An Tĩnh như bị đóng băng, đầu óc rối bời. Bàn tay nóng ấm trên vai ương bướng không cho cô lùi lại, cô không thể trốn tránh được nữa. Thực ra... cô đã sớm biết tâm tư của cậu nhưng vẫn hết lần này đến lần khác vờ như không biết. Chỉ cần cậu không nói ra, cô sẽ coi như chưa có chuyện gì.
Chàng trai cao gầy trước mặt xưa nay không hề biết giấu giếm. Sao cô lại không biết?
Thực ra cô cũng tưởng cậu chỉ nhất thời ham vui mà thôi.
An Tĩnh ấp úng: "Mình... mình."
"Hả?" Trần Thuật nhướng mày, giọng nói khàn khàn, sát lại gần hơn.
Chỉ thấy làn môi mỏng với đường cong tuyệt đẹp của cậu càng lúc càng gần, gần thêm chút nữa là môi cậu sẽ chạm vào môi cô.
Cô chưa bao giờ tiếp xúc với con trai ở khoảng cách gần như vậy. Một giây sau, cô quay mặt đi, đôi mắt hoảng loạn nhìn ra chỗ khác.
"Mình chưa từng nghĩ tới chuyện này."
Trần Thuật im lặng một lát, nheo mắt nhìn cái cổ trắng trẻo xinh xinh trước mắt. Cậu "ồ" một tiếng, sau đó khẽ cười và nói: "Vậy bây giờ cậu nghĩ đi."
Hơi thở nóng bỏng của cậu phả vào cổ cô, nhột nhột, nghĩ thế nào cũng thấy không đúng, tim đập nhanh tới mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
An Tĩnh vùng vẫy, bất giác đẩy mạnh cậu ra.
"Cậu đừng thế nữa, mình... mình thực sự chưa từng nghĩ tới những chuyện này."
An Tĩnh đẩy không hề nhẹ, nhưng chẳng là gì với cậu.
Có điều Trần Thuật vẫn chầm chậm nới lỏng tay theo lực đẩy của cô.
Cậu khẽ cúi người, khuỷu tay uể oải chống xuống đầu gối, một tay sờ sờ miếng băng urgo trên mặt mình, nhếch nhếch khóe miệng, không nói gì.
An Tĩnh cảm thấy trước ngực thật trống trải, cô đặt cặp sách trên đùi.
Như thể phải làm vậy mới tìm được điểm tựa, cô ôm chặt cặp sách, mắt nhìn xuống mặt đất, run rẩy.
Cô ổn định lại cảm xúc, khẽ nói: "Mình thật sự chưa từng nghĩ tới những chuyện này, đối với bọn mình, giai đoạn này chuyện quan trọng nhất là học tập đúng không?"
An Tĩnh quả thực chưa từng nghĩ tới chuyện yêu sớm. Bà Lục Mỹ Hoa đã quán triệt với hai chị em cô rằng không được phép yêu sớm, vì thế cô luôn dồn hết tâm trí vào chuyện học hành.
Thỉnh thoảng bà Lục Mỹ Hoa còn kiểm tra cặp sách của con gái xem có thư tình hay gì đó không.
Hai người im lặng một lúc.
Khóe mắt của An Tĩnh có thể nhìn thấy cánh tay với cơ bắp rõ ràng và đôi giày thể thao màu đen của Trần Thuật.
Trần Thuật "ừ" một tiếng.
Đúng lúc An Tĩnh tưởng rằng cậu sẽ im lặng thì TRần Thuật lại lên tiếng, giọng nói trầm trầm.
"Nhưng với mình mà nói, bây giờ, cậu mới quan trọng nhất."
Trần Thuật luôn hiểu rất rõ bản thân mình muốn gì. Hiểu rõ trái tim của mình thì cậu sẽ hành động.
Trước kia, những lúc chơi game, có một cửa chơi mãi không qua được, cậu phải thức suốt mấy ngày mấy đêm tìm cách vượt qua. Bóng rổ cũng vậy, đến bây giờ cậu cũng chỉ thích một ngôi sao bóng rổ.
