Em Mãi Là Của Anh Ngốc Ạ!!

Chương 22



Do cua gái không được nên Hải Anh và Bảo đều sợ. Sợ là mình thua rồiphải chi ra một số tiền để chiêu đãi bạn. Bảo và Hải Anh đang ở hai nơikhác nhau, người thì ở bar còn người thì nằm ở nhà nhưng đều có chungmột suy nghĩ. Nhưng Bảo và Hải Anh không hề biết được là, kế hoạch củacả hai người đều đã thất bại...

===========================

Sáng hôm sau...Tại căn tin của trường...

- Nè, hôm qua sao rồi ? Kiếm được việc mà làm chưa ?___Nhi.

- À...được rồi. Hôm nay bắt đầu đi làm sau giờ học.__My.

- Mày định giấu Hải Anh đến bao giờ đây...?__Nhi.

- Tao cũng đang lo chuyện đó đây này.___My.

- Mày làm sao thì làm, nhưng tao nghĩ mày nên nói nói cho Hải Anh biết đi chứ để lâu quá cũng không tốt đâu đấy !__Nhi.

- Ừ...tao biết rồi. Khi nào công việc ổn định tao sẽ nói với cậu ta.__My.

- À mà nè. Hôm qua Thiên Bảo hẹn tao ra quán cà phê để nói chuyện gì đó.Nhưng Bảo vừa định nói thì mẹ tao gọi về. Không biết có chuyện gì quantrọng không nhưng nhìn vẻ mặt có vẻ nghiêm trọng.__Nhi kể lại.

- Ừa mày nói tao mới nhớ nha...Hôm qua, Hải Anh cũng định nói với taochuyện gì đó nhưng do tao buồn ngủ quá nên tao đi ngủ luôn. Không biếtcó chuyện gì nửa ?__My.

- Hay tao với mày đi qua lớp hai người họ hỏi thử đi...!__Nhi.

- Ừ đi thôi...__My.

Trong khi đó, tại lớp học của Hải Anh...

- Nè...__Bảo và Hải Anh đồng thanh.

- Mày nói trước đi...__Bảo.

- À...ừm....mày có....cua...được không...?__Hải Anh hỏi ấp úng.

- Ờ thì...không...còn mày..?___Bảo.

- Tao cũng thế thôi...__Hải Anh.

- Vậy à...__Bảo.

- HẢ...!?__Bảo và Hải Anh giật mình la lên.

- Mày...cũng thật bại à ?__Bảo.

- Ừ...vậy thôi coi như vụ này huề đi nhá...không ai nợ ai nha...!__Hải Anh.

- Thôi được rồi...!__Bảo.

Vừa ngay lúc này, My và Nhi bước vào lớp nói đồng thanh :

- Nè..hôm qua hai cậu có chuyện gì nói với tụi tôi vậy ? Bây giờ nói luôn đi..!__Nhi và My.

- À...chuyện đó bây giờ không còn quan trọng nửa...!__Hải Anh.

Cho dù bây giờ, Hải Anh và Bảo có nói thì cũng không kịp rồi vì thời hạncủa hai người đã hết thì nói ra chi cho tốn công vô ích. Nhưng chắc chắn một điều là, hai người này sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy đâu. Lầnnày không được thì họ chơi lần khác, thật ra là trong tận đáy lòng củaBảo và Hải Anh đã rất...muốn thổ lộ ra lắm rồi.

- Hai ông tướng này lạ thật nha...__Nhi lên tiếng.

- Mà thôi..kệ đi..nếu không có gì thì thôi vậy..À mà nè Hải Anh à, chiềunay....tôi với Nhi sẽ đi gặp lại mấy người bạn cũ nên cậu cứ về với Bảođi nha...!__My.

- Nè..bạn cũ gì..__Nhi nói đến đây thì My ngăn Nhi lại không cho Nhi nói tiếp nửa vì sợ sẽ bị lộ.

