Trần Thuật nhìn cô ngã vào lòng mình, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời, ngồi yên không nhúc nhích.
Trần Thuật khẽ quay đi, khóe miệng không kìm được nhếch lên.
Ai đó ở bên ngoài một lần nữa phá vỡ sự yên tĩnh của hai người.
Tống Tư hắng giọng, gào lên lần nữa:
"A Thuật, ông mau tới giúp tôi đi, tôi sắp bị hai người này hành đến chết rồi."
Nét mặt của cậu ta đầu ấm ức, cau mày lườm Châu Tề và Hứa Gia Nghiệp.
Châu Tề làm mặt xấu với cậu ta: "Lại gọi cứu binh tới."
Không biết Trần Thuật ở trong kho có nghe thấy không.
Cậu bực tức quay đầu, nhíu mày, miệng chửi một tiếng, "Hừ, cái thằng này."
An Tĩnh đang tựa đầu trước ngực cậu, cô từ từ ngồi thẳng lên, rời khỏi vòng tay của cậu.
Cô khẽ nói: "Anh đi đi, họ phải đợi anh bao lâu rồi."
Trần Thuật cau mày, cúi đầu nhìn cô: "Còn em?"
An Tixnh mirm cười: "Em không sao, lát nữa em cũng đi."
Trần Thuật vẫn đứng yên, không hề có ý định nhúc nhích, đến tận khi An Tĩnh không biết làm thế nào đẩy cậu ra, cậu mới chịu cất bước nhưng lại nhanh chóng dừng lại, giơ tay sờ má An Tĩnh, nói: "Ừ, vậy anh ra ngoài trước đây."
An Tĩnh ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi Trần Thuật đi, cô ngồi dưới bóng râm bên cạnh cửa sổ, tay chống cằm, nhìn ra ngoài.
Gió thổi tới, An Tĩnh nheo mắt lại.
Không biết từ khi nào, Trần Thuật xuất hiện trong tầm mắt, cậu cúi đầu đi về phía Tống Tư và Châu Tề, Tống Tư tiếp tục la hét, vội vàng chạy đến đấm lưng, bóp vai cho Trần Thuật như một kẻ nô bộc. Trần Thuật tỏ vẻ khó chịu đẩy cậu ta ra, tâm trạng hình như không tốt.
Tống Tư vẫn cười khì khì, một giây sau liền ném bóng cho cậu, tốc độ rất nhanh, Trần Thuật ngước mắt, đưa tay dễ dàng bắt bóng.
An Tĩnh thay đổi tư thế.
Cứ như thế lặng lẽ nhìn cậu, đôi mắt đong đầy ánh nắng.
Ngày cuối cùng của năm cũ, trong lớp, cô chủ nhiệm hào hứng nói tràng giang đại hải, hết nói về thi tháng rồi nói về bài thi, hết nói về bài thi lại nói về bài tập, đến khi nói xong câu cuối cùng, cô ngừng lại mộ lát mới mỉm cười mở miệng nói: "Các em, hẹn năm sau gặp lại."
Cả lớp cười khì khì, mấy người ngồi cuối lớp vắt chéo chân cười rất nghịch ngợm, uể oải nhắc lại lời cô: "Cô ơi, năm sau gặp lại."
Ngồi ở hàng ghế cuối cùng nhưng giọng lớn hơn bất kỳ ai.
Sau đó, cô gật đầu, rời khỏi lớp.
Khoảnh khắc ấy, tất cả học sinh vui sướng thu dọn sách vở. Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, còn được nghỉ ba ngày, ai nấy tinh thần phấn chấn, mặc dù đã phải học cả ngày nhưng hiện tại vẫn thấy khỏe như không.
An Tĩnh và An Nguyệt về nhà trước. Hai chị em chuẩn bị về nhà cất cặp, thay quần áo xong sẽ đi đón giao thừa, không thể mặc đồng phục đi chơi được.
Đám Tống Tư cũng định như vậy.
Vì thế tất cả hẹn nhau tám giờ gặp ở phố Cửu Giang. Địa điểm này rất gần với chỗ ở của mọi người, cũng gần sông Lý Hoa, hơn nữa hàng quán xung quanh cũng rất nhiều.
