"Mẹ đây rồi"
"Oe...oe...oe"
"Ngoan nào, đừng khóc nữa"
Lam Y chạy vội vào phòng, nghe thấy tiếng con khóc mà lòng xót xa. Lam Y bế Tâm Phúc lên cho con bú.
Tâm Phúc dường như ngửi thấy hơi của mẹ nên không khóc nữa, chỉ ngoan ngoãn nằm bú mẹ.
"Chụt...chụt..."
Nhìn Tâm Phúc bụ bẫm, da trắng nõn, ngấn tay hiện rõ ràng. Thật may mắn là con cô hấp thụ tốt.
Một lúc sau, Thiên Phong cũng lên. Anh đi vào phòng với một gương mặt hằm hằm tức giận.
"Ngủ rồi thì đặt nó xuống"
"Shhhhhh"
Lam Y đưa ngón tay trỏ đặt ở trước miệng mình, cô muốn ra hiệu cho anh là nhỏ tiếng lại.
"Nói nhỏ thôi, con vừa ngủ"
Mặt Lam Y nhăn lại khó chịu. Cũng phải thôi, khó khăn lắm cô mới ru được con ngủ mà. Thiên Phong mặt vẫn hằm hằm như vậy mở cửa đi ra ngoài.
[...]
Một lúc sau, thấy con đã ngủ say, Lam Y nhẹ nhàng đặt Tâm Phúc xuống giường đắp chăn cho con rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Mở cửa ra ngoài, Lam Y mới giật mình, Thiên Phong đứng đó đợi cô từ nãy đến giờ không chịu đi.
"Sao anh không xuống kia ngồi?"
Thiên Phong búng nhẹ vào trán của Lam Y âu yếm nói.
"Không phải đợi em sao"
Lam Y cảm động, cô ôm chầm lấy Thiên Phong. Anh cũng ôm chặt vào người cô.
"Để mai về nhà cũng được"
"Sao vậy, lâu rồi em chưa về nhà mà?"
Thiên Phong nhăn mặt, nhìn cô nghiêm nghị hỏi. Anh không hiểu, thường ngày cô rất muốn về nhà gặp bố mẹ cơ mà.
"Tại hôm nay em chưa chuẩn bị gì cả, thôi để mai đi"
Thiên Phong dần hiểu ra, anh hôn lên trán của Lam Y rồi nhẹ nhàng nói tiếp.
"Được, nghe em hết"
[...]
Chiều hôm ấy, Thiên Phong dậy trước, anh nằm ngắm Lam Y một lúc rồi hôn lên trán cô. Khiến cho Lam Y tỉnh giấc nhưng cô vẫn nhắm mắt.
Thiên Phong ngồi dậy định đi xuống giường thì bị Lam Y nắm áo không cho đi. Anh ngoảnh lại nhìn.
"Anh đi đâu sớm vậy?" Giọng cô ngái ngủ hỏi anh.
"Anh đến công ty, có chút việc"
Thiên Phong xoa đầu Lam Y rồi nói tiếp.
"Em cứ ngủ đi"
"Lại đi gặp em nào đúng không?"
Thiên Phong nhìn Lam Y rồi cười, cô biết ghen rồi sao. Chính tỏ cô rất yêu anh rồi.
"Em ghen sao?"
"Không"
Thật ra Lam Y không ghen, cô muốn hỏi dò xem Thiên Phong có nhớ những gì anh nói hôm say rượu không. Nếu anh nhớ tất cả những gì anh nói hôm đó thì chính tỏ anh lừa cô.
"Không có ai đâu, hôm đó anh tưởng em là người khác nên đẩy em ra còn gì"
"Chuyện hôm đó, anh còn nhớ sao? Sao anh biết là anh đẩy em ra?"
Lam Y mở mắt nhìn Thiên Phong hỏi, trong lòng cô có rất nhiều nghi vấn. Thiên Phong không nói gì, hình như anh hơi lỡ lời.
Thật ra chuyện đó anh chỉ nhớ mang máng thôi nhưng bây giờ có giải thích thì Lam Y cũng không tin, cô ấy sẽ cho anh là biện cớ. Anh giữ im lặng sẽ tốt hơn.
Còn Lam Y, cô lại không nghĩ như vậy, cô cho rằng anh im lặng nghĩa là cô nói đúng sự thật.
Lam Y tức giận ngồi thẳng dậy, cô giáng cho anh một phát tát khiến cho mặt anh đỏ ửng lên.
