Thẩm Tiêu chỉ đi diễn vai khách mời một tuần rồi về. Trước khi về, anh nhắn tin cho Giản Tinh: 5 rưỡi chiều tôi về đến nhà.
Giản Tinh trả lời một tiếng “vâng”, không nói thêm gì nữa.
Thẩm Tiêu cứ nhìn mãi một chữ này cho đến lúc về nhà, khóe môi cong lên chưa từng hạ xuống. Khi nhìn thấy bóng dáng xa xa đang đứng chờ trước biệt thự, độ cong ấy càng cao hơn.
Bạch Đồ dừng xe trước cổng nhà Giản Tinh, Giản Tinh đi lên xách đồ giúp Thẩm Tiêu. Thẩm Tiêu nhìn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt cậu, rõ ràng mới mấy ngày không gặp, thế mà ngỡ như đã lâu lắm rồi. Hóa ra mấy câu “một ngày không gặp như cách ba thu” trong kịch bản không phải là bịa hẳn.
Anh mỉm cười: “Đợi lâu lắm rồi à?”
“Không có, em vừa nấu cơm xong nên ra ngó thôi.”
Hai người nhìn nhau cười, sánh vai đi vào trong.
Từ đầu đến cuối, Bạch Đồ bị ngó lơ hoàn toàn. Hắn đang định rời đi, nghe thấy mấy chữ “nấu cơm xong”, bước chân chợt khựng lại, mặt dày mày dạn sung sướng theo đuôi hai người.
Vào nhà, đồ ăn quả nhiên đã bày đầy bàn. Với hiểu biết nhiều năm về sếp của hắn, những món này đều là thứ sếp nhà hắn thích ăn.
Bạch Đồ đang nhìn chằm chằm bàn ăn và nuốt nước bọt liên tục thì nhận được ánh mắt lạnh buốt của sếp nhà mình. Hắn tủi thân bày tỏ sự thèm khát của bản thân, đổi lại ánh mắt còn lạnh hơn nữa.
Lúc Giản Tinh bưng canh ra, Bạch Đồ cố tình cường điệu mình có việc gấp, không thể không đi. Khi nói, ánh mắt lại cứ dán chặt vào bàn ăn, đồng thời đưa mắt ra hiệu với Giản Tinh.
Nhưng Giản Tinh từ đầu đến cuối chỉ nhìn Thẩm Tiêu, không chú ý đến biểu cảm của hắn, cậu tạm biệt Bạch Đồ, cất bớt một trong ba cái bát vốn đã chuẩn bị sẵn, đoạn bảo Thẩm Tiêu đi rửa tay ăn cơm.
Bạch Đồ có miệng mà chẳng thể nói ra, tội nghiệp bỏ đi.
Thẩm Tiêu hưởng thụ bữa tối một cách mỹ mãn, thừa cơ bày tỏ, một tháng tới anh đều rảnh rang, bộ điện ảnh tiếp theo vẫn đang bàn, trong thời gian này cuối cùng cũng có thể ăn uống thoải mái, không lo bị béo nữa.
Giản Tinh cười gật đầu, hỏi anh muốn ăn gì. Thẩm Tiêu chẳng mảy may khách khí xổ ra một đống, Giản Tinh nghe vô cùng nghiêm túc, nhất nhất ghi nhớ.
Ăn xong, hai người ngồi trong sân ngắm trăng cho xuôi cơm như ngày thường. Giản Tinh lấy từ trong nhà ra một cái hộp, đỏ mặt đưa cho Thẩm Tiêu.
Thẩm Tiêu hiếu kỳ: “Cái gì đây?”
Giản Tinh cười ngượng nghịu: “Quà cảm ơn anh Thẩm đã chỉ dạy và giúp đỡ em trong suốt thời gian qua. Em mua bằng tiền thù lao của ‘Gương đồng’ đấy.”
