Một ngày xa hơn ba ngày cưới, Thẩm Tiêu lấy lý do hai người phải xa nhau một tháng để kéo Giản Tinh vào ở nhà anh. Hai người triền miên tròn ba ngày, anh mới buông tha cho cậu.
Mồng 6, lần đầu tiên hai người ra khỏi nhà đi xem phim.
Phim điện ảnh ‘Chiến hồn’ do Thẩm Tiêu diễn chính được xếp vào dịp Tết, bắt đầu công chiếu từ mồng 1, đến mồng 6 đã vượt xa những bộ phim điện ảnh khác, vững vàng chiếm giữ vị trí đứng đầu phòng vé. Trên mạng khen như mưa, đề tài liên quan đến Thẩm Tiêu ở mãi trên hotsearch không xuống.
Hai người chọn một rạp chiếu phim ở chỗ không sầm uất lắm, Giản Tinh đặt vé từ trước, chọn ghế ngồi trong góc hàng cuối cùng, phim bắt đầu chiếu mới đi vào. Giản Tinh mua ba vé, cách vị khán giả gần nhất một ghế.
Để tránh gây rắc rối, hai người bọc mình thành hai cái bánh, ở trong rạp cũng không tháo khăn xuống.
Giản Tinh xem xong mới hiểu, tại sao bộ phim này lại nổi như thế. ‘Chiến hồn’ dài tổng cộng hai tiếng, cả tình tiết, nhân vật và bối cảnh đều không có gì để bới móc. Nhất là nam chính Thẩm Tiêu, diễn một nhân vật anh hùng dũng cảm mà cô độc vô cùng tinh tế và sống động.
Gặp tình tiết buồn cười, cả rạp toàn tiếng cười thích thú. Khi hồi hộp, cậu nghe thấy rất nhiều tiếng hít hơi. Lúc đau thương, tiếng khóc của các cô gái trẻ rấm rứt bên tai.
Kết thúc bộ phim, không biết ai là người bắt đầu trước, cả rạp bỗng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Lúc hết phim, Thẩm Tiêu và Giản Tinh đã đi đến cửa sau, chuẩn bị rời đi. Thấy cảnh này, Giản Tinh nắm chặt tay Thẩm Tiêu, tặng anh một nụ cười rạng rỡ.
Không có gì chứng minh diễn xuất của Thẩm Tiêu tốt hơn sự công nhận của khán giả. Bộ phim điện ảnh đầu tiên của Thẩm Tiêu thành công vượt ngoài dự đoán.
Hai người ra khỏi rạp, không nán lại quá lâu mà lái xe thẳng về nhà.
Nhưng hai người có cẩn thận đến mấy cũng vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tối hôm ấy, Bạch Đồ gọi cho Thẩm Tiêu. Họ vẫn bị bọn săn ảnh chụp được.
Nhìn ảnh, là lúc bộ phim kết thúc, đèn được bật lên. Lúc ấy hai người vừa ra khỏi cửa, ánh đèn chiếu vào họ, bị tay săn ảnh chầu chực ở ngoài chụp được. Trong ảnh, hai người đan mười ngón tay vào nhau, rõ không thể rõ hơn.
Sắc mặt Thẩm Tiêu nghiêm trọng, anh không sợ, nhưng anh sợ ảnh hưởng đến Giản Tinh.
“Xử lí được không?”
Bạch Đồ im lặng hồi lâu mới nói: “Rất khó.”
Hắn đã vận động tất cả các mối quan hệ và sức mạnh, nhưng cũng chỉ tạm thời đè được tin tức. Tấm ảnh này đã rơi vào tay một tờ báo giải trí, tờ báo nọ thuộc hàng đầu trong nước, sẽ không nể nang họ.
Một khi ngày mai tấm ảnh này bị đăng lên, không biết sẽ dấy lên gió tanh mưa máu cỡ nào, ‘Chiến hồn’ đang chiếu cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Giản Tinh ngồi ngay cạnh Thẩm Tiêu, nghe hai người nói chuyện, cậu hiểu nỗi lo của anh.
