của thầy Hạnh Tâm còn vang danh thế giới, bộ phim có thể sẽ được chiếu cả những nước khác, đây là cơ hội tốt để vượt ra khỏi biên giới nước nhà, ai mà không muốn diễn?”
“À... Vậy ai mới đủ tư cách để thử sức?”
“Đương nhiên phải là người có thành tích, mặc dù Lý Tư Tư và Nghê Bạch không khiến thầy Hạnh Tâm hài lòng, nhưng chắc chắn các cô ấy vẫn sẽ đi thử vai, dù sao một người là nữ thần quốc dân, một người là ảnh hậu mà.”
“ Vâng...” Bùi Anh gật đầu như có điều suy nghĩ, hơn nữa còn có thể hợp tác với ảnh đế Mạc Trăn, một cơ hội hiếm hoi đến vậy, “Hình như em chả có thành tích gì đáng kể...”
Vẻ mặt Bùi Anh cười mà rơm rớm nước mắt.
Tống Nam Xuyên nhìn cô thì phì cười, anh nói: “Ngủ với anh thêm giấc nữa, anh sẽ nói tiếp cho em một bí mật.”
“... Vậy em lựa chọn không nghe.”
Tống Nam Xuyên: “...”
Chẳng lẽ bây giờ cơ thể của anh không còn sức hấp dẫn với cô đến vậy à!
Bùi Anh nhìn vẻ mặt như thể mình thất bại của anh, cô bước tới hôn môi anh một cái: “Anh nói đi.”
Tống Nam Xuyên đưa lưỡi liếm liếm môi của mình, bất mãn nhìn Bùi Anh: “Em hẹp hòi quá, ít nhất cũng phải hôn lưỡi chứ.”
Bùi Anh véo phần hông thon gầy của người kia: “Anh có nói hay không?”
Cái véo của cô đối với Tống Nam Xuyên không đau cũng không nhột, nhưng mà lại càng làm cho anh thêm hứng thú, Bùi Anh nhìn vẻ mặt như chuẩn bị bùng nổ của anh thì kéo gối ngăn ở giữa hai người: “Anh nói chuyện đi, đừng có động tay động chân.”
Tống Nam Xuyên bật cười, anh quyết định bỏ qua cho cô: “Lần thử vai này, Hoàn Vũ, đạo diễn và tác giả đều có thể đề cử hai ba diễn viên, sau đó mọi người cùng nhau bình chọn, chọn ra hai người được nhất, cho diễn thử.”
“... Đây mà là chuyện bí mật đấy à?” Cô quá thiệt thòi rồi!
Tống Nam Xuyên nói tiếp: “Anh đề cử em, mà em là người duy nhất có được ba phiếu.”
Bùi Anh ngẩn ngơ thật lâu, sau đó mở to hai mắt hỏi lại anh: “Anh nói là, thầy Hạnh Tâm hài lòng với em sao?!”
“Em đừng phấn khích như vậy, trong hồ sơ cá nhân của em có kèm theo một số cảnh quay trong Lưu Quang Nghê Thường và Mùa Yêu Thương, nói cho chính xác thì anh ta hài lòng với diễn xuất của em ở hai bộ phim kia, chứ không phải đồng ý để em diễn thử vai Triệu Việt. Lúc diễn thử, em phải được sự đồng ý của ba người mới được tính là nhận vai.”
“Tốt quá tốt quá, em sẽ cố gắng. Xuyên Xuyên! Bây giờ em vui quá!”
“Nếu vẫn có tinh thần như vậy thì chúng ta làm thêm lần nữa đi.”
Bùi Anh: “...”
Sau buổi họp báo mấy ngày, Trần Thắng thông báo thời gian và địa điểm thử vai phim Diễn viên cho Bùi Anh. Cùng hôm đó, tạo hình trong phim của Mạc Trăn cũng được công bố, hấp dẫn sự chú ý của giới truyền thông.
Bùi Anh bận bịu chuẩn bị cho buổi thử vai, cô chỉ vội vội vàng vàng xem qua một chút, tạo hình này rất giống với hình tượng nhân vật trong tiểu thuyết. Mạc Trăn không hổ danh là ảnh đế, anh có thể hóa thân thành một nhân vật lười biếng lôi thôi lếch thếch như Ngô Dạng, nhưng ẩn giấu bên trong lại là một ánh mắt tinh anh, vô cùng thích hợp.
Vai nam chính đã tuyệt vời như vậy, vô hình trung lại khiến cô áp lực, bởi vì dưới ánh hào quang của anh ấy, chỉ cần không cẩn thận một chút, vai nữ chính sẽ lu mờ hoàn toàn.
Hôm thử vai, trợ lý Bùi Anh đến đón cô từ sớm, Bùi Anh ngồi trên xe mà còn cầm theo cuốn tiểu thuyết Diễn viên để đọc. Cầm theo quyển sách này, một mặt cô muốn nắm bắt được nhân vật, mặt khác, nếu như cuối cùng cô vẫn không được chọn, gặp được thầy Hạnh Tâm cô sẽ xin anh ấy kí tên sách cho mình.
Lúc cô đang chăm chú đọc, đột nhiên xe bị va chạm nhẹ, cả người cô lao về phía trước. May mà trên người có thắt dây an toàn nên không bị hất ra.
Sau lần va chạm đó, xe bị lệch ra khỏi đường đi, trợ lý giảm tốc độ xe, còn chưa điều chỉnh xong, chiếc xe vừa rồi mới va chạm với họ hình như còn muốn va chạm tiếp.
Trợ lý nhíu mày một cái, tình huống này không giống như va chạm giao thông bình thường, mà là họ cố ý đụng vào xe các cô.
Cô không biết chiếc xe màu đen kia, hai tay nắm thật chặt tay lái, nhìn Bùi Anh phía sau rồi nói to: “Cô Bùi, ngồi yên nhé!”
Cô vừa mới nói xong, quả nhiên chiếc xe kia lại đâm vào, nhưng mà lần này nó lại bị một chiếc xe từ phía sau chạy lên ngăn cản. Chiếc xe màu đen nọ thấy tình hình không ổn nên nhanh chóng chuyển hướng chạy đi hướng khác, trợ lý dừng xe lại, quay đầu nhìn Bùi Anh: “Cô Bùi, cô có sao không?”
“Tôi không sao.” Bùi Anh còn chưa kịp hoàn hồn, cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đúng lúc nhìn thấy một vệ sĩ bước từ trên xe xuống. Vệ sĩ gõ lên cửa kính, hỏi cô: “Cô Bùi, cô bị thương à?”
“Tôi không sao, chỉ bị trầy chút da một chút thôi.”
“Chúng tôi đã ghi lại biển số rồi, bây giờ tôi đưa cô đi bệnh viện trước nhé?”
Bùi Anh lắc đầu nói: “Không cần, các anh đưa tôi đi thử vai trước đã.”
Đăng bởi: admin