Thẩm Tiêu vui vẻ mở hộp ra, là một chiếc hộp âm nhạc chỉ to bằng nửa bàn tay, bên trong có một người tí hon mặc âu phục đánh đàn dương cầm, chế tác cực kỳ tinh xảo. Âm nhạc không giống những chiếc hộp âm nhạc khác, tiếng ding dong lanh lảnh, âm thanh trong trẻo chậm rãi, nghe không chói tai mà rất thoải mái, có thể khiến người ta thả lỏng.
Giản Tinh có phần ngại ngùng: “Anh Thẩm không thiếu gì cả, em không biết nên tặng gì. Khoảng thời gian qua thấy anh ngủ không ngon lắm, em bèn đi xin tư vấn của một giáo sư tâm lý học, thầy ấy nói bản nhạc này sẽ giúp ngủ ngon hơn.”
Thẩm Tiêu nhìn kỹ người tí hon đánh đàn, cảm thấy hơi quen mắt.
Mặt Giản Tinh đỏ bừng: “Hộp âm nhạc do em tự làm, người tí hon này cũng do em tự nặn theo dáng vẻ của anh Thẩm. Tay nghề còn kém nên không giống lắm.”
Thẩm Tiêu nở nụ cười, ánh mắt đang buông xuống mang những cảm xúc chỉ riêng anh mới hiểu.
“Tôi thích lắm, cảm ơn em.”
Đêm ấy, Thẩm Tiêu về phòng ngủ, tắm té xong nằm trên giường. Anh đặt hộp âm nhạc lên đầu giường, mở nó ra và quay đầu nó về hướng phòng ngủ của Giản Tinh. Nghe âm thanh trong trẻo, Thẩm Tiêu nhắm mắt lại. Khi tiếng nhạc dừng hẳn, trong phòng chỉ còn tiếng thở đều đều.
Mấy ngày sau đó, Thẩm Tiêu quay trở lại với cuộc sống ngủ đẫy giấc thì tỉnh, tỉnh rồi có người đợi anh ăn cơm.
Đến ngày nào đó cuối tháng bảy, Giản Tinh vừa rời giường đã nhận được tin nhắn của Thẩm Tiêu, bảo cậu không cần nấu cơm, hôm nay họ sẽ ra ngoài ăn. Giản Tinh hơi nghi hoặc, nhưng vẫn sinh hoạt như thường, chạy bộ xong thì bận bịu trong vườn hoa.
Vừa tưới nước xong, tiếng còi xe bỗng vang lên ngoài cổng. Giản Tinh ngó đầu ra, một chiếc xe thể thao màu xanh da trời đang đỗ bên ngoài.
Thẩm Tiêu ngồi ở ghế lái, đeo kính đen, cười nhìn cậu: “Lên xe đi.”
Giản Tinh lên xe: “Anh Thẩm, chúng ta đi đâu vậy?”
Thẩm Tiêu cười thần bí: “Đến nơi là biết.”
Giản Tinh chớp mắt, không hỏi cố, chỉ tò mò ngắm cảnh sắc ngoài ô cửa.
Nhìn sườn mặt ngoan ngoãn của cậu, Thẩm Tiêu mỉm cười.
Nửa tiếng sau, xe chạy vào trong rừng, vòng vèo thêm mười mấy phút mới lái vào một vườn hoa. Nơi này được trông nom rất tốt, hoa nở rực rỡ, có mấy người thợ đang chăm sóc hoa cỏ. Vườn hoa được rừng cây bao quanh, toàn bộ tầm mắt đều là cây cao bóng cả cành lá um tùm. Trong vườn có rất nhiều nhà gỗ, Thẩm Tiêu dừng xe trước một căn, hai người cùng nhau xuống xe.
Một người trung niên đội nón rơm đi tới, nói: “Cậu Thẩm phải không? Bữa sáng cậu đặt đã xong cả rồi, mời đi bên này.”