Cậu nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang siết chặt của anh, cười nói: “Đừng lo, em không sợ.”
Cậu đến đây vì anh. Biết anh không cần cậu giúp đỡ, cậu không nhất định phải ở lại đây. Cuộc đời cậu còn rất nhiều lựa chọn.
Thẩm Tiêu hiểu ý của cậu, nhưng anh không muốn cậu gặp bất cứ lời chỉ trích nào. Nếu có thể, anh ước gì được nói cho cả thế giới biết quan hệ của hai người. Chỉ có điều, bây giờ vẫn chưa phải lúc để công khai.
Thẩm Tiêu mím chặt môi, gọi cho một người.
Thật lâu sau bên kia mới nghe máy. Một giọng trầm và lạnh truyền đến, mang theo cơn giận rõ ràng, âm thanh đè cực thấp, dường như sợ làm ồn đến người bên cạnh: “Có gì nói mau, bây giờ bên này đang là 4 giờ sáng đấy.”
Thẩm Tiêu nói đúng một câu: “Còn cần sự giúp đỡ của hai người.”
Bên kia im lặng một hồi, cuối cùng không nói gì mà cúp máy.
Giản Tinh không biết đối phương là ai, nhưng dù đối phương chưa đồng ý, vẻ mặt của Thẩm Tiêu lại nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Anh đứng dậy, lấy áo khoác định đi ra ngoài.
“Anh đi đâu vậy?”
“Em nghỉ ngơi đi, anh đi tìm Bạch Đồ.”
Dứt lời, anh ra khỏi nhà lái xe đi.
Giản Tinh nhìn chiếc xe chạy đi, cậu biết Thẩm Tiêu vì cậu. Nhưng cậu thật sự không để ý người khác biết chuyện. Hiện tại cậu cũng hiểu một số quy tắc của giới giải trí, biết tình cảm của cậu và Thẩm Tiêu bị công khai sẽ ảnh hưởng đến ‘Chiến hồn’ đang công chiếu, gây bất lợi cho Thẩm Tiêu.
Thế là, từ khi bái sư, lần đầu tiên Giản Tinh gọi điện cho Nghiêm Lâm Trung xin giúp đỡ. Cậu không biết Nghiêm Lâm Trung lợi hại đến mức nào, nhưng anh Phó nói, không có việc gì thầy cậu không làm được.
Ban đầu Nghiêm Lâm Trung nghe học trò tìm mình giúp còn rất vui, cuối cùng cũng biết ôm chân rồi. Nhưng khi nghe thấy Giản Tinh thỉnh cầu ông vì Thẩm Tiêu, ông tức đến nỗi suýt dựng hết cả râu.
Giản Tinh không biết ông đang nghĩ gì, còn tha thiết hỏi: “Thầy ơi, thầy có cách nào không ạ?”
Nghiêm Lâm Trung không kìm nổi cơn giận, rống lên: “Cái đầu của con có IQ 200 là giả đúng không! Không lo cho mình đi lo cho nó làm gì. Với thân phận của nó, nếu ngay cả cái việc cỏn con này cũng không xử lí được thì con nhanh chóng chia tay nó luôn đi. Người như vậy có tác dụng gì!”
Giản Tinh im re không dám nói năng gì nữa.
Nghiêm Lâm Trung rống một hồi không thấy cậu trả lời, nghĩ cũng biết lúc này Giản Tinh đang có biểu cảm gì.
Nghiêm Lâm Trung càng tức dồn cả đống, toan mắng tiếp, Liễu Vân lườm ông một cái, cướp điện thoại khỏi tay ông.
“Tiểu Tinh à, con đừng lo, Tiểu Thẩm sẽ xử lý chuyện này êm gọn thôi.”
“Cô ơi, nhưng anh Thẩm hình như cũng bó tay rồi.”
