Trần Minh Triết ra ngoài, anh không lái chiếc Porsche đỏ mà chọn cưỡi chiếc xe điện cũ nát. Hết cách rồi, nếu một mình Trần Minh Triết lái chiếc Porsche rất bắt mắt kia ra ngoài thì anh cũng sẽ cảm thấy không quen, cũng thấy rất kỳ quặc.
Đợi đến khi Trần Minh Triết giải quyết xong chuyện này thì đồng hồ đã hơn ba giờ chiều.
Ngay lúc Trần Minh Triết đang lái chiếc xe điện về, anh lại nhận được cuộc gọi của mẹ vợ.
“Mẹ… Sao thế ạ?”
Vừa nhận cuộc gọi, Trần Minh Triết đã có cảm giác không ổn, bởi vì trước nay, người bà mẹ vợ này chưa từng chủ động tìm anh, đặc biệt là dạo gần đây, Chu Minh Phượng đều đặt hết tâm trí vào dinh thự, lại thêm cả nguyên nhân công ty quá bề bộn nhiều việc, anh cũng rất ít đụng mặt mẹ vợ, từ đó cũng ít cãi nhau hơn.
Nhưng hôm nay đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ vợ, Trần Minh Triết không khỏi cảm thấy bất ngờ.
“Cậu mau tới đây, ở ngay quảng trường trung tâm! Cậu lập tức tới đây ngay cho tôi…”
“Ngay bây giờ…”
“Tôi nói mà cậu không hiểu à? Trần Minh Triết, tôi bảo cậu lập tức lăn tới đây ngay, với lại, không được nói cho Diệp Chi biết! Tới đây ngay đi…”
Âm thanh trong điện thoại rất ồn, dường như có rất nhiều người đang vây quanh mẹ vợ anh, nghe giọng điệu Chu Minh Phượng khá khẩn trương. Lúc này, dù Trần Minh Triết không muốn lắm nhưng anh vẫn ừ rồi cúp điện thoại.
Sau đó, anh chạy chiếc xe điện về phía quảng trường trung tâm mà mẹ vợ mình đã nói trong điện thoại.
Mà ở dưới một tòa nhà văn phòng tại quảng trường trung tâm Tân Thành, lúc này đang có rất nhiều cô dì chú bác đứng tập trung ở đây, Chu Minh Phượng đứng trong đám người này thì trông bà ta trẻ hơn hẳn.
Nhưng lúc này, sắc mặt bà ta không đẹp chút nào.
Vì lúc trước, “Hoàng Quan” mà bà ta đã mua đã được báo là hôm nay bắt đầu trả lãi, nhưng khi đến đây thì hoàn toàn không có ai. Ở công ty Hoàng Quan Cao Thăng chỉ còn vài bảo vệ cao lớn thô kệch và một, hai nhân viên công tác thôi, mà mấy nhân viên này lại không hề biết gì, càng nhìn càng thấy giống nhân viên quèn mới vừa vào công ty.
Chu Minh Phượng đứng bên ngoài đám người, nhìn đông rồi nhìn tây, cuối cùng bà ta cũng nhìn thấy một chiếc xe điện cũ nát cách đó không xa. Trần Minh Triết mặc quần áo bình thường dừng xe ở ven đường, đợi anh đậu xe xong, ngước mắt lên là thấy Chu Minh Phượng đang đi tới chỗ mình với nét mặt tức giận.
“Sao giờ cậu mới tới… giờ đã hơn hai mươi phút rồi!”
Trong lòng Chu Minh Phượng đang nghẹn cơn tức, lúc này thấy Trần Minh Triết, bà ta không lo chuyện khác nữa, trút giận trước đã.
"... Đi thôi, lát nữa cậu đừng nói gì cả, gọi thêm vài người tới đây cho tôi, với lại, nếu về nhà mà cậu dám kể chuyện này cho Diệp Chi và bố nó biết, tôi sẽ không để cậu yên đâu… Nhớ kỹ chưa?”
