Đạp ga, vào số...
Trần Minh Triết nghe Chu Kiện lẩm bẩm, vừa bắt đầu khởi động xe, anh thấy hơi lo lắng
Vương Tiểu Khang ở một bên nhìn dáng vẻ của Trần Minh Triết, lập tức không nhịn được lau mồ hôi trên đầu, cười hihi nói: “Minh Triết, không sao đâu, A Kiện nhà chú có bằng lái rồi, không sao đâu...”
“Đúng thế, đúng là không biết sao chị tôi lại bảo cậu lái chiếc xe này, A Kiện, được chưa?”
Chu Kiện lúc này kêu lên hưng phấn, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cậu ta lái xe trên đường, còn là lái một chiếc xe xịn, Trần Minh Triết thật sự là nở một nụ cười gượng gạo, đành phải chỉ đường cho Chu Kiện từ phía sau, cũng coi như là thuận lợi lái xe lên đường.
Nhưng dù sao thì cũng là người mới, đến khi lái vào gara ngầm của Kim Vực Hương Giang, vì không canh chuẩn được khoảng cách, chiếc xe đã đâm thẳng vào thành gara.
“Sao thế...”
Chu Minh Hà chỉ thấy chiếc xe đột nhiên rung lên một chút, chiếc xe lập tức nằm ngang ở lối vào gara.
Bà ta sợ đến mức vội vàng nắm chặt lấy dây an toàn.
“Hình như, xước một chút rồi!”
Trần Minh Triết lập tức xuống xe đi vòng qua bên hông xe, nhìn thấy một vết xước lớn đặc biệt rõ ràng.
Lúc đó anh thật sự đau lòng, mặc dù đối không đáng tiền với anh nhưng nó lại là xe mới.
“Mẹ, xong rồi... chiếc xe này rất đắt, mẹ nói xem bác gái có bắt chúng ta đền không...”
Khoái cảm khi lái xe trước đó đã hoàn toàn biến mất, Chu Kiện lúc này chỉ cảm thấy chiếc vô lăng thoải mái ban đầu đã biến thành củ khoai tây nóng bỏng.
Trần Minh Triết đi vòng qua ghế lái, lạnh lùng nói với Chu Kiện đang lo lắng ngồi ở ghế lái: “Đi xuống!”
Lúc này Chu Kiện cũng biết mình đã làm sai, lập tức tháo dây an toàn bước ra khỏi xe.
“Cậu hét cái gì, tôi nói này Trần Minh Triết, cậu nói chuyện kiểu gì thế hả... không phải chỉ là lái xe không cẩn thận xước một chút thôi sao, sao nào, chẳng lẽ cậu muốn chúng tôi bồi thường cho cậu?”
“Được thôi, đợi cháu đến đón Diệp Chi về rồi cùng nhau đến tiệm sửa!”
Trước đó Trần Minh Triết đã hơi khó chịu, nhưng lại nghĩ đây là dì của mình, lại còn là lần đầu tiên gặp nên cũng không chấp nhặt. Nhưng lần này rõ ràng là Chu Kiện làm xước xe, nhưng bọn họ lại giống như mình không làm sai điều gì, điều này khiến Trần Minh Triết hơi cạn lời.
“Cậu... cậu có thái độ gì thế...”
Chu Minh Hà trợn mắt, chỉ Trần Minh Triết đang ngồi ở ghế lái, lạnh lùng nói.
“Được rồi, được rồi... Minh Triết à, cháu mau đi đón Diệp Chi đi... để chúng ta tự lên là được rồi.”
Vương Tiểu Khang lúc này vội vàng bước ra làm người hòa giải.
Trần Minh Triết hừ lạnh một tiếng, trượt bánh sau một cách đẹp đẽ, sau đó lao ra khỏi gara.
“Hừ! Kiêu ngạo cái gì chứ... một thằng ở rể, dám nói chuyện với tao như vậy, mày đợi đấy cho tao!”
Chu Minh Hà nhìn chiếc xe Porsche màu đỏ thoáng cái đã biến mất, bà ta tức điên lên.
"Được rồi, đi thôi..."
Chu Minh Hà giậm chân đành đạch.
"Đi cái con khỉ, ông biết chị sống ở đâu không hả?"
Vương Tiểu Khang lập tức ngậm miệng.
"Mẹ, mẹ nghĩ cái tên Trần Minh Triết kia có bắt chúng ta đền thật không. Đó là xe Porsche mẫu mới nhất đấy, chỉ nguyên xe chưa thêm phụ kiện thôi đã một triệu mấy trăm ngàn tệ rồi đấy!"
Nghĩ đến đó là Chu Kiện lại lo lắng. Tuy anh ta cũng làm việc ở cơ quan nhưng anh ta còn chả nuôi sống nổi bản thân mình, đừng nói là việc có tiền để mà bỏ ra.