An Tĩnh bặm môi. Cô không biết nói gì, đành túm chặt cặp sách.
Hai người lại im lặng.
Trần Thuật gọi cô.
An Tĩnh quay sang, ngẩn ngơ nhìn cậu.
Trần Thuật quay mặt đi, khuôn cầm hiện ra sắc nét, vẻ mặt rất nghiêm túc, ánh mắt cậu đang nhìn về phía xa.
Chợt cậu liếc mắt, quay sang nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười, khẽ nói: "Thế này nhé, mình cho cậu thời gian, sau này cậu thử nghĩ về mình một chút được không?"
Miếng băng urgo yên vị trên gương mặt trắng trẻo của cậu, trông càng nghênh ngang bất cần.
An Tĩnh hơi khó xử.
Cậu nói tiếp, mê hoặc trái tim của cô: "Chỉ nghĩ đến mình thôi, được không?"
An Tĩnh do dự, không biết phải trả lời thế nào.
"Đừng nhìn những chàng trai khác, bởi vì... người khác đều không tốt bằng mình."
Lúc cậu nói ra câu nói ấy, khuôn mặt của chàng thiếu niên khôi ngô tuấn tú toát lên vẻ tự tin sáng ngời.
Cô bị mê đắm, chỉ biết gật đầu.
Trần Thuật mỉm cười, đôi môi mỏng nhếch lên tạo thành đường cong rất đẹp.
An Tĩnh thấy lòng mình chùng xuống, kết thúc rồi chứ. Một lúc sau, đột nhiên cậu lại gọi.
"An Tĩnh."
"Hả?"
"Không được mua quà cho người khác."
"Vì sao?" An Tĩnh cảm thấy khó hiểu.
"Bởi vì... chàng trai đầu tiên cậu tặng quà nhất định phải là mình."
An Tĩnh: "..."
Thật là trẻ con.
Cô nghĩ một lúc rồi nói: "Trước đây mình từng mua quà sinh nhật cho bố."
Trần Thuật bị chặn họng, nhưng chống chế rất nhanh: "Như thế không tính."
"Ờ."
"Đói chưa?"
"Hơi hơi." Trải qua hàng loạt chuyện lúc nãy, An Tĩnh thật sự cảm thấy hơi đói.
"Cậu có thể ăn bánh ngọt của mình." Trần Thuật nhắc cô.
Đúng rồi, lúc đi lấy bánh gato, cậu đã mua một chiếc bánh nhỏ cho riêng cô. Cô cúi đầu, mở khóa cặp, nhẹ nhàng lấy chiếc bánh ra. Cô cẩn thận, nhẹ nhàng xé giấy gói. Phần kem bị dính vào giấy, cô hơi tiếc.
Cô khẽ nói: "Bị nát rồi."
Cậu "ừ" một tiếng rồi nói: "Không sao, lần sau mua cái khác cho cậu."
An Tĩnh không đáp lại, bắt đầu cầm chiếc thìa nhỏ, đưa một miếng lên miệng. Ừm, ngọt ngọt, thật là thích.
Cô nheo mắt tận hưởng cảm giác ấy.
Đếm tối đen, gió mát xào xạc thổi tới.
Trần Thuật thoải mái dựa người vào ghế, duỗi thẳng hai chân, cứ nhìn cô như thế, khẽ cười: "Ngon không?"
Cô gật đầu: "Ừ, rất ngọt." Cô ngập ngừng một lát, chần chừ hỏi cậu: "Cậu ăn không?"
Dù sao vẫn là bánh cậu mua, cô ăn một mình có vẻ không hay lắm.
Trần Thuật lắc đầu, vô cùng bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt trầm lắng. Bất chợt cậu cười tinh quái, giơ một tay lên.
An Tĩnh đề cao cảnh giác, nhanh chóng ngửa đầu ra phía sau. Không biết cậu muốn làm gì.
