Sáng hôm sau…
Tôi đau hông, đau mông, đau chân, tất cả đều đau, thật là thảm….
Tôi nằm ì trên bàn chẳng muốn đi đâu cả, thật là đau quá đi….
Phi Ảnh ngồi cạnh tôi, chán chường chọc chọc cây bút vào cái hộp bút, cuối cùng cũng bùng nổ…. “Aaaa, Chi Khanh, lâu lắm rồi cậu mới đến trường, cậu không đi chơi với tớ, ở trong lớp chi vậy”
Tôi không thèm nhìn nhỏ, vẫy vẫy tay “Mày đi chơi một mình đi, tao mỏi lưng lắm”
Nhỏ bậm môi, kéo tôi lên “Mày đứng dậy, đi với tao, đừng có làm bộ đi, quái thú như mày đã sớm không còn biết đau từ lâu rồi”
Tôi buồn bực phát khóc “Không phải à không biết đau, nhưng mà là quái thú đến mức đau có thể không kêu rên cơ, ai bảo mày là tao không biết đau?”
Nhỏ chẳng thèm nghe tôi, kéo tôi xền xệch dọc hành lang “Tao mặc kệ, mặc kệ, tao buồn lắm rồi, mày phải chơi với tao”
Nhỏ kéo tôi nhanh chóng chạy đến căn-tin “Mày ăn gì???” Nhỏ hỏi tôi
“Gì cũng được, như cũ đi” Tôi không quan tâm đến vấn đề ăn uống này lắm
Nhỏ gật gật đầu, miệng khẽ điểm lại lại những thứ tôi hay ăn “Hai phần bít tết, một cốc sữa, một ổ bánh mì đen, một phần cánh gà và một phần coca”
Tôi gật gật đầu “Đúng rồi, đúng rồi”
Nhìn bóng lưng của nhỏ loay hoay nhận đồ ăn ở đằng xa, tôi lâm vào trầm tư. Hình như Phi Ảnh dạo này có gì đó hơi khác thường, hình như là đang yêu thì phải???
Phi Ảnh đang quay lại, trên tay đang cầm một cái khay to đựng rất nhiều thức ăn, bỗng…
Một cô gái có vẻ rất hống hách, hình như là hoa khôi của trường, tên là Diệu Linh thì phải, chặn đường Phi Ảnh, nói gì đó với nhỏ. Tôi thấy nhỏ không nói gì, chỉ thấy nhỏ khẽ nhíu mày rồi tránh sang bên cạnh, tiếp tục tiến về phía bàn tôi…
Cô ả Diệu Linh không cam lòng hét to “Con điếm kia, mày cứ giả vờ thanh cao đi, Thế Hàn không bao giờ yêu cái thứ như mày đâu”
Tôi nghe Phi Ảnh cười châm biếm “Cái thứ như tao….”
Tôi tức giận..
Tôi gần như đã đánh mất lý trí…
Cô ta, cô ta giám sỉ nhục Ảnh ư??
Tôi nắm chặt tay, bật dậy từ trên ghế như một chiếc lò xo về phía cô ta
Phi Ảnh nắm chặt lấy tay tôi, khẽ khuyên nhủ “Không cần để ý đến lời nói của cô ta làm gì, chấp nhất nhiều chỉ tổ phiền phức”
Tôi hậm hực gật đầu, định tha cho cô ả một mạng, nhưng không ngờ cô ả không những khống biết điều mà xéo nhanh, lại còn tưởng tôi sợ cô ả lắm….
Diệu Linh sấn xổ đến chỗ Phi Ảnh, vừa giơ tay lên cao, ra bộ muốn tát nhỏ một cái, vừa hét to “Lời nói của bổn tiểu thư mà mày dám bỏ ngoài tai hả, mày muốn chết phải không???”
Tôi chính thức mất kiểm soát. Tôi giựt tay ra khỏi tay Ảnh, vừa đứng chắn trước mặt nhỏ rồi giữ chặt tay Diệu Linh rồi cho ả ta một cú tát thật mạnh, mạnh đến mức miệng của ả ta chảy máu…
Cô ả giống như không thể tin được tôi dám làm như thế, vừa chỉ vào mặt tôi vừa lắp bắp “Mày…mày” rồi đưa tay lên tát tôi một cái làm tôi không kịp phản ứng, chỉ khi nghe bỏng rát trên gò mà thì tôi mới giật mình nhận ra
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì một cánh tay thanh mảnh nhanh chóng nắm chặt tay cô ả lại, sau đó bẻ ngược lên nghe rắc một tiếng, hẳn là trật xương rồi. Giọng Ảnh trở nên vô cùng lạnh lẽo…
“Mày dám chạm cánh tay dơ bẩn đó của mày vào Khanh sao?? Được lắm, cả tuần nay tao nhịn mày đủ lắm rồi, đừng tưởng tao không phản kháng là tao sợ mày, tao chỉ không thèm chấp cái loại hạ tiện dựa hơi gia đình như mày mà thôi. Nhưng mày xui xẻo rồi, mày đã chạm đến điều đại kị của tao. Mày, chờ chết đi....”