Gần bảy rưỡi, An Tĩnh đang đi giày trước cửa, An Nguyệt đứng bên cạnh đợi cô.
Bà Lục Mỹ Hoa không yên tâm, hỏi thêm một câu: "Là bạn nam hay bạn nữa đấy?"
An Nguyệt đang định nói, ông An Hướng Dật ngồi đọc báo trên sofa đã giành phần, cười ha ha: "Em quản chúng nó làm gì, cho dù là nam hay nữ thì hôm nay hãy chơi thật vui, nhớ chụp ảnh pháo hoa mang về cho bố mẹ nhé."
Bà Lục Mỹ Hoa hơi bất mãn với thái độ này của chồng mình, nhưng chỉ lén lườm một cái nhưng không nói gì. Bà khẽ dặn dò: "Lúc về nhớ gọi taxi, nếu không có xe thì gọi điện về nhà bảo bố đến đón các con, nhớ không được đi vào đường nhỏ đấy."
Hai chị em gật đầu lia lịa.
Lúc ấy bà Lục Mỹ Hoa mới yên tâm.
Hai người họ bắt taxi đến phố Cửu Giang, chưa xuống xe đã nhìn thấy đám con trai ung dung đứng ngay ngã tư. Cả nhóm đã thay đồng phục, mặc quần áo thể thao, chẳng hề có dáng dấp học sinh cấp ba.
Trần Thuật nghiêng đầu nghe người khác nói chuyện, trên người cậu lúc nào cũng tỏa ra một thứ từ trường vô hình, thỉnh thoảng cúi đầu hút thuốc, tư thế uể oải, ánh lửa trên ngón tay lúc sáng lúc tối.
Ánh trăng chiếu lên người cậu. Cậu đứng khuất trong bóng tối, thỉnh thoảng lúc cậu ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêng rất lạnh lùng.
An Nguyệt xuống xe, cô vừa lướt mắt nhìn, bỗng chốc sa sầm mặt xuống.
An Tĩnh cảm thấy lạ, nhìn lên phía trước. Vừa thấy Lục Cách đứng cùng bọn họ, cô lập tức hiểu nguyên nhân. An Tĩnh cười cười, nắm tay An Nguyệt kéo cô ấy đi lên phía trước.
An Nguyệt bất mãn đi theo, vừa đi vừa bĩu môi.
Tống Tư đứng ngay đối diện với họ, nhìn cái là thấy ngay. Cậu ta hất cằm với Trần Thuật, ám chỉ nhìn bên kia. Trần Thuật quay đầu lại.
Cảm nhận được ánh mắt của đối phương, không biết vì sao An Tĩnh thấy lòng mình ấm lên. Cô cúi đầu nhìn bóng mình dưới đất.
Vẫn chưa tới gần, đã nghe thấy giọng nói bỡn cợt của Lục Cách và Tống Tư.
An Nguyệt cau mày, nhìn Tống Tư chằm chằm, chất vấn cậu ta: "Sao cậu không nói gã này cũng đến?"
Nếu biết có cậu ta, có chết cô cũng sẽ không ra ngoài.
Tống Tư sờ mũi, khẽ lẩm bẩm: "Nói rồi thì cậu không đi nữa đúng không?"
Cậu ta có ngốc mới nói ra.
An Tĩnh sợ mọi người khó xử, lẳng lặng kéo áo An Nguyệt.
An Nguyệt không nói nữa, nhưng vẫn cau mày.
Lục Cách cười khì khì lại gần cô, nheo mắt nhìn: "Sao thế, không muốn gặp anh đến vậy à?"
An Nguyệt liếc nhìn cậu ta, nói: "Biết rồi còn hỏi."
Lục Cách mỉm cười, khẽ cúi người, nói: "Vậy thì xin lỗi nhé, thật ngại quá, tối nay anh sẽ ra sức lượn lờ trước mặt em, đến khi..."
An Nguyệt bất giác hỏi: "Đến khi nào?"
Lục Cách nheo mắt, khẽ nói: "Đến khi em thích anh thì thôi."