Thẩm Tiêu dắt Giản Tinh đi theo người trung niên vào một căn nhà gỗ nhỏ. Căn nhà be bé, bày biện đơn sơ, phòng khách có một chiếc bàn, hai chiếc ghế, sofa, bàn trà, TV, trang trí trên tường đơn giản. Đằng trong có phòng ngủ, cũng rất đơn giản và sạch sẽ. Bên cạnh còn một phòng khác là phòng bếp, trên thớt gỗ có rất nhiều nguyên liệu nấu nướng và mấy cục bột mì đã được nặn sẵn.
Giản Tinh chớp mắt, cậu tưởng đối phương nói bữa sáng xong rồi là có thể ăn luôn, không ngờ còn chưa nấu.
Sau khi người trung niên rời đi, Giản Tinh đang định bước vào phòng bếp thì bị Thẩm Tiêu ngăn lại.
Giản Tinh thắc mắc: “Anh Thẩm, sao vậy?”
Thẩm Tiêu kéo Giản Tinh đến cái ghế sofa trong phòng khách và ấn cậu ngồi xuống: “Em ngồi đây, hôm nay tôi nấu cơm.”
Giản Tinh tròn mắt, Thẩm Tiêu ấn vai cậu, nói một cách nghiêm túc: “Phản đối vô hiệu. Hôm nay em chỉ cần ngồi đợi ăn là được.” Nghĩ đoạn, anh nói tiếp, “Còn nữa, nể mặt tôi một chút, lúc tôi nấu em không được vào bếp.”
Khi nói chuyện, Thẩm Tiêu vẫn một mực giữ tay Giản Tinh. Giản Tinh lập tức hiểu ra, nếu cậu không gật đầu, e là họ sẽ cứ giằng co thế này mãi.
Vậy là cậu đành gật đầu.
Thẩm Tiêu cười hài lòng, cởi áo khoác ra và đi vào phòng bếp.
Phòng bếp nhanh chóng vang lên tiếng lịch kịch, tiếng dầu mỡ nổ lách tách và tiếng ho của Thẩm Tiêu.
Giản Tinh đứng dậy, mới đi được hai bước đã nghe thấy Thẩm Tiêu nói như có mắt sau gáy: “Không được vào đây, khụ khụ khụ.” Dứt lời lại ho khù khụ.
Giản Tinh đành đứng lại: “Em không vào. Anh Thẩm, anh cẩn thận một chút.”
Muôn kiểu âm thanh vang lên trong phòng bếp suốt một tiếng. Sau đó, một bữa sáng khá là phong phú xuất hiện trước mặt Giản Tinh. Bánh nướng và trứng rán bị cháy một nửa, bát cháo chỉ thấy nước lỏng, đĩa rau rõ ràng đã nấu quá lửa, món bình thường nhất chắc là rau trộn hoa quả.
Thẩm Tiêu nói như khoe: “Em thử xem mùi vị thế nào?”
Giản Tinh rất nể mặt anh, cười và ăn hết toàn bộ.
Thẩm Tiêu vui mừng hớn hở vì được cậu cổ vũ, hai người ăn sáng xong thì ra khỏi nhà. Một người như là nông dân đợi họ ngoài cửa, thấy họ ra, cười nói: “Cậu Thẩm, chuẩn bị xong cả rồi, mời đi bên này.”
Giản Tinh tò mò đi theo hai người đến một căn nhà gỗ khác, trong nhà có nông cụ và rất nhiều cây giống.
Thẩm Tiêu chỉ vào chỗ cây giống, nói với Giản Tinh: “Em chọn một cây đi.”
Giản Tinh thắc mắc: “Anh Thẩm, chúng ta đi trồng cây ạ?”
“Ừ, trồng cây em thích.”
Dẫu có phần thắc mắc tại sao Thẩm Tiêu lại dắt cậu đến đây trồng cây, nhưng Giản Tinh vẫn cực kỳ hào hứng chọn một cây hoa anh đào.
Thẩm Tiêu tò mò: “Sao em chọn cây này?”