Tay Trần Thuật khựng lại, khẽ nói: "Đừng tránh."
Sau đó ngón tay cái của cậu chầm chậm quệt phần kem dính trên mé của An Tĩnh.
Hệt như một thước phim quay chậm.
An Tĩnh ngây người nhìn cậu rụt tay lại, Trần Thuật nhìn cô chằm chằm, sau đó khẽ hất cằm lên, làn môi mỏng khẽ mút kem dính trên đầu ngón tay.
An Tĩnh đỏ mặt, hai tai cũng đỏ bừng. Cô không kìm được đưa mu bàn tay lên che miệng.
Trần Thuật mỉm cười: "Nếm thử rồi, rất ngọt."
An Tĩnh không chịu được nữa. Mặt cô đỏ lựng, cô đạp cho cậu một cái.
"Cậu thần kinh à?"
"Sao cơ?"
Trần Thuật sững sờ lẩm bẩm: "Cậu hung dữ với mình vậy?"
An Tĩnh trợn mắt nhìn cậu: "Cậu còn nói à?"
Cậu tưởng rằng mình là nam chính trong tiểu thuyết sao, mà làm mấy động tác "sến súa" sao?
Trần Thuật phụng phịu!
"Cho mình hôn một cái đi? Mình nhịn lâu lắm rồi đấy."
"Cậu chết đi!"
Cuối cùng, Tống Tư và An Nguyệt thi nhau gọi điện thoại, nói nếu bọn họ không quay lại thì sẽ không được ăn bánh gato.
An Tĩnh tăng tốc ăn hết chiếc bánh ngọt trên tay, sau đó hai người theo đường cũ quay về ktv.
Bên trong với bên ngoài ktv như thể hai thế giới vậy. Ở đây tiếng nhạc đinh tai nhức óc, ánh đèn xanh đỏ mờ ảo.
Trong sảnh còn có một vài bạn nam đang chơi bi-a, nhìn thấy Trần Thuật, họ giơ tay chào và nhìn cô đi bên cạnh cậu bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
An Tĩnh không nhìn bọn họ, rảo bước vào phòng. Lúc cửa mở ra, cô sững sờ. Chiếc sofa màu đen bên trong dính đầy kem trắng, ngay cả mặt đất cũng chịu chung số phận. Cô nghi ngờ mình vào nhầm phòng.
Phía trước có một giọng nói vang lên, cười khì khì: "Ầy, hai người về rồi à?"
An Tĩnh nhìn sang, lập tức hít một hơi, lùi ra phía sau.
Trần Thuật đứng ngăn cô lại. Cậu nhướng mày nhìn cái người trắng muốt trước mặt và nói: "Bộ dạng quỷ quái gì vậy?"
Trên tóc, mặt, quần áo của Tống Tư bê bết kem trắng. Đặc biệt là trên mặt, chỉ chừa duy nhất miệng và hai con mắt, những chỗ khác đều vô cùng thê thảm.
Tống Tư cũng biết bây giờ trông mình rất thảm. Cậu ta dỗi hờn: "Đám nhãi ranh này rình lúc tôi thổi nến liền lao vào, tôi vẫn chưa kịp phản ứng thì đã bị bôi đầy mặt rồi."
Cậu ta còn kiêu ngạo nói: "Có điều tôi cũng không để yên, đã tóm được vài người, bọn họ đều vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi, tôi chưa kịp rửa."
An Tĩnh nhìn vào bên trong, khẽ hỏi: "Chị mình và Kỷ Nguyên đâu rồi?"
Tống Tư lau đóng kem lổn nhổn trên mặt, không để tâm nói: "Lúc đại chiến bánh gato chị cậu bị Lục Cách kéo ra ngoài rồi, Kỷ Nguyên thì về rồi."
"Đi rồi?" Cô trợn tròn mắt.
Tống Tư ừ một tiếng: "Hai người vừa mới đi không lâu thì cô ấy tặng quà cho mình, sau đó cũng đi luôn."