Xung quanh lặng thinh.
Mấy người anh em bên cạnh lần này có thể coi là mở rộng tầm mắt, cùng nhao hò reo. Nhưng không bao gồm Trần Thuật.
Một lúc sau, tiếng reo đầy bỡn cợt của Tống Tư vang lên: "Wow, lợi hại quá, Lục ca ca, các anh em đều học được rồi, học được rồi ha ha ha."
An Tĩnh trợn mắt há miệng.
An Nguyệt tức đến mức toàn thân run lên, nhưng chỉ ngoảnh đầu đi, không nhìn khuôn mặt đáng ghét kia nữa.
Tống tư lại quay sang khoác vai Trần Thuật, nháy mắt hỏi: "Trần Thuật, ông học được chưa?"
Trần Thuật nhếch mép vẻ coi thường, liếc nhìn cậu ta hệt như nhìn một kẻ tâm thần, chậm rãi nói: "Ông rảnh lắm à?"
Tống Tư xì một tiếng, "Nhạt nhẽo."
An Tĩnh liếc nhìn cậu, không biết cậu đã dập thuốc từ khi nào, động tác nho nhã, vẻ mặt thư thái.
An Nguyệt nhìn về phía xa, đột nhiên cất tiếng, "Kỷ Nguyên tới rồi."
Mọi người đều đưa mắt nhìn sang.
Kỷ Nguyên từ xa chạy đến, khuôn mặt ửng đỏ, trán lấm tấm mồ hôi, cô thở hổn hển, vội nói: "Xin lỗi mình đến muộn."
Tống tư cười đáp: "Không sao, bọn mình cũng vừa mới đến."
Cậu ta nhìn đồng hồ đeo tay, cau mày nói: "Đi thôi, đi thôi, đi ăn thịt nướng, đói chết được, mình đã đặt chỗ trước rồi."
Châu Tề cười cười, trêu chọc cậu ta: "Được đấy, Tống Tiểu Tư, hoạt động hôm nay giao hết cho ông chủ trì."
Tống tư ưỡn ngực, vỗ ngực tỏ ra hào phóng nói: "Không sao, cứ để đấy cho tôi."
Cậu ta đi trước dẫn đường. Theo sau là ba cô gái. Sau cùng là bốn chàng trai, chầm chậm đi theo sau.
Tống Tư ngoảnh đầu đang định nói chuyện, ánh mắt lướt qua một người, bỗng chốc có chút bất mãn, lớn tiếng hét: "Lão Hứa, tối giao thừa ông vẫn ôm khư khư cái máy game là sao?"
Hứa Gia Nghiệp không rời mắt, đã luyện được bản lĩnh không nhìn phía trước vẫn có thể đi được. Cậu ta làu bàu: "Ông quản được tôi à?"
Trên đường đi, ánh trăng rất sáng.
Thiếu niên thiếu nữ cùng bước đi, cười cười nói nói.
Tuy thời tiết lạnh, nhưng không ngăn được bọn họ.
Đến quán đồ nướng, bên ngoài đã có rất nhiều người đang chờ. May mà đã đặt chỗ trước.
Nhân viên phục vụ đưa họ tới một chiếc bàn lớn bên trong, mấy người chen chúc vẫn có thể ngồi được. Cả nhóm ngồi xuống.
An Tĩnh ngồi cạnh An Nguyệt, bắt đầu cởϊ áσ khoác, trong quán rất nóng, thêm vào đó là tiếng thịt nướng xì xèo trên khay nướng của các bàn khác, hai mắt cô sáng lên, cảm thấy có vẻ rất ngon.
Không biết từ lúc nào có người ngồi xuống bên cạnh cô.
An Tĩnh quay đầu sang nhìn, nhận ra người đó là Trần Thuật. Cậu nhận thấy ánh mắt cô, nhìn sang. An Tĩnh sững người một chút, lại quay mặt đi như không có chuyện gì xảy ra.
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, quán thịt nướng vô cùng đông đúc, nhân viên phục vụ chạy đi chạy lại, mướt mải mồ hôi.