Liễu Vân nghi hoặc: “Tiểu Tinh, con không biết thân phận của cậu ấy à?”
“Thân phận gì ạ?” Giản Tinh mờ mịt, ngoài thị đế ra, Thẩm Tiêu còn có thân phận gì nữa?
Liễu Vân nghe cái là hiểu ngay, bà nhoẻn cười, bảo: “Yên tâm đi, chuyện này sẽ không có ảnh hưởng gì đâu. Hiện nay bị lộ chuyện tình cảm trong giới giải trí thật ra cũng không còn quá nghiêm trọng, chỉ vì giới tính của các con nên mới nhạy cảm thôi. Cứ đi thẳng ngồi ngay, người khác cũng sẽ chúc phúc cho các con. Vả lại xử lý chuyện này thật sự rất đơn giản với cậu ấy, con đừng lo nữa.”
Giản Tinh tin lời Liễu Vân, dần yên tâm: “Cảm ơn cô, con biết rồi ạ.”
Nghiêm Lâm Trung gầm lên: “Chúc phúc cái gì? Đến giờ vẫn chưa biết về ra mắt phụ huynh. Tôi thấy ấy, căn bản không thật lòng gì cả, tốt nhất là chia tay càng sớm càng tốt.”
Giản Tinh ngây người.
Liễu Vân lườm ông: “Nói linh tinh gì đấy, nhỡ phụ huynh nhà họ Thẩm biết chuyện lại nghĩ nhiều thì sao.”
Nghiêm Lâm Trung giận đùng đùng: “Họ dám! Thằng con Thẩm Tiêu nhà họ là bảo bối, của nhà mình thì không phải à?”
Liễu Vân lười nói với ông: “Tiểu Tinh à, con đừng nghe thầy con nói bậy, hôm nào đưa Tiểu Thẩm đến nhà ăn cơm nhé.”
Giản Tinh cười tít mắt: “Vâng ạ.”
Tối hôm ấy, Giản Tinh ngồi yên trong phòng khách đợi Thẩm Tiêu. Cậu buồn ngủ lắm rồi mà Thẩm Tiêu vẫn chưa về, thế là định nằm trên ghế sofa chợp mắt một lúc, không ngờ bất cẩn ngủ thiếp đi.
Rạng sáng 5 giờ, xe chạy vào biệt thự. Thấy đèn phòng khách vẫn sáng, Thẩm Tiêu chau mày, khẽ khàng mở cửa ra.
Giản Tinh thường ngủ rất sâu giấc, nhưng lần này, gần như trong khoảnh khắc Thẩm Tiêu vào nhà, cậu đã tỉnh rồi. Mở mắt thấy Thẩm Tiêu, ánh mắt mơ màng chớp cái tỉnh hẳn.
“Anh về rồi à.”
Lúc này Thẩm Tiêu mới phát hiện cậu đang ngủ trên ghế sofa, nhíu mày bước tới: “Sao em ngủ ở đây?”
“Muốn đợi anh về, kết quả ngủ quên mất.”
Cậu nhìn đồng hồ, thấy đã là 5 giờ sáng thì kinh ngạc: “Đã sáng rồi á, anh Thẩm, cả tối qua anh không về à?”
Thẩm Tiêu cởi áo khoác, đi đến ngồi xuống cạnh sofa, ôm cậu vào lòng. Anh vùi đầu vào hõm cổ cậu, đó là vị trí làm nũng của riêng anh.
Giọng anh mệt lử: “Ừm, mệt quá đi mất, may mà giải quyết xong rồi.”
Giản Tinh đau lòng, nhẹ nhàng ôm anh: “Vất vả cho anh rồi.”
“Ừ, vất vả lắm, anh cần một cái hôn khen thưởng, không quá đáng chứ.”
