Cô cứ ngồi đó, im lặng, trầm mặc nhìn cánh cửa trong suốt phản chiếu khung cảnh bên ngoài thật lâu. Bên ngoài thật yên bình, khác hẳn với tâm trạng của cô ngay lúc này.
Cánh môi vẫn mím chặt cố giữ vẻ bình tĩnh mà trong lòng ngàn cơn sóng trào.
Cô cứ nghĩ hắn chán ghét đến mức không bao giờ muốn gặp lại cô.
Cô cứ nghĩ cô đi rồi, cuối cùng hắn cũng có thể cùng ánh trăng sáng trong lòng ở bên cạnh nhau. Trong cuộc chiến ba người, hai người hạnh phúc thì một người phải đau.
Người đó nhất định là cô rồi.
Hai người coi như kết thúc đoạn nghiệt duyên này. Cô trả hắn về với người mà hắn yêu.
Nhưng hôm nay hắn lại chủ động đến tìm cô. Hắn muốn cô quay lại nơi đó để làm gì chứ?
Để giày vò cô hay là để bắt cô chứng kiến cảnh hắn cùng tình nhân ân ái?
Trái tim hắn làm bằng sắt đá, chỉ tan chảy trước mặt Lâm Tư Hạ. Nhưng trái tim của cô làm bằng máu thịt, nó cũng biết đau kia mà?
Ba năm nay cô vẫn không thể dùng sự chân thành của mình để cảm hóa trái tim ấy. Sau từng ấy năm vì người, cô rốt cuộc nhận lại được cái gì?
Cô không muốn bước ra khỏi nơi này. Người đàn ông kia đã đến, hắn đã đi vào phòng khách, đến gặp cha cô. Ông không biết chuyện của bọn họ, vẫn tiếp đón hắn như thường lệ.
“Con đến rồi. Mẹ Trình Ý trở bệnh, con bé đi có hơi lâu, hai đứa không cãi nhau chứ?”
Hắn trầm mặc, thì ra cô đi lâu như vậy là vì điều này sao?
“Không có ạ. Con đến đón Trình Ý về nhà.”
“Nếu như không có gì, vậy thì tốt rồi. Con bé đang ở trên phòng, con mau lên đó đi.”
Cuối cùng sau nửa giờ, Phó Nhược Hằng cũng lấy hết dũng khí đi lên lầu. Nhưng hắn phải nói gì với cô đây?
Đúng là người phụ nữ này sinh ra để giày vò hắn mà.
Nếu như không phải vì bị ông nội bức ép, chắc chắn hắn sẽ không đến đây làm ra loại chuyện ngu xuẩn như thế này đâu.
Chắc chắn là do Trình Ý không cam lòng, cô giỏi nhất chính là kể tội hắn trước mặt ông nội, hại hắn bị mắng không ít lần.
Bây giờ ngoài mặt tuy tỏ ra lạnh nhạt nhưng đằng sau lại xúi ông nội bắt ép hắn phải hạ mình xin lỗi cô.
Hắn đứng trước cửa phòng gõ cửa, cô biết là hắn, nhưng vẫn không đủ dũng cảm để ra mở cửa.
Nhưng khi cô vừa định quay đi, cánh cửa liền bị đẩy ra, người bên ngoài nhìn thấy cô, ánh mắt không khỏi tỏ vẻ kinh ngạc. Ánh mắt khinh bỉ chăm chú nhìn lấy cô, hai hàng chân mày bỗng chốc nhăn lại, giống như muốn bộc phát sự tức giận đã bị hắn kìm nén đã lâu.
“Theo tôi về nhà!”
Hắn không nói không rằng, nắm lấy cổ tay cô kéo đi, đi đến hành lang liền bị em trai Trình Minh của cô nhìn thấy. Cậu biết chị mình vẫn thường xuyên phải khóc vì người đàn ông đó.
Cậu đi đến trước mặt Phó Nhược Hằng, bức xúc mắng hắn: “Chị, có chuyện gì sao? Sao anh lại lôi kéo chị tôi?”
Trình Ý sợ cậu sẽ làm chuyện ngốc nghếch liền nhanh chóng lên tiếng khuyên ngăn.
“Không có gì đâu, tụi chị có chuyện cần phải nói, em ra ngoài trước đi.”
Trình Minh nghe cô nói như vậy, dù biết chị mình rõ ràng đang giấu diếm gì đó nhưng chỉ đành gật đầu đi ra ngoài. Trước khi đi còn không quên để lại một lời cảnh cáo.
“Nếu như anh ức hiếp chị tôi, đừng trách sao tôi không khách sáo với anh.”
Khi Trình Minh vừa đi, Trình Ý liền vung tay ra khỏi hắn, Phó Nhược Hằng thấy vậy liền nhếch môi cười nhạt, trực tiếp lên tiếng giễu cợt.
“Em trai cô cũng ghê gớm quá nhỉ?”
“Anh còn đến đây làm gì? Đến mỉa mai tôi thảm hại ra sao trong tình yêu của hai người sao? Hay là đến để ly hôn với tôi để hai người có thể tự do ở bên nhau?”
“Trình Ý, cô đừng giả vờ nữa. Những năm nay thủ đoạn của cô càng lúc càng cao tay nhỉ? Không chỉ kể tội tôi trước mặt ông nội, còn giật dây ông nội ép tôi hạ mình đến đây đón cô về.”
Vẻ mặt hắn lạnh như băng, trên người mặc tây trang càng tăng thêm phần đẹp trai đĩnh đạc của Phó Nhược Hằng. Thật giống với lần đầu tiên khi cô gặp hắn, lúc đó cô đã đem lòng yêu người đàn ông tàn nhẫn này ngay từ lần đầu tiên.
Nhưng cô cũng nhìn thấy bên cạnh hắn đã có người con gái khác nên cô lui về một bước, cam tâm tình nguyện đứng ở phía xa dõi theo hắn.
Sau đó rất nhiều chuyện đã xảy ra khiến hắn hiểu lầm cô, hắn căm hận cô khiến hắn không thể lấy người mà hắn yêu. Cho dù bây giờ cô là vợ hắn nhưng trong trái tim hắn vẫn chẳng có vị trí nào cho cô cả.
“Ba năm trước cô dùng mọi thủ đoạn bò lên giường tôi khiến cho ông nội hiểu lầm tôi, ép tôi phải hủy hôn với Tư Hạ để lấy cô, chưa đủ sao?”
Mặt Trình Ý hiện lên vẻ đau khổ, muốn mở miệng giải thích một chút, “Em không có” nhưng hắn sẽ nghe hay sao chứ?
Hắn chưa từng nguyện ý tin tưởng cô dù chỉ một lần. Mà cũng phải thôi, giữa người phụ nữ trơ trẽn như cô và người trong lòng hắn, hắn đương nhiên phải lựa chọn tin tưởng Lâm Tư Hạ rồi.
Cô cúi đầu, những ngón tay bám vào gấu váy.
“Nếu như anh đến đây để mong tôi quay về vậy thì không cần nữa. Cũng không cần bắt ép bản thân mình phải chịu đựng một người như tôi nữa. Hôm nay tôi muốn nói với anh, Phó Nhược Hằng, chúng ta ly hôn đi.”