"ĐỒ LỪA ĐẢO"
"CÚT"
Mặc cho Lam Y hét lên, Thiên Phong lẳng lặng đi ra ngoài. Anh đợi lúc cô nguôi giận thì sẽ giải thích với cô sau.
Đến chập tối, điện thoại của Thiên Phong rung lên. Anh mở ra xem thì biết đó là số của bà quản gia. Anh nhăn mặt lại, lo lắng. Trong nhà có chuyện gì sao, tại sao bà quản gia gọi cho mình vào giờ này vậy. Anh ngắt máy nghe luôn.
"Thiếu gia,... thiếu gia..."
"Có chuyện gì vậy?"
"Tiểu thư..., tiểu thư..."
Càng nghe bà quản gia nói anh càng cảm thấy lo hơn, anh sợ Lam Y tự làm tổn thương chính mình. Anh lái thẳng xe về nhà, tốc độ 300km/h, phi nhanh như gió vậy.
"Tiểu thư uống rượu, đang vứt hết đồ đạc trong nhà rồi"
Chỉ mấy phút sau, Thiên Phong về đến trước cổng, anh lao thẳng xe vào trước cửa nhà, vội vàng mở cửa xe chạy vào.
"Tiểu thư, dừng lại đi ạ"
"Choang"
"Cái đó đắt tiền lắm"
Những người giúp việc ở đây rất hoảng loạn, vì tất cả đồ đạc trong nhà toàn là đồ đắt tiền, được thiết kế riêng biệt.
"Để cô ấy ném"
"Nhưng..."
"Leng keng...leng keng..."
"Làm như thế mà cô ấy bớt giận thì để cô ấy làm"
Xung quanh nhà bây giờ toàn là những mảnh vỡ thủy tinh, nồi niêu lăn lóc quanh nhà, ngay cả những con gấu bông cũng bị cô xé nát tung tóe hết bông ra ngoài.
"Nhưng..."
"Sao?"
"Tiểu thư bị thương ở tay ạ"
Thiên Phong nghe thấy vậy hoảng hốt chạy lại, nắm chặt lấy tay Lam Y xem vết thương cho cô.
"Một tên đã khốn nạn rồi, bây giờ xuất hiện đến hai tên ư" cô vì uống rượu nên hoa mắt nhìn một thành hai
Thiên Phong cầm tay bị thương của Lam Y kéo cô đi, cô vừa uống rượu vừa đi theo anh.
"Đồ lừa đảo"
Tay Lam Y cứ thế chảy máu không ngừng, đi đến đâu thì máu nhỏ giọt đến đó. Càng nhìn anh càng thấy xót, tự trách mình tai sao không để ý đến cô, sao không về sớm hơn, sao lúc ấy không giải thích.
Mặt Lam Y nóng bừng đỏ ửng lên, hiện giờ cô say bí tỉ chẳng biết trời đất là gì, nhưng miệng thì luôn luôn chửi anh.
"Lắt léo"
"Cặn bã"
Anh vứt chai rượu xuống đất, bế cô lên, anh đưa cô đi ra xe, thắt dây an toàn vào cho cô. Không biết anh đưa cô đi đâu nữa.
[...]
Sáng hôm sau, Lam Y đau đầu tỉnh giấc, đầu cô lúc này nặng trĩu. Không biết rằng hôm qua cô đã uống bao nhiêu rượu nữa.
Lam Y ngồi dậy, cô day hai thái dương, xuống giường để vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh.
Cô ngạc nhiên, nhìn căn phòng này rất là quen thuộc. Đây không phải là phòng của mình lúc ở cùng bố mẹ mà.
Lam Y đi quanh phòng, coi khẳng định đây chính là căn phòng nhỏ hồi trước của cô. Bỗng...
"Cạnh"
Bước vào phòng chẳng ai khác là mẹ cô, trên tay bà cầm một cốc nước. Lam Y mừng rỡ, sau bao nhiêu ngày cô mới được gặp mẹ. Cô chạy lại ôm chầm lấy bà.
"Mẹ"
"Thôi được rồi, uống đi mà giải rượu"
Mẹ Lam Y đưa cốc nước đường chanh cho cô uống, cô cầm lấy uống cạn một hơi.
"Sao hôm qua uống nhiều thế, để thằng bé phải đưa về, khổ nó"
Hôm qua là Thiên Phong đưa mình về sao, sao mình lại chả nhớ gì hôm qua vậy. Sao hắn lại đưa mình về nhà cơ chứ.
"Anh ấy có nói gì không mẹ?"
"Có ngồi nói chuyện với bố mẹ một lúc, rồi về"