Không chờ Trần Minh Triết trả lời, Chu Minh Phượng trực tiếp đi lên phía trước, sau đó dặn dò anh.
Trần Minh Triết nghi ngờ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?
Mà nhiều cô dì chú bác tập trung ở đây như vậy.
“Mẹ...”
Chu Minh Phượng hoàn toàn không để ý tới Trần Minh Triết, bà ta bắt chước mấy cô chú kia, bắt đầu quát lớn về phía mấy bảo vệ đang ngăn họ lại.
Trần Minh Triết đứng giữa đám người, mặt ngơ ngác, nhưng từ từ anh cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hóa ra đây là công ty đầu tư Hoàng Quan Cao Thăng.
Chỉ cần đưa tiền vào đây, lợi nhuận cao hơn ngân hàng rất nhiều, vả lại, ban đầu ben công ty nói là ít mạo hiểm, vốn thấp, lợi nhuận nhiều.
Mà có vài cô chú lớn tuổi nghe thấy chuyện tốt như vậy, cộng thêm công ty Hoàng Quan Cao Thăng sắp xếp thêm vài kẻ lừa đảo diễn trò thì mấy cô chú này càng cảm thấy mình không đầu tư trong đợt đầu tiên thì đã là tổn thất lớn.
Đợi đến đợt đầu tư thứ hai, mấy cô dì chú bác này không do dự nữa, họ lấy hết tiền tiết kiệm, bất động sản của mình ra để bỏ vào trong công ty Hoàng Quan Cao Thăng này. Hôm nay vốn là ngày đầu tiên nhận tiền lời, nhưng sáng sớm, khi họ tới, cửa công ty này đóng chặt, hơn nữa họ hoàn toàn không nhìn thấy ông chủ của công ty đâu.
Hiển nhiên đây là một âm mưu lừa đảo, đám người này chuyên lừa tiền của mấy ông bà già lớn tuổi.
Trần Minh Triết lập tức nghĩ ngợi, nếu mẹ vợ chỉ mất chút tiền tiêu vặt thì cũng thôi, còn nếu nhiều hơn thì sợ là không thể lấy về được rồi.
Trần Minh Triết hỏi Chu Minh Phượng: “Mẹ, mẹ đã ném vào đó bao nhiêu?”
Chu Minh Phượng nhìn Trần Minh Triết đáp: “Thì tiền cậu cho tôi đều bị tôi đầu tư hết... Còn có, còn có cái nhà của chúng ta nữa!”
Hả!
Nghe Chu Minh Phượng nói như thế, Trần Minh Triết đột nhiên run lên.
“Mẹ, mẹ ném hết tiền và nhà vào đây rồi sao?”
Trần Minh Triết hoàn toàn không ngờ tới điều này, trong mắt anh, mẹ vợ là người coi tiền như mạng người, thế mà không thể ngờ được là mẹ vợ lại bỏ hết tiền vào trong đó.
“Nhỏ giọng thôi! Cậu cảm thấy còn chưa đủ mất mặt à? Gọi cậu tới la giúp mà cậu cứ như khúc gỗ vậy, thiệt tình!”
“Mẹ... Nhưng la hét vậy cũng đâu có tác dụng gì thì phải? Đây là công ty lừa đảo góp vốn phi pháp, người chạy từ lâu rồi...”
“Ngậm cái mồm xui xẻo của cậu ngay! Cậu đứng ở đây la hét cho tôi, tôi đi gọi điện thoại. Phải rồi, tôi phải gọi cho Quốc Đào, thằng bé này là ông chủ công ty lớn, mạng lưới quan hệ cũng nhiều, không chừng có biện pháp giải quyết!”
Khi nói, bà ta cũng nhìn Trần Minh Triết bằng ánh mắt tức giận.
