Editor: Tiểu Tiên Nữ
Phấn khích qua đi là sự trầm mặc. Hai người im lặng ngồi đối diện nhau, bầu không khí xấu hổ tràn ngập trong phòng.
Làm thế nào mà một người đã được cảnh sát xác định là chết, lại hồi sinh vì mở ra tùy thân không gian?
Thật sự cười không nổi, hậu quả của việc nói với người khác chuyện này, không phải bị nhốt vào nhà thương điên, cũng là bị nhà nước bắt và gửi đến phòng thí nghiệm để mổ xẻ.
Nguyễn Tĩnh Xu liếm môi: “Ừm, anh phải làm sao bây giờ. Ở ngoài đã truyền tin đến điên rồi, một người bị cảnh sát định luận đã chết và bị xe tang đưa đi, bất ngờ xuất hiện trong nhà tôi, điều đó rất vô lý!”
Kiều Nhậm Lương: “Mỗi người chúng ta đều có một nửa khối ngọc bội, không thể giải thích được việc mở ra một tùy thân không gian, và có một hình xăm ngọc trên cơ thể, có hợp lý không?”
Tĩnh Xu xấu hổ cười cười, đảo mắt, thử hỏi: “Ừ thì nếu không tôi giúp anh lên mạng nhìn xem tin tức đã bị thổi phồng như thế nào. Dù sao phòng tang lễ bị mất một thi thể, chính là vấn đề lớn!”
Kiều Nhậm Lương trả lời: “Tôi xem cùng cô, tôi cũng muốn biết trên mạng nói về tôi như thế nào”.
Nguyễn Tĩnh Xu cắn môi: “Cái kia, anh vẫn là không nên nhìn, đêm qua trên mạng có rất nhiều lời đồn đãi, một số nói rằng anh bị trầm cảm, còn có không ít…. lời nói ác độc”.
Kiều Nhậm Lương yếu ớt cúi đầu, thật lâu sau mới phát ra tiếng như bị bóp nghẹt: “Ừ”
Nguyễn Tĩnh Xu biết Kiều Nhậm Lương tâm tình không tốt, cô không biết phải an ủi anh như thế nào.
Cô trầm mặc lấy máy tính bắt đầu tìm kiếm, nhưng chẳng bao lâu cô liền kinh ngạc kêu lên: “Ơ? Chắc là mạng có vấn đề đi”.
Sau khi Nguyễn Tĩnh Xu lấy điện thoại đăng nhập Weibo, cô hoang mang nhìn Kiều Nhậm Lương.
Cô nghĩ tới rất nhiều việc sẽ xảy ra, ngoài việc trên mạng sẽ xuất hiện vài loại tình huống, cũng là tiếp tục có những suy đoán ác ý, hoặc toàn bộ người dân than khóc, hoặc truy vấn nguồn gốc của cái chết.
Trăm triệu không nghĩ tới lại nhận kết quả như vậy.
Cô không thể tìm thấy bất kỳ tin tức nào về Kiều Nhậm Lương trên trang web hoặc Weibo, giống như thế giới chưa bao giờ xuất hiện người này.
Kiều Nhậm Lương ngẩng đầu lên, khuôn mặt không biểu tình: “Có chuyện gì vậy, bình luận còn tệ hơn cả ngày hôm qua?”.
Tĩnh Xu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Kiều Nhậm Lương, lại nhìn xuống chiếc điện thoại trên tay, cô không xác định được rốt cuộc thế giới này điên rồi, hay là hai người họ bị điên: “Tin tức trên mạng nói cho tôi, Kiều Nhậm Lương – không tìm được người này”.
Cả một buổi sáng, sử dụng rất nhiều phương pháp, cuối cùng hai người đã xác nhận rằng không có nghệ sĩ nào trên thế giới tên là Kiều Nhậm Lương đã tự tử đêm qua.
Ngay cả khi Kiều Nhậm Lương gọi về Trung Quốc, cha mẹ Kiều cũng không biết anh.