Giản Tinh cười: “Lúc nhỏ em vô cùng hâm mộ một hộ trong thôn, nhà họ có rất nhiều cây ăn quả. Mỗi đợt quả chín, nhìn họ thu hoạch quả từ xa, cảm thấy họ thật là hạnh phúc. Lúc ấy em nghĩ, nếu nhà em cũng có cây ăn quả thì tốt biết bao. Nhưng hồi đó khó mua giống cây ăn quả lắm, thế nên em cứ nhớ mãi đến giờ.”
Thẩm Tiêu mỉm cười, dắt cậu leo núi nửa tiếng, đi đến một lâm trường. Xung quanh toàn cây là cây, có to có nhỏ, có cây như đã trồng rất nhiều năm, cũng có cây như mới trồng gần đây.
Hai người tìm một mảnh đất trống, đồng lòng góp sức, cùng nhau trồng cây giống xuống. Thẩm Tiêu bỗng lấy một cái thẻ không biết từ đâu ra, treo lên cây rồi đưa bút cho Giản Tinh.
“Em ước một điều đi.”
Bấy giờ Giản Tinh mới phát hiện, mỗi một cây quanh đó đều treo một tấm thẻ có viết chữ.
Thẩm Tiêu cười nói: “Nơi này có tên là rừng Ước Nguyện. Em trồng một cái cây và viết điều ước của mình lên đây, cái cây sẽ liên tục lớn lên, em cũng sẽ không ngừng trưởng thành. Đến một ngày em sẽ giống như cây ước nguyện của em, trở thành cây cao chọc trời.”
Anh cười hỏi Giản Tinh: “Em có điều ước gì không?”
Giản Tinh suy nghĩ kỹ càng, lắc đầu: “Tất cả các nguyện vọng của em đều đã thành hiện thực rồi. Sau này muốn làm gì, chỉ cần nỗ lực, em tin rồi chắc chắn cũng sẽ thành hiện thực.”
Thẩm Tiêu cười khẽ, chắc chỉ có người trước mắt anh mới nghĩ thế này thôi.
“Đã đến đây rồi thì em cứ ước đi, ước gì cũng được. Bố mẹ khoẻ mạnh này, bạn bè sống suôn sẻ này.”
Anh chỉ vào mấy cái cây bên cạnh: “Em xem, mấy cây này đều là cây ước nguyện của tôi, cầu mong may mắn thuận lợi. Em tự viết đi, tôi không nhìn đâu.”
Dứt lời, anh đi ra xa đợi cậu.
Giản Tinh ngẫm nghĩ, cầm bút và viết nắn nót một đoạn dài lên tấm thẻ gỗ, sau đó chạy về phía Thẩm Tiêu. Lúc ngang qua cây ước nguyện của anh, cậu thấy có một cây đã cao chót vót, với độ cao này, hẳn là đã trồng rất nhiều năm.
Giản Tinh ngẩng đầu, trông thấy tấm thẻ ước nguyện treo tít trên cao, những con chữ trên đó đã bị năm tháng mài mòn quá nửa, chỉ còn bóng dáng mờ nhạt. Giản Tinh nhìn kỹ lắm mới đọc được, chữ viết non nớt như một đứa trẻ, chỉ có một câu: Hy vọng tương lai không phải đón năm mới một mình nữa.
Giản Tinh chấn động, anh vẫn luôn đón năm mới một mình ư? Người nhà của anh đâu?
Lúc này Giản Tinh mới nhận ra, họ quen nhau lâu như thế, nhưng cậu chưa bao giờ nghe Thẩm Tiêu nhắc đến người nhà, cũng chưa từng thấy bố mẹ anh gọi điện thoại đến. Ngày xưa cậu đã đọc thông tin của Thẩm Tiêu trên mạng, cũng không thấy đề cập đến người nhà của anh.
Giản Tinh ngẩng đầu nhìn người đang đứng đợi cậu ở phương xa, thấy cậu đi về phía anh, anh cười vẫy tay với cậu.
Gương mặt chẳng chút muộn phiền, tựa như dòng chữ trên tấm thẻ chỉ là hiểu nhầm.