Gặp phải chuyện như vậy, Chu Minh Phượng tất nhiên không dám nói cho chồng và hai đứa con gái, vốn dĩ bà ta giấu giếm cả nhà để đầu tư cái này, bà ta nghĩ nếu mình có thể kiếm được nhiều tiền từ vụ này thì sau này trong nhà, không ai dám cãi lời khi bà ta nói nữa. Vì thế, sau khi nghe về chính sách phúc lợi, bà ta đã đầu tư luôn một căn nhà và một triệu tệ.
Nhưng Chu Minh Phượng hoàn toàn không thể ngờ được mình lại gặp phải chuyện này, giờ bà ta hối hận muốn chết. Dù đã biết là có thể mình đã bị lừa gạt nhưng nhiều tiền như thế, trong lòng Chu Minh Phượng cũng luống cuống.
Thấy Chu Minh Phượng hoảng hốt bấm điện thoại, Trần Minh Triết cảm thấy nghẹn lời.
Nhưng mẹ vợ lại không coi anh ra gì, anh ở đây mà bà ta cũng không hỏi anh có cách gì hay không, chỉ chăm chăm đi cầu xin Hoàng Quốc Đào kia.
“La đi chứ, câm à...”
Trần Minh Triết cảm thấy mẹ vợ mình hết chỗ nói rồi, nhưng anh cũng muốn xem thử mẹ vợ mình sẽ giải quyết chuyện này thế nào nên bắt chước mấy cô chú dì kia há họng hét lớn.
“Đúng là thứ bất tài..”
Chu Minh Phượng thấy Trần Minh Triết đã mở miệng la hét vài tiếng thì mới thở phào một hơi, tâm trạng cũng thoải mái hơn một chút.
Tiếp theo, bà ta gọi điện thoại cho Hoàng Quốc Đào.
“Quốc Đào à, giờ cháu có rảnh không? Cô gặp chút chuyện, cháu có thể đến quảng trường trung tâm một chút không?”
“A, được được... cô ở đây chờ cháu! Lái xe chầm chậm thôi nhé!”
Cúp điện thoại xong, Chu Minh Phượng tiến lên vài bước, tới trước mặt mấy người chị em đã mua “Hoàng Quan” chung với mình nói: “Mọi người đừng sốt ruột, tí nữa Quốc Đào đến đây rồi. Đợi Quốc Đào đến, chuyện gì cũng sẽ được giải quyết”.
Trần Minh Triết đứng cạnh nghe thấy thế thì trong lòng thấy rất buồn cười.
Nếu chuyện này dễ giải quyết như vậy thì sẽ không có nhiều người mắc mưu thế này.
Nhưng Trần Minh Triết cũng không nói gì, anh lại muốn xem thử Hoàng Quốc Đào này đến đây rồi giải quyết vấn đề này như thế nào.
“A, A Phượng à, bà nói là ông chủ Hoàng - Hoàng Quốc Đào đã thu mua Thịnh Thế Mỹ Nhan sao?”
Chu Minh Phượng gật đầu.
“Đúng là thằng bé đó… Là cậu ta. Cậu ta và con gái Diệp Chi của tôi là bạn học cũ, mới vừa về nước là đã đến nhà thăm gia đình chúng tôi rồi, còn mua nhiều đồ lắm”.
“Mà Hoàng Quốc Đào còn là người có tiền, tôi tin người ta nhất định có thể giải quyết chuyện này”.
“Đúng rồi, đúng đó! A Phượng, lần này phải nhờ vào Quốc Đào nhà bà rồi!”
“Đúng đấy, đợi tí nữa ông chủ Hoàng tới đây, A Phượng bà phải bắt họ trả lại hết cho chúng ta nha!”
“Phải rồi, A Phượng, chừng nào con gái bà và Hoàng Quốc Đào kết hôn…”
“Phải đó A Phượng, tôi nghe nói Hoàng Quốc Đào giàu lắm. Nếu con gái bà gả cho cậu ta, vậy thì sống giàu sang suốt cả quãng đời còn lại rồi, bà cũng sắp lên làm quý bà rồi…”
Mọi người thay nhau nói từng câu khiến mặt mày Chu Minh Phượng hớn hở khi nghe.
