Khả Ái tan làm đã là lúc chiều tối, Thừa Hưng đón cô rồi đưa cô đến một nhà hàng sang trọng ăn tối. Sau khi ăn tối xong hai người ngồi lại hàn huyên một lát sau đó anh chở cô về nhà.
Khả Ái tạm biệt anh rồi vào trong nhà chuẩn bị đóng cửa thì bất ngờ bị một bàn tay giữ lại.
" Anh vẫn chưa đi ?" Cô cau mày nói với anh.
" Khả Ái chúng ta nói chuyện đi "
" Tôi không có gì để nói với anh, tôi rất mệt mong anh về cho "
" Không "
Thừa Dật đẩy cô vào tường, tay kia thuận thế khoá chốt cửa. Đôi môi mạnh mẽ hôn xuống môi cô, Khả Ái cô hoàn toàn bị động, đơ ra nhìn hành động của anh. Không hiểu sao cánh tay của cô không tự chủ mà choàng qua cổ anh đáp lại nụ hôn của anh.
Đó là một nụ hôn cuồng nhiệt, một nụ hôn của hai người yêu thương nhau gặp lại nhau sau khoảng thời gian xa cách, nó chan chứa nỗi nhớ nhung của đối phương.
" Cạch " Tay cô đụng vào cửa, sự đau nhói truyền đến cánh tay khiến cô lấy lại ý thức đẩy anh ra.
" Trở về đi đừng làm phiền tôi nữa! "
" Anh không về, Khả Ái nghe anh nói thực ra hôm đó là do anh tức giận nên mới nói những tổn thương đến em như thế. Còn nữa lúc em hỏi anh có yêu em hay không, thực ra anh rất muốn trả lời cho em biết rằng anh có yêu em. Nhưng anh sợ nói ra em sẽ nghĩ là đang nói dối em. Em nói em muốn ly hôn, anh thì lại không muốn chút nào. Anh cũng không thể hiểu nổi tại sao lúc đó anh lại dễ dàng nói ra một từ " Được " như vậy. Tối hôm đó khi anh trở về không thấy em, anh thực sự rất hối hận. 1 năm qua, số lần anh trở về nhà rất hiếm, còn ít hơn cả trước kia. Em biết tại sao không? Là bởi vì mỗi khi về nhà anh lại nhớ đến em, nhớ đến nụ cười của em, nhớ bóng lưng cô đơn của em một mình bước đi trên cầu thang. Đây là tất cả những gì anh muốn nói với em, từng câu từng chữ đều là thật, không có lời nào là lừa dối em. Khả Ái, hãy tin anh. Quay trở về với anh, anh sẽ là một người chồng thật tốt, sẽ khiến em hạnh phúc, được không? "
Khả Ái lặng im nghe anh nói, nước mắt không kiềm chế được trực trào tuôn ra. Thừa Dật dịu dàng lau đi những giọt nước mắt của cô nhẹ giọng nói.
" Khả Ái em còn yêu anh đúng không? "
Cô gạt bàn tay của anh ra, tự lau nước mắt của mình sau đó nói.
" Thừa Dật em đã từng nói với Thừa Hưng rằng anh là người em yêu duy nhất trên đời này. Ngoài anh ra em sẽ không yêu một ai khác, nhưng đó chỉ là trước kia. Còn bây giờ người em yêu không phải là anh. Em yêu Thừa Hưng "
" Em chỉ được yêu mình anh, anh không cho phép em yêu bất kì một ai khác. Em là của anh "
Thừa Dật có vẻ hơi kích động kéo cô lại ghế sofa, xô cô xuống. Khả Ái chưa kịp ngồi dậy đã bị thân hình to lớn của anh đè lên. Bờ môi lạnh lẽo hôn lên môi cô một cách mạnh bạo, khiến cho bờ môi của cô đau rát. Cô phản kháng với nụ hôn của anh, đôi tay mảnh khảnh đấm thùm thụp sau lưng anh, nhưng Thừa Dật như chẳng hề biết đau là gì. Anh buông tha đôi môi của cô, tiếp tục di chuyển hôn xuống chiếc cổ trắng ngần của cô.
" Thừa Dật đừng để tôi hận anh! "
Anh dừng động tác đang hôn trên cổ cô, anh lại đang làm gì thế này. Lại một lần nữa anh mất khống chế mà tổn thương đến cô.
" Anh....Khả Ái anh xin lỗi "
" Về "
Khả Ái lạnh lùng ngồi dậy chỉnh sửa lại quần áo xộc xệch của mình.
" Khả Ái "
" Đi về, anh cút ra khỏi nhà tôi. Anh còn muốn tôi phải thế nào mới khiến anh hài lòng hả " - Khả Ái to tiếng, ngón tay trỏ hướng ra cửa.
" Đừng như vậy, Khả Ái nói cho anh biết em không yêu Thừa Hưng đúng không? Em nói vậy là muốn trừng phạt anh đúng không? người em yêu thực sự mới là anh đúng không? "
" Không anh nhầm rồi, tôi chẳng còn bất kì tình cảm nào với anh cả. Để tôi nhắc lại cho anh nhớ, tôi yêu anh ấy, yêu anh họ của anh. Anh nghe rõ chưa chồng cũ "
Anh hết hi vọng thật rồi, thực sự hết rồi. Cô đã yêu một người khác, đâu còn yêu anh nữa. Thì ra tình cảm đơn phương là như thế này, có lẽ anh và cô đang hoán đổi vị trí cho nhau. Trước kia là cô đơn phương anh, bây giờ đổi lại người đơn phương chính là anh.
" Có lẽ Thừa Hưng tốt hơn anh, yêu em nhiều hơn anh. Nếu ở bên anh ta em thấy hạnh phúc, được anh chấp nhận buông tay. Quãng đời về sau hãy để anh âm thầm yêu em, âm thầm nhớ về em. Khả Ái có thể cho anh ôm em một lần cuối được không? "
Anh buông tay không phải vì anh từ bỏ mà bởi vì anh muốn cô được hạnh phúc, muốn cô được sống vui vẻ.
" Cảm ơn anh " Cô chủ động ôm anh.
Thừa Dật ôm cô thật chặt, nếu thời gian ngừng lại thì tốt anh có thể ôm cô lâu hơn, thậm trí ôm cô cả đời. Anh lưu luyến buông cô ra, hôn vào trán cô coi như một cái hôn tạm biệt. Kể từ đây anh và cô mãi mãi chẳng hề gặp lại nhau.
" Trước khi đi anh muốn nói với em câu này 'Anh yêu em' "