Sáng hôm sau, Lam Y tỉnh giấc, cô đưa tay lên nhay nhay hai thái dương của mình, cô cảm thấy người mình nặng chĩu không sức lực. Cô cũng chẳng biết bây giờ là ngày hay đêm nữa, nơi đây chỉ có ánh đèn mập mờ.
"Cạch"
Là hắn, trên tay hắn cầm khay thức ăn vào, ánh mắt trìu mến nhìn cô.
"Em tỉnh rồi, anh đưa em đi rửa mặt" Lam Y trườn xuống giường.
"Tôi tự đi được, không cần anh lo"
Lam Y đi từng bước nặng nề vào nhà vệ sinh. Chân cô sao cứ mềm nhũn vậy, không đi được nữa rồi, cô lảo đảo.
May là anh chạy ra kịp đỡ cô, bế cô vào phòng vệ sinh, giặt khăn lau bóp kem đánh răng cho cô. Xong anh bế cô đặt lên giường, còn anh ngồi vào ghế đối diện. Anh cầm khay thức ăn đưa cô.
"Ăn đi"
"Không ăn"
"Vậy em không cần về nhà nữa phải không?"
Nghe thấy anh nói về nhà mắt cô sáng rực lên. Nhìn chằm chằm mặt anh hỏi.
"Anh cho tôi về nhà"
"Nếu em ăn thì mai tôi sẽ đưa em về thăm ba mẹ" vừa dứt câu cô liền dựt lấy khay thức ăn trên tay anh ăn ngấu nghiến.
Anh bộc tóc lên cho cô, xoa đầu cô, nhìn cô ăn.
[...]
Hôm sau, anh vào phòng cô cởi bỏ xích cho cô, rồi đưa cô ra ngoài. Vừa ra đến ngoài cửa mắt cô đã nhíu vào vì cô đang ở trong phòng tối ra ngoài vẫn chưa thích ứng được với ánh sáng mặt trời nên mới như vậy. Anh đi đăng sau đỡ cô.
"Không sao chứ, hay chúng ta vào nghỉ đã"
"Không, ra xe đi" hắn đi ra mở cửa xe cho cô rồi dang chỗ mình ngồi. Lấy dây an toàn cài vào cho cô.
Cô thực sự háo hức khi chuẩn bị về gặp ba mẹ mình.
\- chắc ba mẹ nhìn thấy mình sẽ vui lắm\, lâu rồi mình không về nhà mà\- cô vừa nghĩ vừa cười tủm tỉm\.
Anh nhìn cô như vậy anh cũng vui theo.
Vừa về trước cửa nhà cô liền nhìn thấy ba mẹ, cô đưa tay mở cửa xe thì không mở được. Quay sang hỏi Thiên Phong.
"Sao không mở được? Anh khóa cửa?"
"Mở ra cho tôi xuống" cô lay cánh cửa xe
Vì xe ô tô của anh đứng bên kia đường nên cô chỉ thấy bố mẹ từ xa, còn ba mẹ cô chắc không nhìn thấy cô đâu vì kính xe chỉ có người ở trong nhìn ra được còn người ở ngoài thì không.
"Tôi có bảo cho em về nhà hẳn đâu, chỉ về nhìn từ xa thôi" hắn cười nham hiểm
"Đồ tồi, loại lắt léo"
"Đó là em không hỏi kĩ mà thôi" hắn nắm sau gáy cô kéo sát ào mình.
Cô hất tay hắn ra rồi đập cửa kính xe kêu cứu.
"Cứu tôi, cứu tôi, cứu..."
\-buồn ngủ quá, sao lại buồn ngủ vào lúc này chứ- mắt cô díu vào buồn ngủ.
Không phải cô tự nhiên buồn ngủ mà do anh tiếm thuốc ngủ vào người cô. Anh đắp áo khoắc vào cho cô rồi lái xe về biệt thự.
"KHÔNG" là cô đang gặp phải giấc mộng, trong đó cô mơ thấy ba mẹ cô không cần cô nữa họ xua đổi cô.
"Là anh, anh đây" hắn đặt đầu cô lên chân của mình rồi vỗ má cô cho cô tỉnh giấc.