Nên biết là thường ngày, mấy người chị em này chưa từng nịnh nọt bà ta như vậy, giờ lại bợ đỡ, tâng bốc khiến Chu Minh Phượng cảm thấy rất thoải mái.
“Ầy, tôi cũng muốn vậy, nhưng không phải nhà tôi còn bị một thằng vô dụng làm liên lụy sao?”
Vốn dĩ Trần Minh Triết đứng cạnh không nói gì nhưng anh lại bị bà mẹ vợ kéo vào chỉ bằng một câu nói kia. Những người ở đó đều nhìn Trần Minh Triết bằng vẻ mặt khinh bỉ.
“Ôi cha, A Phượng này, đây là con rể bà à? Đúng là nghèo rách mồng tơi…”
Một người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ nói với vẻ khinh miệt, tay còn giơ lên che mũi như thể mùi nghèo khổ trên người Trần Minh Triết đã xộc vào mũi bà ta vậy.
“Đúng rồi, tôi mà có thằng rể vậy chắc mất mặt chết mất…”
“Phải đó, tiếc cho Diệp Chi ghê, một cô gái tốt vậy mà!”
Trần Minh Triết đứng tại chỗ, nghe mấy chú bác dì chung quanh bàn tán mà trong lòng anh thấy bực bội.
Tâm trạng vui vẻ của Chu Minh Phượng lập tức tan biến hết, bà ta nhìn con rể mình bằng ánh mắt giận dữ.
“Trần Minh Triết, cậu tránh xa tôi một chút, vừa nhìn cậu là tôi đã tức rồi á!”
Chu Minh Phượng chỉ tay vào Trần Minh Triết, quát lớn.
Trần Minh Triết lắc đầu.
Anh đã quen với mẹ vợ mình thế này rồi.
Đối diện với sự châm chọc, khiêu khích của mấy người này, anh cũng chỉ cười trừ, anh không cần phải chấp vặt mấy người này. Mấy cô dì chú bác này đều là những kẻ đáng thương bị lừa gạt hết tài sản dành dụm suốt hơn nửa đời thôi...
Nhưng những người này lại đặt hết hy vọng lên người Hoàng Quốc Đào sao?
Họ cho rằng Hoàng Quốc Đào tới đây là sẽ có thể lấy về tiền và nhà cho mình à?
Trần Minh Triết cười, anh cũng không giải thích, từ từ đi xa khỏi đám người đang mỉa mai bàn tán về mình. Dù sao những người này cũng đã gọi Hoàng Quốc Đào tới giải quyết chuyện này rồi, anh cũng không nhúng tay vào nữa, chỉ đứng cạnh xem trò hay thôi.
Nhưng khi Trần Minh Triết đi tới chỗ đậu xe bên đường, một chiếc xe Maserati sang trọng chạy tới, dừng cạnh anh.
Lúc này, khi Trần Minh Triết còn chưa kịp phản ứng, Chu Minh Phượng và một đám bác gái đã nhanh chóng bước tới, vây quanh chiếc Maserati.
Thấy Hoàng Quốc Đào mở cửa bước ra, Chu Minh Phượng mừng rỡ lao tới: “Quốc Đào, cô ở đây!”
“Giờ tốt rồi, Quốc Đào nhà tôi đến rồi, chuyện này có cách giải quyết rồi!”
Chu Minh Phượng vừa bước nhanh tới cạnh Hoàng Quốc Đào vừa đắc ý nói với mấy người chị em đang chạy về phía Hoàng Quốc Đào cùng mình.
Còn Trần Minh Triết bị lơ đẹp, thậm chí anh còn bị mấy bác gái ào tới đẩy qua một bên...