Anh giữ lấy cánh tay của Ngọc Ly, mạnh đến nỗi như muốn nghiền nát cô ta.
“Em dám?” Đường An nheo mày, cũng đúng lúc này đột nhiên hạ thân anh có biểu hiện lạ sau khi nhìn thấy cơ thể của Ngọc Ly.
Chết tiệt, anh đã không biết rằng Ngọc Ly bỏ thuốc. Không ngờ lại dùng tới thủ đoạn hèn hạ này với anh. Anh đã cố gắng coi Ngọc Ly như em gái của mình, cuối cùng lòng tốt của anh hôm nay đã bị cô ta phủi sạch sẽ.
“Tại sao lại không dám? Anh An, em đã chờ ngày này lâu lắm rồi. Vốn dĩ em đâu làm vậy với anh. Nhưng anh nghĩ lại đi, chỉ cần một cái nắm tay của em như vừa nãy anh còn né tránh, chạm vào áo em anh còn không làm. Hai năm qua em không ngừng cố gắng theo đuổi anh, còn anh lại tránh em bằng mọi cách. Anh xem em là gì chứ hả? Em đã dùng cả thanh xuân để theo đuổi anh!”
Ngọc Ly cao giọng, đôi mắt cô ta lộ sự tức giận, nhưng khi cô ta lớn tiếng thì cả cơ thể đều đu đưa trước mặt Đường An. Anh cắn nghiến hàm răng và đôi môi của mình để khống chế, không hiểu sao hai mắt dần dần trở nên mờ đi, không còn nhìn thấy thứ gì rõ ràng. Trong đầu anh bây giờ chỉ muốn giải phóng nhu cầu sinh lý.
“Ngọc Ly, để anh nói lại cho em biết, anh không bao giờ yêu em. Hôm nay em làm như vậy, e là sau này anh sẽ không nương tay với em đâu!” Anh chống một tay trên bàn để đỡ lấy đầu mình. Mắt liên tục nhắm vào mở ra nhưng chỉ thấy tình trạng lâng lâng và hưng phấn kích thích tâm trí anh hơn, tựa như anh sắp không làm chủ được bản thân mà lao tới Ngọc Ly.
“Ha...thì sao? Chỉ cần hôm nay anh ngủ với em, có gì là em không làm được?” Ngọc Ly vốn có chút sợ hãi khi Đường An nói vậy, nhưng đâm lao phải theo lao. Đây là thuốc có liều lượng mạnh nhất, cô ta không tin Đường An không chế được.
“Aa!” Đường An đột nhiên đứng dậy, anh vung tay hất đổ bàn ăn khiến Ngọc Ly lùi lại vài bước, cô ta nhìn anh mà không biết phải làm sao, sau đó lại đi đến, áp thân cô ta vào thân anh.
“Đừng cố chấp, hãy làm đi!”
Anh mở mắt ra, nhìn gương mặt xinh đẹp của Ngọc Ly, mắt mờ dần xong lại sáng, cuối cùng người anh nhìn thấy lại là Mộc Mân.
“Mộc...Mân?” Anh khẽ gọi tên cô trong lúc mất đi lý trí, tay đưa lên sờ vào má của Ngọc Ly.
“Cái gì mà Mộc Mân? Tỉnh lại đi, nhìn cho kĩ! Em là Ngọc Ly!” Cô ta không bằng lòng, dùng hai tay của mình lay lay cánh tay nặng trĩu của Đường An.
Quả nhiên khiến Đường An tỉnh ngộ, anh khó chịu với cơ thể, lại nhớ đến tên Mộc Mân khiến khát khao trong lòng càng như bùng cháy. Xong cũng không bao giờ muốn làm chuyện đó với người con gái nào khác, kể cả Ngọc Ly.
Anh chạng vạng đi ra phía cửa phòng thật nhanh, sau đó khi Ngọc Ly níu tay anh lại, anh không tự chủ được mà hất tay thật mạnh, khiến Ngọc Ly ngã ra đất.
“A…” Cô ta đau đớn cắn môi.
Anh quay đầu lại có chút hốt hoảng, muốn tiến tới đỡ Ngọc Ly, xong càng nhìn cơ thể của Ngọc ly càng khiến những suy nghĩ trong anh trở nên lộn xộn. Anh âm thầm nâng hạ yết hầu, nhìn Ngọc Ly như một thú hoang.
Thấy ánh mắt dục vọng của Đường An dường như sắp điên loạn, Ngọc Ly không đứng dậy nữa, cô ta nằm bên dưới khiêu gợi Đường An thật mê người.
“Hừ! Rẻ tiền!” Anh đột nhiên buông lời cay đắng, trừng mắt nhìn Ngọc Ly như con vật đáng thương không ai đến gần. Sau cùng cánh cửa mở ra, Đường An rời khỏi phòng nhanh chóng.
“Anh An!” Ngọc Ly hấp tấp đứng dậy, vội gọi Đường An và chuẩn bị đuổi theo.