Cô mở mắt, cô cảm thấy thật may mắn kkhi đây chỉ là giấc mộng. Nhưng người đầu tiên cô nhìn thấy lại là hắn- người cô căm ghét. Trên tay cô lại là nhưng dây xích đó.
Cô bật dậy giáng cho hắn một cái tát, cái tát thể hiện sự tức giận trong cô, ai bảo hắn lừa cô, ai bảo hắn nhốt cô lại.
"Anh là đồ lừa đảo" mắt cô căm phẫn nhìn hắn.
"Tôi không lừa em, là do em không hỏi kĩ tôi."
Phải là do cô, cô không hỏi kĩ anh, là cô sai. Anh vẫn giữ lời hứa với cô là sẽ đưa cô về nhà mà. Cô nằm xuống chùm chăn kín đầu né tránh ánh mắt của anh.
"Được rồi, em nghỉ đi tôi không làm phiền em nữa, tí nữa tôi đem đồ ăn lên cho em." Hắn đi ra ngoài để cô một mình trong đó.
[...]
Một lúc sau, anh lên phòng cô đem thức ăn cho cô, nhưng anh lại không thấy cô đâu. Anh chạy vào phòng tắm thì...
"Lam Y" anh nhìn thấy cô đang ngâm mình trong bồn tắm.
Anh chạy vào nhấc bổng cô lên. Cũng may anh vào kịp nếu không cô bị chết đuối mất.
"Khụ, khụ..."
"Em bị điên à, nếu tôi không vào kịp thì em chết rồi chứ" hắn điên tiết quát vào mặt cô.
"Không muốn gặp gia đình nữa ư, nếu em chết thì ba mẹ em sẽ như thế nào đây"
Nghe hắn nói vậy, cô dần tỉnh ngộ, ba mẹ cô mất bao công sức nuôi cô đến ngày hôm nay. Nếu cô chết đi thì họ sẽ đau lòng như thế nào.
Hắn đi ra mở tủ lấy cho cô bộ quần áo mới.
"Thay đi, không lại cảm lạnh" cô cầm lấy bộ quần áo thay rồi đi ra.
Anh ở bên ngoài chờ cô thay xong rồi đưa cho cô khay thức ăn. Cô cầm lấy đi ra bàn. Còn anh thì lấy trong tủ khăn lau và máy sấy tóc vừa lau vừa sấy cho cô.
Nếu mà lúc nào mà cô cũng như vậy thì tốt, anh không cần phải lo lắng nhiều cho cô nữa.
[...]
Mấy hôm sau, anh cho phép cô được ra ngoài hít thở không khí bên ngoài. Nhưng cô chỉ được đi trong phạm vi trong vườn, không được ra ngoài cổng.
Cô bây giờ vui vẻ hơn trước, cô không nghĩ quẩn như trước nữa, cô lúc nào cũng cười lac quan dân dần.
Lâu lắm rồi anh mới nhìn cô vui vẻ như vậy, thật giống với Lam Y ngày xưa anh quen biết ngây thơ đáng yêu như vậy. Nhưng anh vẫn chưa thực sự tin tưởng cô, anh vẫn sợ cô lại trốn khỏi anh như trước nên anh vẫn xích cô lại.
Hôm nay cũng vậy, cô ăn sáng xong lại chạy ra ngoài sân vườn chơi. Anh cũng đi ra chơi cùng với cô. Bỗng cô nảy ra một ý tưởng, rồi quay sang bảo với anh.
"Thiên Phong, vườn này rộng như thế sao không trồng gì vậy?" Cô ngước lên hỏi anh.
"Vậy em muốn trồng gì? Tôi sai người làm"
"Muốn trồng rau, nhưng tự trồng cơ" Lam Y vui vẻ trả lời .
"Tôi sẽ mua hạt giống về cho em trồng rau nhé" cô gật đầu cười.
"Nhưng phải mua đồ để tưới nước và bới đất nữa" hắn xoa đầu cô rồi dắt tay cô đi vào nhà. Bây giờ cũng đến giờ ăn trưa rồi.
"Được không thành vấn đề"