Tống tư hỏi mấy bạn nữ muốn ăn gì, sau đó cậu ta lãnh toàn quyền phụ trách gọi món.
Nhân viên phục vụ mang rất nhiều món ăn kèm lên trước, hết đĩa này đến đĩa khác, khiến An Tĩnh có cảm giác chỉ ăn mấy món này cũng đủ no rồi.
Cô nuốt nước bọt, cầm đũa inox lên, gắp một miếng kim chi.
Đôi đũa rất trơn và nặng, cô cảm thấy không quen lắm. Đồ ăn vào tới miệng, cô bất giác nhăn mặt, quá chua quá cay, muốn nhổ ra ngay, nhưng như vậy thật không lịch sự chút nào nên vẫn cố nuốt.
Trần Thuật cau mày, đặt một cốc nước trước mặt cô, khẽ nói: "Uống chút nước đi."
An Tĩnh uống hết nửa cốc nước mới thấy khá hơn một chút.
Cô hít một hơi, nói: "Cảm ơn."
Cậu nhìn cô, rồi nói: "Không ăn được thì đừng cố."
Nói rồi cậu đẩy đĩa kim chi cay kia ra thật xa.
An Tĩnh quay sang nhìn một lúc, giờ cô vươn tay ra cũng không gắp được.
Thôi vậy.
Suốt bữa ăn, mọi người nói chuyện nhiều hơn.
Mấy cô gái không còn câu nệ nữa, nhóm nam sinh lại giỏi trêu chọc và biết cách gợi chuyện.
An Nguyệt dù sa sầm mặt xuống vì Lục Cách ngồi đối diện, nhưng vẫn không thể không bật cười trước những mẩu chuyện cười nho nhỏ bất ngờ của cậu ta, coi như là được trút giận.
Trần Thuật không ăn nhiều, cậu chê thịt nướng quá ngấy quá nhiều mỡ, chỉ là suốt bữa ăn, chốc chốc cậu lại nghiêng đầu nhìn An Tĩnh bên cạnh.
Cô nhìn chằm chằm khay nướng, tò mò chờ thịt chín, hệt như con thú nhỏ đang háo hứng chờ đợi. Mái tóc buông xòa xuống tai, khiến cô phải vén lên suốt, nhưng cô chẳng hề vì thế mà thấy khó chịu.
Có điều, chuyện ấy lại khiến Trần Thuật thấy ngứa ngáy trong lòng, cậu muốn làm thay cô.
Cậu quay sang nhìn cô.
Lông mi của cô rất dài, khuôn mặt thanh tú, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng, thỉnh thoảng cô sẽ quay sang thảo luận với An Nguyệt xem phần thịt nào ngon nhất.
Trần Thuật xao động, lòng cậu trào lên một khao khát, muốn được giấu kín cô vào nơi sâu nhất trong lòng mình, vô cùng khao khát, vô cùng gấp gáp, không muốn cho bất kỳ ai có cơ hội được nhìn ngắm.
Ăn xong, mọi người ôm bụng ngồi nghỉ ngơi một lúc.
An Tĩnh thấy hơi nóng, cô đi ra ngoài trước. Bên ngoài gió đêm lồng lộng. Bỗng chốc một cảm giác mát lạnh phả vào mặt, cô rướn cổ, hy vọng cô cũng được "hóng gió", cô đã ăn tới mức mũi cũng lấm tấm mồ hôi giờ đang quạt tay cho mát.
Hóng gió một lúc, bắt đầu thấy hơi lạnh.
Cô rùng mình, chuẩn bị vào trong tim mọi người.
Vừa quay người thì nhìn thấy có một người chậm rãi từ trong quán bước ra.
Cô sững người, cứ đứng như vậy nhìn cậu bước lại gần.
Trần Thuật đẩy cửa, đứng bên cạnh cô, ngắm nghía cô từ trên xuống dưới, sắc mặt rất khó coi, cậu cau mày, hỏi cô: "Không lạnh sao?"
An Tĩnh rụt tay vào trong ống tay áo, mỉm cười ngượng ngùng: "Bây giờ thì thấy hơi lạnh rồi."
Trần Thuật hừ một tiếng, đưa chiếc áo trên tay cho cô.