- Mà hôm qua, chẳng phải hai người đã gặp rồi sao ?__Hải anh.

- Ờ thì...tại hôm nay họ muốn gặp thêm lần nửa ấy mà...bạn bè xa nhau lâu quá thì phải nhớ thôi...có đúng không Nhi..?__My véo vào hông của Nhimột cái như ra hiệu cho Nhi. Hiểu được điều này nên Nhi nhanh chóng nóigiúp My.

- À...ừm...đúng vậy đó...!

- Ờ...vậy cô đi nhớ nhớ về sớm đấy nhá !__Hải Anh.

- Ư...tôi biết rồi mà. Thôi, tụi tôi đi về lớp nha...!__ My.

Vừa nói xong là My lôi Nhi chạy một mạch về lớp không cần nghe Hải Anh trả lời.

Và cứ thế, giờ ra về cũng đã tới....lúc chuông vừa reo, My nhanh chóng kéo Nhi chạy tọt ra ngoài sân để tránh khỏi tầm mắt của hai người kia.

- Nè...mày định giấu cho đến bao giờ đây hã...?__Nhi.

- Tới đâu hay tới đó vậy. Thôi bây giờ trễ rồi...tao đi nha...Mà mày nhớlà đi hướng nào mà đừng để hai người họ phát hiện đấy nhá...!__My.

- Ừ...tao biết rồi. Thôi mày đi lẹ đi !

- Ừ...bái bai nha !

Nói xong, My nhanh chóng chạy vội lên đến chổ làm vì chổ My làm cách trường không xa lắm nên My chạy đến đó cũng khoảng 10 phút là tới.

Vừa lên đến nơi, My thấy khách ra vào quán rất đông. My chen chúc được hồilâu mới tới được căn phòng ở cuối quán. Vào bên trong...

- A...My...tới rồi hả em !__Anh Dương.

- Dạ...vậy bây giờ, em có thể làm rồi chứ ạ ?__My.

- Ừ...em có thể làm rồi đấy...__vừa nói, anh Dương vừa cầm một cái tạp dề và một cái nón màu đỏ đưa cho My. Trên cái nón và cái tạp dề ấy có khắc chữ “QUÁN CAFE MINH DƯƠNG“...

- Dạ...em sẽ thay đồ và làm việc ngay !

- Ừ...

Lúc thay đồ xong, My vừa định chạy ra ngoài để phụ giúp mọi người thì đã bị Dương lôi lại nói :

- Khoan đã..mặt em dính gì kìa.

- Dạ...dính gì ạ ?__My.

- Để anh lấy giúp em nha...__vừa nói, Dương vừa đưa tay của mình lên đểphủi nhẹ lên chiếc má mịn màng đó. Thật ra là mặt My đâu có dính gì đâu, chẳng qua là cái tên này muốn lợi dung để được chạm vào người My thôi.Nhưng rất tiếc là, My lại không thể biết được điều này.

- Rôi đấy em...__Dương.

- Dạ em cảm ơn !__Nói xong, My nhanh chóng bay ra ngoài để bắt đầu với công việc của mình đó là phục vụ.

Còn trong này, sau khi đã sờ được vào người My thì Dương nghĩ thầm:“ Cô bénày được đấy..!“. Ngay từ đầu, Kiệt đã ngĩ là Kiệt sẽ tự ra tay với Mynhưng suy cho cùng, nếu Kiệt làm vậy thì sớm muộn gì, Hải Anh cũng sẽbiết và đến tìm Kiệt để quấy rối cho mà xem cho nên khi biết được là Mymuốn tìm việc làm thì Kiệt đã nảy ra một ý là sẽ giao My cho Dương “chăm sóc” vì Kiệt biết là ở quán của dương, ngày nào cũng đông khách nênmuốn để cho My vào làm cho My phải chịu cực để mà chọc tức Hải Anh thôi. Kiệt làm như vậy đúng là quá hèn hạ mà...