Giản Tinh bật cười, như anh mong muốn, cậu ôm mặt anh, hôn nhẹ lên trán anh, mũi anh, má anh và môi anh. Thẩm Tiêu nhắm mắt hưởng thụ sự thân mật ấy, chờ hai người ngọt ngấy đủ rồi mới để mặc Giản Tinh kéo mình lên tầng rửa mặt, cùng nhau nằm vào trong chăn.
Thẩm Tiêu ôm Giản Tinh, người yêu nằm trong lòng, anh thoải mái ngủ một giấc, lúc tỉnh lại đã là hơn 10 giờ. Dường như sợ đánh thức anh, Giản Tinh vẫn nằm trong chăn, song đang cầm điện thoại đọc tin tức.
Thẩm Tiêu sán tới, dán môi vào tai cậu, nhẹ nhàng mơn trớn.
Thấy anh dậy rồi, Giản Tinh kích động nói: “Anh Thẩm ơi, thật sự không lên tin tức này.”
Thẩm Tiêu ôm cậu chặt hơn, dụi đầu trên người cậu, giả vờ không vui: “Thiếu lòng tin vào năng lực của bạn trai em thế à.”
Giản Tinh vội nói: “Không có đâu, anh Thẩm luôn là người lợi hại nhất.”
“Thế mà em còn lướt tin tức cả buổi vẫn không tin.”
Giản Tinh trở mình, hai người nằm quay mặt vào nhau, hai tay cậu ôm cổ anh, hôn mạnh một cái vào mặt anh.
“Chỉ là phòng ngộ nhỡ thôi, em còn nghĩ xem nếu trên mạng loan tin thì có phải bảo hội Tiểu Vũ hack mạng hay không cơ.” Giản Tinh cười nói, “Tiểu Vũ là bạn ở Đại học Quốc phủ của em, giỏi máy tính lắm.”
Thẩm Tiêu ôm cậu lần nữa: “Để em lo lắng rồi.”
“Em không lo, hôm qua cô nói với em rồi, anh nhất định có thể giải quyết việc này.”
Thẩm Tiêu nhíu mày, ngẩng đầu hỏi: “Cô của em?”
Giản Tinh kể sơ qua việc cậu tìm Nghiêm Lâm Trung, không nhắc đến chuyện Nghiêm Lâm Trung mắng cậu, chỉ nói: “Cô bảo chúng ta hôm nay sang ăn cơm.”
Thẩm Tiêu trợn mắt, cơn buồn ngủ lập tức bay biến hết. Anh vùng dậy, bắt đầu lục tìm quần áo, vừa tìm vừa hỏi.
“Mặc cái gì bây giờ? Ông Nghiêm thích phong cách nào? Cô em thích kiểu thế nào?”
Nhìn dáng vẻ căng thẳng của anh, Giản Tinh phì cười.
Vất vả rửa mặt chải đầu ăn diện xong, Giản Tinh nhìn Thẩm Tiêu còn trịnh trọng hơn cả ngày đầu tiên nhận giải, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Thẩm Tiêu đứng trước gương kiểm tra xem có sai sót gì không, sực nhớ ra gì đó, anh hét lên: “Còn chưa mua quà.”
Giản Tinh cuối cùng không nhịn được bật cười: “Yên tâm đi, em chuẩn bị xong hết rồi.”
Thẩm Tiêu nhìn túi hoa quả đỏ au mà Giản Tinh đã chuẩn bị, hoài nghi: “Thật sự tặng một túi này là đủ rồi á?”
Giản Tinh cười nói: “Sức khỏe thầy không tốt, không được ăn đồ quá ngọt. Nhưng thầy lại thích ăn hoa quả, cô không cho thầy ăn thì thầy liền ăn vụng, cô và chị đều không làm gì được. Mấy quả thanh long này không ngọt lắm, thích hợp với thầy, chắc chắn thầy sẽ rất vui.”
“Còn cô em thì sao?”
Giản Tinh cười nói: “Anh đến là cô vui lắm rồi.”
Thẩm Tiêu không thể tin nổi, song vẫn làm theo lời Giản Tinh.