Chính là chiếc áo cô đã cởi đi mới đi vào quán.
Cô cười cười: "Cảm ơn." An Tĩnh mặc áo vào. Đang định nói chuyện thì thấy cậu ngồi xuống.
Hả? Ngồi xuống làm gì?
An Tĩnh vội cúi đầu, lúc ấy mới phát hiện cậu chạm vào giày của cô.
Đôi giày thể thao của cô đã tuột dây từ lúc nào, một bên dây tuột ra dính xuống đất mà chính cô cũng không nhận ra.
Cậu muốn giúp cô buộc dây giày, ý nghĩ này bất chợt lóe lên trong đầu, cô vội lùi lại một bước, khẽ nói: "Tự em có thể..."
Vẫn chưa nói hết câu, cậu ngẩng đầu nhìn cô một cái, khẽ nói: "Đừng nhúc nhích."
An Tĩnh bặm môi ngoan ngoãn nghe theo.
Trước mặt mọi người, cậu ngồi như vậy, lẳng lặng buộc dây giày cho cô, người đang xếp hàng bên ngoài đều nhìn sang với vẻ hiếu kỳ, cười cười, thì thầm to nhỏ.
An Tĩnh có chút xấu hổ, cô cụp mắt xuống.
Đập vào mắt là gáy của Trần Thuật với mái tóc đen và dày. Cậu chậm rãi buộc dây giày cho cô, động tác rất nho nhã. Buộc xong cậu đứng dậy.
An Tĩnh không biết nên phản ứng như thế nào, đành đáp khẽ một câu: "Cảm ơn."
Từ nhỏ đến lớn, bố cô là người đàn ông duy nhất buộc dây giày cho cô như thế này, cậu chính là người thứ hai. An Tĩnh hơi xúc động, mỉm cười với cậu, đôi mắt sáng rỡ.
Trần Thuật cảm thấy không tự nhiên lắm trước ánh mắt của cô. Cậu khẽ nghiêng đầu, che miệng ho một tiếng, vờ ra vẻ nhìn đám đông.
Hai người đứng song song với nhau, bên cạnh người qua kẻ lại tấp nập.
Ánh đèn đường sáng rực, bầu trời lấp lánh đầy sao.
Trần Thuật hai tay đút túi, thư thái đứng đó. Cậu cúi đầu, nhìn xuống mặt đất.
Một lúc lâu sau, vành tai hơi đỏ, cậu không kìm được khẽ nói một câu: "Lần đầu tiên anh buộc dây giày cho người khác."
Giọng nói có chút khoe khoang, bày tỏ, tâm sự, tất cả hòa trộn vào nhau.
Người qua kẻ lại cười cười nói nói, trong âm thanh ồn ào đó, An Tĩnh dường như đã nghe thấy câu nói ấy.
Cô ngoảnh đầu nhìn cậu bằng ánh mắt nghi ngờ, do dự "ồ" một tiếng.
Nghĩ một lúc, cô tiếp thêm: "...Cảm ơn anh."
Trần Thuật ngây người trong giây lát, hơi lúng túng, khóe miệng nhếch lên rồi chùng xuống ngay, im lặng giây lát, hạ giọng nói: "Sau này sẽ không buộc cho người khác nữa."
An Tĩnh phản ứng chậm, mãi không hiểu, cô nghiêng đầu, phân tích một lúc. Sau đó mới dần hiểu ra, miệng khẽ mấp máy, muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói bắt đầu từ đâu.
Cô cúi đầu, nhìn bóng của hai người in dưới mặt đất.
Cậu cao hơn cô rất nhiều, nhìn chẳng khác nào cô đang dựa vào người cậu.
An Tĩnh "ừ" một tiếng khe khẽ, dịu dàng nói: "Em biết rồi."
Lời nói theo gió lọt vào tai cậu.
Trần Thuật quay đầu sang, mỉm cười, rồi lại nói: "Cùng lắm là buộc cho con gái."
An Tĩnh sững người, quay đầu, lặp lại: "Con gái?"
Cậu cứ lặng lẽ nhìn cô như vậy, không nói gì.