Chu Minh Hà nói với đứa con trai đang lo lắng của mình rằng: "Nhìn con kìa, chả có tiền đồ gì cả. Đâu có phải con quệt xước xe đâu, con đâu có lái xe chứ? Thật là, không liên quan đến mình mà con cứ tự đổ hết lên đầu mình là thế nào?"
Hả?
Chu Kiện và Vương Tiểu Khang nhìn Chu Minh Hà, có vẻ không hiểu lắm.
"Lát nữa về đến nhà hai người chống mắt lên xem tôi sẽ làm thế nào đi".
Hai người đều gật đầu, Chu Minh Hà liền gọi cho chị mình.
Bên kia, Trần Minh Triết đã đến dưới tòa nhà công ty.
Bạch Diệp Chi đứng từ đằng xa đã thấy xe có một vết xước lớn, bong cả sơn ra.
"Minh Triết, sao vậy..."
Trần Minh Triết cười khổ: "Vừa nãy đi đón nhà dì nhỏ thì dì giật lấy chìa khoá rồi đưa cho con trai dì là Chu Kiện lái, kết quả là vừa vào gara đã quệt vào tường.
"Cái thằng Chu Kiện kia quệt vào phải không?"
Trần Minh Triết gật đầu.
Bạch Diệp Chi vừa lên xe vừa nói: "Chu Kiện là một thằng ranh vô giáo dục. Hồi nhỏ thì nhìn lén bạn nữ trong trường đi vệ sinh, em nghe nói còn bị học sinh nữ khóa trên tóm được đánh tới nỗi phải vào viện. Hừ, khi nào về em sẽ bắt bọn họ đền!"
Trần Minh Triết thì thấy không sao cả, chỉ là anh không ngờ vợ mình lại có thành kiến như vậy với nhà dì. Nhưng từ lúc bắt đầu gặp đến giờ, anh cũng cảm thấy khó mà chung đụng được.
Nhưng đối với lần đến thăm của nhà dì, thái độ Trần Minh Triết cũng khá bình thường. Chỉ cần người ta không chọc vào anh thì anh cũng sẽ không xoi mói. Hơn nữa, giờ anh đang bận suy nghĩ về vụ án mạng năm người tối hôm qua, giờ chắc Bùi Đông Lai cũng đã đến Tân Thành rồi, nhưng giờ vẫn chưa gọi điện cho anh, có lẽ giờ chuyện này vẫn chưa có manh mối.
Mà ở bên kia, nhà Chu Minh Hà đang đi vào căn dinh thự kia, ngơ người cả thảy.
Chu Minh Hà thấy mình cũng được coi là người trải sự đời. Tuy bà ta cũng từng thấy nhà kiểu này, nhưng chưa bao giờ được vào ở.
"Chị, đây là nhà chị thật à?"
Chu Minh Phượng thấy nhà em gái đều rất kinh ngạc, bà ta vô cùng đắc ý.
"Đúng vậy..."
Ngay lúc này, có một chiếc Porsche màu đỏ phía không xa từ từ đỗ vào chỗ đỗ xe bên cạnh.
Một cô gái trẻ cao gầy đi ra khỏi xe.
Đó chính là Bạch Tuyết.
Chu Minh Hà thấy xe và Bạch Tuyết thì kinh ngạc tới nỗi không thốt nổi ra thành lời.
"Tiểu Tuyết, con về rồi hả, vừa hay. Mau tới đây nào, dì nhỏ của con tới rồi!"
"Cháu chào dì, cháu chào chú!"
Nói xong Bạch Tuyết định đi lên tầng.
Ngay lúc này, Chu Minh Hà chợt nhớ ra gì đó liền vội bảo: "Chị, nhà chị có hai cái xe thế này à?"
Chu Minh Phượng gật đầu: "Đúng, sao vậy? Cái xe trước đó Trần Minh Triết lái đi đón nhà em là cái còn lại đấy".
"À, chị, chị cũng thật là, chẳng cẩn thận gì cả, sao chị có thể để Trần Minh Triết lái xe đắt như vậy được?"
"Hửm? Sao thế?"
Chu Minh Phượng thấy vẻ mặt đau lòng của em gái, trông có vẻ không giống giả vờ cho lắm.
"Haizz, chị không biết đâu, con rể chị lái xe mà chả tiếc gì cả. Vừa nãy khi đón bọn em về con làm xước cạnh xe một mảng rõ to, bong hết cả sơn ra... Chắc là phải sửa mất nhiều tiền lắm đấy!"
"Cái gì?"
Chu Minh Phượng nghe vậy thì muốn bùng nổ tới nơi, mây đen dày đặc che phủ khuôn mặt bà ta.
"Đúng vậy đấy! Bác ơi, anh họ lái xe mạnh bạo quá!"
"Đúng vậy, chị à, giờ Diệp Chi là bảo bối của nhà chúng ta đấy. Ngày nào Trần Minh Triết cũng đưa đón con bé, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm thế nào đây..."
