" Thừa Dật anh say rồi, em dìu anh về phòng "
" Uyển Nhi đúng là em rồi, em quay về với anh rồi đúng không "
" Thừa Dật, em là Khả Ái "
" Cô đi đi "
Anh đẩy cô ra khỏi người rồi loạng choạng bước về phòng.
Bị anh đối xử như vậy, cô không khóc vì cô đã quen với cái cảnh này rồi. Nhìn theo bóng lưng anh, cô nở nụ cười tự giễu sau đó quay người đi về hướng ngược lại.
Buổi sáng khi cô tỉnh dậy, thấy anh đang ngồi trên ghế sofa đọc báo, bên cạnh là ly cà phê.
Cô nói:
" Thừa Dật, uống cà phê vào buổi sáng không tốt. Em đi lấy cho anh cốc sữa "
" Không cần, cô vào ăn sáng rồi cùng tôi về thăm ông nội "
Anh lạnh nhạt rồi bỏ lại cô mà đi lên lầu.
Sau khi ăn sáng xong cô lên phòng thay đồ cùng anh về thăm ông nội. Trên đường đi không ai nói với ai câu nào. Anh đang lái xe cảm giác như có ai đó đang nhìn mình, quay sang bên cạnh thấy cô đang nhìn chằm chằm anh đến nỗi anh nhìn lại cô, cô cũng không biết. Anh nhíu mày, mắt vẫn chăm chú lái xe lạnh nhạt nói:
" Nhìn đủ chưa "
" A... Em xin lỗi "
Cô giật mình kêu nhỏ một tiếng rồi ngượng ngùng quay đi nơi khác.
Chẳng mấy chốc anh và cô đã đến Tống gia, Thừa Dật ôm ngang eo cô bước xuống xe đi vào trong, vừa đi anh vừa nói nhỏ vào tai cô:
" Diễn cho tốt, đừng làm liên lụy đến tôi "
" Vâng "
Cô gật đầu tỏ í đã hiểu, lúc nào chẳng như vậy. Anh gần gũi, dịu dàng, thân mật với cô cũng chỉ là diễn kịch cho mọi người xem mà thôi.
" Ông nội "
Cả hai đều đồng thanh chào hỏi người đàn ông tóc đã bạc trắng ngồi ở phía trước. Đó không ai khác đó chính là ông nội Tống. Ông nội Tống rất thích Khả Ái, vì vậy cứ vào mỗi dịp cuối tuần ông đều kêu cháu trai của ông mang cô đến đây.
" Hai đứa đến rồi, mau mau ngồi xuống đi "
" Dạ "
Anh vẫn chung thủy ôm eo cô cùng cô ngồi xuống.
" Nhìn thấy hai đứa yêu thương nhau như vậy nội rất vui. Thừa Dật, cháu phải luôn yêu thương Khả Ái như vậy biết chưa "
Anh nhìn ông cười nói:
" Nội yên tâm, con sẽ luôn yêu thương cô ấy "
Nghe được câu nói của đứa cháu trai ông rất vui, nhưng cô thì khác. Cô ước gì đây là câu nói xuất phát từ đáy lòng của anh chứ không phải là câu nói giả tạo để khiến ông nội vui lòng như lúc này.
Ba người ngồi nói chuyện một lát thì Thừa Dật anh nói có việc gấp ở công ty cần anh đến giải quyết. Khả Ái và ông nội Tống cùng nhau ăn tối, ăn tối xong ông nội Tống kêu tài xế đưa cô về nhà.
Cô vừa bước vào nhà liền thấy cảnh mà cô không nên thấy, anh và ả tình nhân đang ân ái trên ghế sofa. Quần áo của ả nằm lộn xộn dưới đất, tiếng rêи ɾỉ của ả truyền vào tai cô.
" Thừa Dật "
Giọng nói cô run run gọi tên anh.
" A... Tống Thiếu vợ của anh "
Ẳ ta giả bộ hoảng sợ khi nhìn thấy cô.
" Mất hứng "
Anh lạnh lùng phun ra hai chữ sau đó đứng dậy chỉnh sửa lại bộ quần áo nhăn nheo của mình. Còn ả ta cũng vội vàng nhặt quần áo dưới sàn lên mặc.
" Xin lỗi em về không đúng lúc "
Cô cố nén nước mắt, bước từng bước lên cầu thang. Vừa vào đến phòng hai chân của cô như không còn sức lực ngã ngồi dưới đất, theo đó là dòng nước mắt cô cố kiềm nén cứ như vậy tuôn ra. Tại sao anh lại đối xử với cô như vậy, dù gì cô cũng là vợ của anh mà. Thử hỏi có người vợ nào chịu nổi khi chồng của mình mang tình nhân về nhà ân ân ái ái trước mặt mình không. Cô chính là không chịu được cảm giác đó, nó đau lắm. Trước mặt anh cô cố tỏ ra mạnh mẽ, giấu đi nỗi đau ấy, giả vờ như không quan tâm, không để ý. Nhưng anh đâu biết được sau lưng anh cô đau khổ đến nhường nào, trái tim của cô cũng biết đau, mạnh mẽ ư, trước giờ nó chỉ là vỏ bọc bên ngoài mà thôi.
Cô cũng không biết mình khóc trong bao lâu nữa, cuối cùng cô cũng đứng dậy đi vào nhà tắm thay đồ rồi xuống dưới nhà lấy nước. Vì đèn trên hành lang hơi tối cho nên cô đụng trúng vào anh. Ả ta bên cạnh kêu lên một tiếng rồi sau đó nhìn cô bằng ánh mắt đầy đắc ý.
Cô không thèm để ý đến ánh mắt ấy của ả ta nhẹ giọng nói, có lẽ do khóc nhiều quá cho nên giọng cô hơi khàn khàn:
" Đèn hơi tối, xin lỗi "
" Tôi lại tưởng cô cố ý đụng vào tôi "
" Em không có "
" Nhìn thấy cô chỉ làm tôi thêm chán ghét "
Anh lạnh nhạt nói với cô sau đó ôm ả ta đi lên. Bỏ lại cô cứ thẫn thờ đứng đó.
" Haaaa anh ấy nói chán ghét mình, chán ghét mình haaa "
Cô cười trong nước mắt, cô có thể nếm được mùi vị mặn chát của nước mắt hòa cùng với sự đau khổ của tình yêu mà cô giành cho anh.