Cậu ta nhìn cô với vẻ kỳ lạ, thò đầu nhìn: "Không phải cậu muốn đi mua quà tặng mình sao, quà đâu?'
An Tĩnh "ừm" một tiếng, hơi ngại ngùng: "Không, không mua được."
Trần Thuật đứng sau khẽ cười, cô có thể cảm nhận được lồng ngực của cậu rung lên.
Tống Tư cảm thấy hai người này rất lạ, nheo mắt nhìn họ: "Ồ, không sao."
"Tĩnh Tĩnh." Ở phía xa vang lên giọng nói của An Nguyệt.
An Tĩnh ngoảnh đầu, An Nguyệt đnag đi từ hành lang tới, nét mặt vô cùng giận dữ, chân nện cộp cộp xuống nền nhà. Phía sau cô ấy là Lục Cách, nghênh ngang hai tay đút túi, khuôn mặt cười cười rất thiếu đòn.
Cô ấy đi tới, mặt lạnh tanh, nắm cổ tay An Tĩnh: "Đi thôi, về nhà."
"Ừ."An Tĩnh gật dầu, không hiểu vì sao cô ấy lại tức giận.
Thực ra An Tĩnh cũng không biết vì sao mọi chuyện lại thành ra như thế này.
An Nguyệt kéo tay cô, hùng hổ lao về phía bến xe. Cô ngoảnh đầu liếc nhìn phía sau. Phía sau là hai chàng trai cao gầy, Trần Thuật và Lục Cách lẽo đẽo theo sau.
Haizzz, An Tĩnh thở dài, không hiểu rõ cảm xúc của mình nữa.
Sau khi về nhà, cô suy nghĩ một lúc, chần chừ bước sang phòng An Nguyệt.
An Nguyệt vừa tắm gội xong, đang lấy khăn bông lau tóc. Cô nhíu mày: "Sao vậy?"
An Tĩnh nhoẻn miệng cười, tiến lại gần: "Không có gì, em lau tóc cho chị nhé."
An Nguyệt nghi ngờ: "Sao hôm nay lại tốt bụng vậy?"
Tóc chị gái rất dài, rất mượt. Cô chầm chậm lấy khăn bông lau khô từng lọn tóc.
An Nguyệt đang cúi đầu đọc tạp chí.
"Chị ơi!"
"Hả?"
"Chị... thích Trần Thuật à?"
Bàn tay đang giở từng trang tạp chí của An Nguyệt khựng lại, đáp rõ ràng: "Không thích."
An Tĩnh thở phào một cái, may quá.
An Nguyệt nhìn cô, nghĩ ra chuyện gì đó rồi nhìn cô bằng ánh mắt lạ lùng: "Lẽ nào hôm nay cậu ta nói với em là cậu ta thích chị?"
"À, không." An Tĩnh vội xua tay.
An Nguyệt hứ một tiếng lại cắm cúi dọc tạp chí, bỗng thấy phía sau không có động tĩnh gì nữa. Cô đang thấy khó hiểu, định quay đầu nhìn thì cảm thấy em gái ôm mình từ phía sau, mặt áp vào cổ cô.
"Chị, em xin lỗi." An Tĩnh nhắm mắt, khé nói.
"Sao thế?"
An Tĩnh lắc đầu, cô rất muốn khóc. Suýt chút nữa cô đã làm một chuyện mà chính bản thân cô cũng cảm thấy thật đáng khinh bỉ.
Cô sinh lòng đố kỵ ghen ghét với chị gái chỉ vì mẹ quan tâm chị gái nhiều hơn, cũng bởi thế mà bất giác làm rất nhiều chuyện trẻ con.
"Em xin lỗi." Cô thu mình lại và nói.
"Trời ơi, em đừng khóc nữa, đừng có mà khóc sụt sịt như trẻ con vậy." An Nguyệt quay người lại, nhìn cô với vẻ chê bai, nhưng bàn tay lại rất dịu dàng lau sạch những giọt nước mắt lăn trên má An Tĩnh.