Nghe vậy, Bạch Tuyết dừng lại ngay.
"Dì nói Trần Minh Triết làm xước xe sao?"
Chu Minh Hà vội vàng gật đầu.
"Mẹ, con đã bảo rồi, Trần Minh Triết thì lái xe cái gì chứ. Hôm nay mẹ nhất định phải thu chìa khóa của anh ta, đó là xe của con mà!"
Trong tiềm thức, Bạch Tuyết đã coi cái xe Trần Minh Triết lái là của cô ta, thế nên giờ cô ta rất tức giận.
"Hừ, lát nữa tên vô dụng đó trở lại mẹ nhất định phải xử lý cậu ta, sau này không được lái xe nhà chúng ta nữa!"
Chu Minh Hà nhìn Chu Kiện đứng bên cạnh, sau đó ra hiệu bằng ánh mắt.
"Hai em đến rồi đến à, nào, mau ngồi đi".
Bạch Dũng Quang vừa trải giường trong phòng, vừa mới đi ra. Thấy mấy người đang đứng trong phòng khách liền vội chào hỏi.
"Anh, các anh chuyển đến nhà mới mà chúng em cũng không có quà mình gì mấy, haizz, giờ còn đang để trong cốp sau xe Trần Minh Triết lái.
Ba người Chu Minh Hà giờ mới nhớ đến hộp quà mà để ở nhà sắp quá hạn đến nơi giờ vẫn còn đang trong cốp xe Porsche, họ liền thấy hơi xấu hổ.
"Ha ha, không sao đâu, đến là tốt rồi. Ngồi đi, A Phượng, rửa chút hoa quả mang ra đi".
Chu Minh Phượng cũng vội gật đầu rồi đi vào phòng bếp.
"Đây là A Kiện à? Lớn thế này rồi có, tốt nghiệp rồi đúng không?"
"Hì hì, anh à, đã tốt nghiệp hai năm rồi. Giờ nó đang làm thư ký trong một cơ quan ở thành phố Thượng Giang, vẫn còn cách xa Diệp Chi nhiều lắm..."
Vương Tiểu Khang vội vàng giải thích.
Hai người đàn ông ngồi trong phòng khách chậm rãi nói chuyện, chủ yếu là nói về mấy thứ công việc việc làm. Chu Minh Phượng và Chu Kiện không chen mồm vào được, thế là đi dạo quanh biệt thự với Chu Minh Phượng.
Chu Minh Phượng thấy khá vui, bà ta giới thiệu một lèo biệt thự của mình xa xỉ quý giá như thế nào, bốc phét lên tận giời, dù sao thì bà ta cũng dùng hết tất cả những lí luận kiến thức mình đã từng đọc.
Thế là Chu Minh Hà cũng thấy hâm mộ đáo để.
Đang đi dạo thì Chu Kiện nói khẽ: "Mẹ, bác phát tài rồi, lần này chúng ta không thể về tay không được".
Chu Minh Hà gật đầu ngay, mặt bà ta kiểu "quả nhiên là chỉ có con hiểu mẹ", bà ta nói: "Tất nhiên rồi, đến lúc đó chúng ta mượn chừng này nhé?"
Nói rồi bà ta giơ hai ngón tay, Chu Kiện gật đầu, trông có vẻ rất hưng phấn.
Anh ta đang nhắm một căn nhà ở thành phố Thượng Giang, nhưng vẫn còn thiếu chút tiền.
Lúc Chu Minh Phượng đang vô cùng đắc ý thì Trần Minh Triết đã lái xe về đến cửa.
Thấy Trần Minh Triết và Bạch Diệp Chi đã về, mặt Chu Minh Phượng bỗng lạnh hẳn. Bà ta bước nhanh ra ngoài, thấy cạnh xe xước một mảng lớn thì đau lòng muốn chết.
"Mẹ..."
Trần Minh Triết bước xuống xe, anh đang cầm chìa khoá trên tay. Chu Minh Phượng không nói lời nào giựt luôn chìa khóa trong tay anh rồi lạnh lùng nói: "Chả biết tiếc của gì cả, sau này cậu đừng có mà lái xe của tôi nữa!"
"Mẹ, sao lại là xe của mẹ được, mẹ..."
Bạch Diệp Chi bước xuống xe thì thấy cảnh này.
"Diệp Chi, con xem đi. Đây là xe mới vừa mua xong, còn chưa có biển số xe, thế mà đã bị quệt thành thế này rồi..."
"Mẹ, cái này..."
Trần Minh Triết đang định nói thì nhà dì nhỏ Chu Minh Hà đã đi ra.
"Đúng rồi đấy. Minh Triết, tôi bảo cậu lái xe chậm thôi, cậu cứ không nghe cơ, làm xe xước một mảng lớn thế này, không biết lại phải tốn bao nhiêu tiền nữa..."