Lúc này một nhân viên nam khách sạn đi qua phòng, vừa nhìn thấy Đường An như tên say rượu, đang không hiểu chuyện gì lại gặp Ngọc Ly đang ở trong phòng với đống lộn xộn, cả người không mảnh vải che thân.
“Áaaaa! Cút, cút đi cho tôi!” Ngọc Ly la toáng lên, cửa cũng đóng rầm lại. “Đường An...tôi sẽ ghi nhớ ngày hôm nay!” Ngọc Ly đấm rầm vào cánh cửa, đôi mắt đỏ au.
Anh không hề biết rằng khi uống rượu, để tăng sự kích thích từ cuộc tình nên Ngọc Ly đã pha thuốc vào cả hai ly rượu. Bây giờ Đường An đi rồi, cơ thể cô ta cũng khó chịu không kém.
Xe của Đường An lao vùn vụt trên đường cao tốc, cơ thể nóng bỏng đến khó chịu. Anh có cảm giác hàng ngàn con kiến đang bò bên trong da thịt anh, vừa buồn vừa ngứa ngáy.
Mồ hôi ướt đẫm áo sơ mi, anh càng nhấn ga nhanh hơn, xe lao đi như một con báo khiến ai cũng khiếp sợ.
Xe dừng lại bên đường, anh gục đầu vào vô lăng, cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể. Anh không thể về nhà với tình trạng này, tốt nhất là ở yên trong xe cho đến khi thuốc tan. Chỉ là nhắm mắt vào nhìn thấy Mộc Mân với thân hình quyến rũ, mở mắt ra anh cũng thấy nụ cười ngọt ngào khiêu gợi của cô. Đường An liên tục dùng tay đập vào vô lăng vẻ cay đắng, trong cơn say tình nước mắt anh không tử chủ mà rơi.
“Mộc Mân, sao em lại rời bỏ anh? Mộc Mân, em đang ở đâu?” Anh rít từng câu từng chữ, càng nhắc đến cô tim anh lại càng đập nhanh hơn. Anh nhớ cô vô cùng, anh muốn gặp cô, muốn ôm lấy cô và đặt xuống môi cô nụ hôn anh vẫn hằng nhung nhớ.
Anh ngả mình ra phía sau ghế, thở hổn hển khó khăn. Đã một tiếng rồi thuốc chưa tan, lại không thể chợp mắt. Không lẽ đêm nay anh phải ngủ trong xe ư.
Sáng hôm sau, Đường An tỉnh lại, anh nhìn xung quanh trong khi đầu vẫn choáng váng. Không ngờ anh đã đi ra khỏi thành phố và đến một nơi xa lạ.
Cổ họng khát khô, Đường An bước ra khỏi xe, anh dùng tay vỗ vỗ vào trán mình rồi thở dài.
Tính sáo trúc từ đâu thổi đến, len lỏi vào tai anh từng chút một. Tiếng sáo buồn, tiếng sáo như những lời tâm tư gửi đến gió. Tiếng sáo này…
Anh đi theo tiếng sáo phát ra, đến một nơi của góc phố, đối diện anh là hình ảnh một cô gái nhỏ nhắn mặc chiếc váy len màu nâu, ngoài áo khoác gió ra cô không còn thứ gì để giúp cơ thể ấm áp.
Mộc Mân…?
Anh lùi lại một bước chân nhìn người con gái này, anh không thể quên cô, là gương mặt này, cô chính là người anh hàng mong nhớ!
Nhưng cũng chính là lúc này, cơn căm hận trong anh nổi lên.
“Ồ? Ai vậy kìa?”
Tiếng sáo cư nhiên dừng lại. Mộc Mân run run bàn tay, cô ngồi yên lặng.
“Sao cô lại phải ăn xin ở đây? Bạn trai giàu có của cô đâu rồi? Đá cô rồi à?” Đường An khinh thường nhìn đống tiền lẻ trước mặt Mộc Mân, sau đó cười nhạt. “Haha, cũng phải thôi. Tôi bây giờ có đôi mắt sáng rồi, tôi làm kiếm được nhiều tiền lắm, có tiếc tôi không?”
Đôi mắt của Mộc Mân ươn ướt, nhưng cô nhất quyết không khóc mà siết chặt lấy cây sáo trong tay.
“Thứ con gái như cô không bao giờ có hạnh phúc được đâu.” Anh nhìn vào khuôn mặt thanh tú của cô, dù nhìn rất kỹ nhưng miệng lại không ngừng làm tổn thương đến cô. Anh đứng dậy, móc từ trong ví ra một vài tờ tiền giá trị lớn rồi dí vào tay của Mộc Mân. “Cho cô.” Anh cất ví lại trong túi, giọng nói lạnh lùng, thẳng lưng bước đi không nhìn lại cô dù là một lần.
Cô nắm chặt tiền trong tay, không còn nghe thấy tiếng bước chân của anh nữa mới rơi nước mắt.
Em gặp được anh rồi...hóa ra gặp được anh, em lại không vui như mình đã từng nghĩ.
Mộc Mân gục đầu xuống gối khóc đến run bờ vai.