An Nguyệt đứng dậy, xoa đầu cô, mỉm cười: "Em là em gái của chị, cho dù em làm chuyện gì, chị cũng tha thứ cho em."
An Tĩnh cúi đầu, không nói gì, cô cảm tháy xấu hổ.
Một lúc sau, An Nguyệt cau mày lại: "Thôi được rồi, em đừng làm phiền chị học bài, mau về phòng của mình đi."
Cô ấy ngừng một lát, rồi lại nháy mắt nói: "Chị sẽ không nói với mẹ chuyện em lén lút vẽ tranh đâu."
An Tĩnh bật cười. Cô về phòng mình, ngây người một lúc. Hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Cô định lấy vở bài tập và sách trong cặp ra, vô tình thấy chiếc điện thoại trong cặp hiện lên mấy tin nhắn.
"Cậu nghĩ xong chưa?"
"Sao mình cảm tháy như đã chờ cả một thế kỷ."
"Hãy nhớ, mình là người tốt nhất."
Cái gì vậy, người này lại nhắn tin lung tung. Cô khẽ nhíu mày, úp điện thoại xuống. Sau đó cô nằm bò ra bàn, tay chống cằm, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn bài tập về nhà, không biết đang nghĩ gì mà đôi tai ửng đỏ.
Trần Thuật một tay đút túi, dáng người cao ráo, đôi chân thẳng tắp, dựa người trước cửa phòng ktv. Cậu cụp mắt, một tay ấn điện thoại gửi tin nhắn. Ánh đèn chiếu lên mặt, cậu nhếch miệng cười.
Đám Tống Tư, Châu Tề ra khỏi phòng ktv, khoác vai cậu.
Trần Thuật cất điện thoại, hỏi: "Thu dọn xong rồi à?"
Tống Tư ừ một tiếng, cậu ta đã thanh toán xong một đống hóa đơn, nhưng vẫn phấn khích hỏi: "Tiếp theo đi đâu đây, đi thâu đêm không?"
Lục Cách, Từ Lâm phía sau miệng ngậm thuốc lá đi đến bên cạnh bọn họ: "Quán net đi, tiếp tục chiến."
"Đi thì đi, tôi mặc kệ, dù sai thì tôi cũng ở cùng đội Trần Thuật, ai thua người ấy trả tiền."
"Xì, ai sợ ai chứ, ấy, sao lão Hứa đã chuồn rồi, chúng ta thiếu một đại tướng rồi."
"Mẹ cậu ta lúc nào cũng quản chặt lắm, có cả giờ giới nghiêm."
"Haizz, vừa đi vừa nói."
Hạ Tâm Vũ chần chừ đứng đợi một bên, bên cạnh cô ta còn có vài cô gái khích lệ. Thấy bọn họ sắp đi, quả thực cô ta không kìm được nữa, xông lên phía trước: "Trần Thuật."
Trần Thuật cúi đầu châm một điếu thuốc, ánh mắt liếc sang, nhướng mày.
Hạ Tâm Vũ mỉm cười: "Mình có chuyện muốn nói với cậu."
Anh em xung quanh thi nhau hò hét. Trần Thuật không dừng bước, cũng không bận tâm tới cô ta. Rít một hơi thuốc, khói thuốc bay bay, làm nhòa đi khuôn mặt của cậu. Cậu kẹp điếu thuốc trên tay, lạnh lùng lướt qua.
Đôi mắt lạnh nhạt liếc nhìn một cô gái, cậu cau mày, khó chịu nói: "Ai mời người này đến vậy? Lần sau đừng đến nữa."
Nói xong câu đó cậu liền bỏ đi, khuôn mặt hoàn toàn vô cảm.
Mặt Hạ Tâm Vũ trở nên vô cùng khó coi, thật là mất thể diện. Cô ta ngoảnh đầu lườm cô gái kia.
Cô gái cảm thấy mình rất vô tội. Cô ta chỉ... muốn ăn bánh bí ngôi thôi mà.