Thật giống như Kiều Nhậm Lương chưa bao giờ xuất hiện vậy, nhưng ký ức của anh và Tĩnh Xu cùng tùy thân không gian vừa có đều là thật.
Mặt trời lên cao, giờ đã là giữa trưa, rốt cuộc cơn đói cũng nhắc nhở Nguyễn Tĩnh Xu chú ý đến thời gian.
Sau khi nấu xong hai bát mì, Tĩnh Xu và Kiều Nhậm Lương trầm mặc ngồi ăn trong phòng khách, một mèo, một chó ở bên cạnh chơi đùa rất vui vẻ.
Nhìn những thú cưng của Nguyễn Tĩnh Xu, Kiều Nhậm Lương dường như vui vẻ hơn trước.
Vì vậy, cô bắt đầu giới thiệu hai sinh vật trong biệt thự này, chó nhỏ lông vàng – Miêu Miêu, mèo tai cụp – Husky.
Đối với lý do tại sao những con chó và mèo nhìn rất bình thường lại có cái tên kỳ lạ như vậy, Kiều Nhậm Lương chỉ mỉm cười, không hỏi nhiều.
Nguyễn Tĩnh Xu nhìn ra được, khi chơi đùa với Miêu Miêu và Husky, anh mới chân chính thả lỏng. Có vẻ như nói bị trầm cảm đến sáu phần là sự thật.
Sau bữa trưa, hai người bắt đầu thảo luận về tương lai của Kiều Nhậm Lương, bất quá về cơ bản Tĩnh Xu nói, Nhậm Lương lắng nghe.
Đầu tiên là vấn đề về danh tính. Bây giờ, Kiều Nhậm Lương là một người không có hộ chiếu và thị thực, anh không thể quay về Trung Quốc. Ra ngoài đều phải cẩn thận chú ý, vạn nhất bị cảnh sát Úc phát hiện, liền bị trục xuất đi nơi khác.
Thứ hai, đó là vấn đề sinh hoạt. Mặc dù biệt thự loại nhỏ của Nguyễn Tĩnh Xu có thể chứa được Kiều Nhậm Lương, nhưng thời gian dài khẳng định là không được.
Tiền lương của một người không gánh vác được sinh hoạt phí của hai người trong thời gian dài. Không giải quyết được vấn đề đầu tiên, không có hộ chiếu, Kiều Nhậm Lương không thể tìm được một công việc bán thời gian.
Cuối cùng, chính là vấn đề tâm lý của Kiều Nhậm Lương. Anh đã xác nhận với Tĩnh Xu, anh thật sự tự tử vì trầm cảm.
Tuy rằng không thành công, nhưng anh ấy thực sự là một người đã tự tử. Vấn đề trong lòng không được giải quyết, mặc kệ đến nơi nào cũng vô pháp lâu dài.
Mà Kiều Nhậm Lương không nghĩ đến việc này. Anh có chút bức thiết muốn quay trở về Trung Quốc để xem anh có thực sự không tồn tại hay không. Bố mẹ có thực sự không biết mình hay không?
Tuy nhiên, anh không có hộ chiếu, không thể mua vé máy bay.
Chẳng mấy chốc, Nguyễn Tĩnh Xu liền nghĩ ra giải pháp. Một tuần sau chính là free week ở trường. Có một kỳ nghỉ giữa tuần, cộng với các ngày trước sau cuối tuần, cô có 9 ngày nghỉ.
Một tuần sau, Kiều Nhậm Lương tiến vào không gian, Nguyễn Tĩnh Xu ngồi máy bay về nước. Không chỉ thoát khỏi các vấn đề về hộ chiếu và thị thực, mà còn tiết kiệm tiền vé của một người.
Cô không biết sân bay có thể kiểm tra ra sự tồn tại của không gian hay không.
Kiều Nhậm Lương trở về Trung Quốc để tìm lại chính mình, Nguyễn Tĩnh Xu cũng nhân cơ hội này gặp bố mẹ.
Tác giả có lời muốn nói: Trước sống chung một thời gian.