Còn về phần My,hôm nay là buổi đầu tiên đi làm mà không hiểu sao lại đông khách đếnvậy. Do quá đông nên My phải chạy đôn chạy đáo để phục vụ hết bàn nàytới bàn khác. Không những vậy, những nhân viên trong quán còn sai bảo My làm hết việc này đến việc nọ mệt bở hơi tay. Chuyện này là do, Dương đã làm theo lời của Kiệt là bảo những người trong quán sai vặt My thậtnhiều để cô phải chịu cái cảnh cực khổ thì Kiệt mới vừa lòng. My chỉnghĩ là quán đông nên My phải cực như vậy chứ My đâu nghĩ là những người này chỉ là đang làm theo chỉ dẫn của Dương thôi. Lâu lâu thì My đượcngồi nghỉ một chút nhưng chưa được 5 phút là lại có người gọi My nửa. My cứ làm, làm và làm cho đến khi My dần dần kiệt sức thì lúc đó quán đãbớt khách lại và cũng là lúc giờ làm của My đã hết...

- Hôm nay, em vất vả quá rồi...!__Dương.

- Dạ..không sao đâu anh...__My.

- Chắc em mệt lắm nhỉ ? Lại đây anh xoa bóp cho này...__Dương bắt đầu giở trò với My.

- À...thôi không cần đâu anh ạ..em không sao...

Dương vẫn cố chấp lôi My lại ngồi gần mình rồi bắt đầu đưa bàn tay bẩn thỉuấy lên vai My rồi xoa xoa nhẹ nhàng. Bàn tay ấy cứ từ từ đưa xuống cổ My rồi từ từ đi xuống thêm chút nửa. Lúc này đây, My mói giật mình đẩyDương ra và nói :

- Thôi anh à...em không cần đâu...em...em về đây !

Nói xong, My chạy vội ra ngoài bắt taxi về nhà để Dương ở lại trong này nở một nụ cười đắc ý và gian ác...

Trong lúc đó, tại biệt thự nọ...

- Cái cô này, nói là đi gặp bạn bè mà đến giờ này vẫn chưa chịu về...Côđược lắm, dám làm cho tôi phải lo lắng hả ? Về nhà rồi biết tay tôi...!

Vừa lúc đó, My cũng đã về tới và đã nghe hết những lời Hải Anh vừa nói. Donguyên một ngày làm vất vả nên tóc tai My thì bù xù, quần áo thì xộcxệch. My sợ khi vào nhà thì Hải Anh sẽ hỏi nên đã nhanh chóng chỉnhtrang lại vẻ bề ngoài của mình rồi từ từ tiến vào nhà.

- Cô đi đâu mà giờ này mới về..?__Hải Anh gằn giọng hỏi.

- À...tôi...tôi đi gặp mấy người bạn, nhưng trên đường về, do kẹt xe...nên tôi...mới về trễ...!__My nói run run.

- Thật không...?__Hải Anh gằn giọng hỏi lần nửa.

- T..Thật...tôi mà lại đi nói dọc cậu à..?__My.

- Thôi được...tạm tin cô...lên phòng nghỉ đi...

- Ư...ừ...

My nhanh chóng chạy lên lầu hai để tránh khỏi sự nghi ngờ của Hải Anh dưới này. My biết sẽ không giấu Hải Anh được lâu đâu bởi vậy cho nên My đãchuẩn bị tinh thần rồi. Còn về Hải Anh, thấy My cứ ấp a ấp úng trước mặt mình nên Hải Anh cũng nghi lắm. Liệu có phải cô ta đi gặp bạn bè không ? Hay cô ta đang nói dọc mình ? Những câu hỏi cú lần lượt ập vào suy nghĩ của Hải Anh và cuối cùng, Hải Anh quyết định sẽ theo dõi My vào ngàymai....

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv