Em Là Người Thứ Ba

Chương 35: Không thể buông tay.



“Cậu thích cô ta sao?”

Bắc Minh suy nghĩ một chút, mấy lần hắn đến nhà tìm Phó Nhược Hằng đều từng gặp qua Trình Ý.

Cảm giác chính là một người con gái khiến người ta khó mà quên được.

“Ông nội của cậu thật khéo chọn vợ cho cháu trai. Dáng người thì nhỏ nhắn, gương mặt thì xinh đẹp, lại là tiểu thư con nhà gia giáo, dịu dàng hiểu chuyện như vậy, ai nhìn thấy cũng sẽ thích thôi. Nếu như không phải bị cậu hớt tay trên, tôi nhất định sẽ theo đuổi cô ấy.”

Phó Nhược Hằng cười nhạt, “Nhưng mà tiếc là cô ta vẫn còn là vợ tôi. Cẩn thận tôi cho người cắt cái của cậu xuống đó.”

Bắc Minh vỗ vai Phó Nhược Hằng, “Sao nào, cậu ghen sao?”

Phó Nhược Hằng đỏ bừng cả mặt, lấy một ly rượu trút thẳng vào cổ, “Cậu nói linh tinh cái gì vậy? Chẳng qua tôi chỉ không muốn cậu bị vẻ bề ngoài kia của cô ta đánh lừa mà thôi. Loại phụ nữ chỉ biết dùng thủ đoạn để bò lên giường đàn ông như cô ta vậy thì có gì mà thèm muốn?”

“Phó Nhược Hằng, cậu nói xem, hai người kết hôn đã hai năm rồi. Cậu đối xử lạnh nhạt với cô ấy như vậy, cậu không cảm thấy bản thân quá đáng sao? Nếu như cậu không thích cô ấy nữa có thể để cho người khác mà.”

“Để một thiếu nữ xinh đẹp như vậy bị chôn vùi trong tay kẻ lạnh lùng như cậu quả thật uổng phí. Hay là sau khi hai người ly hôn, tôi theo đuổi cô ấy nhỉ?”

“Cô ấy là người của tôi rồi.”

Câu trả lời dửng dưng của hắn ta khiến cho cả Lãnh Kình Thiên và Bắc Minh rất đỗi ngạc nhiên. Bởi vì bọn họ biết tính cách Phó Nhược Hằng lạnh nhạt, hắn chưa từng xem Trình Ý là vợ, luôn tỏ ra ghét bỏ cô. Vậy mà lại lên giường với cô rồi?

Sau đó cả hai lại phá lên cười, buông lời trêu chọc Phó Nhược Hằng, “Vậy cậu nói xem, nhìn vợ cậu xinh đẹp như vậy chắc trên giường cũng khiến cho người ta mê mẩn phải không?”

“Không có, trên giường cô ta cứ như con cá chết trôi vậy, không chút biểu cảm. Chán chết đi được! Tôi khuyên cậu nên từ bỏ đi thôi, không hợp với kiểu những cô em nóng bỏng của cậu đâu.”

Nói rồi hắn ta bỏ đi về, hơn mười hai giờ tối hắn mới về đến nhà. Quản gia thấy hắn vội chạy đến.

“Thiếu gia mới về? Cậu uống rượu sao? Để tôi đi pha trà giải rượu cho cậu.”

“Trình Ý đâu? Kêu cô ta pha cho tôi.”

Quản gia nhìn hắn, vẻ mặt khá khó xử, “Thiếu phu nhân đi ra ngoài đến giờ vẫn chưa trở về.”

Phó Nhược Hằng nhíu mày, rõ ràng đã mười hai giờ đêm cô còn đi đâu được kia chứ?

Chẳng lẽ cô lại bỏ về nhà mẹ đẻ?

Suy nghĩ đó khiến cho lồng ngực hắn cảm thấy khó chịu, mặc kệ cơn say đang thiêu đốt trong người, hắn bật người dậy muốn xuống lầu tìm cô.

“Trình Ý đâu? Tôi khát nước, bao giờ thì cô ta mới quay về?”

“Thiếu gia, đã khuya như vậy rồi, thiếu phu nhân vẫn chưa trở về, hay là để tôi cho người đi tìm cô ấy về? Con gái một mình đi ban đêm rất nguy hiểm.” Quản gia gấp gáp hỏi.

Phó Nhược Hằng đưa tay cởi bung cúc áo ở ngực, lồng ngực hắn cứ bí bách từ chiều đến giờ.

“Mặc kệ cô ta đi! Nếu như cô ta muốn quay về sẽ tự mình quay về. Không quay về nữa thì càng tốt.”

“Nhưng cô ấy là vợ cậu, cậu đối xử lạnh nhạt với cô ấy như vậy, sau này hối hận cũng không kịp.”

“Cô ta sống chết không liên quan đến tôi. Đi ra ngoài đi!”

Hắn nhắm mắt lại nằm trên giường, gác tay lên trán suy nghĩ. Tại sao ai cũng nói hắn tàn nhẫn, ai cũng bảo vệ cô?

Phải chăng hắn làm vậy với cô là sai sao?

Hắn không chịu được cảm giác khó chịu này, cuối cùng lại cầm lấy áo khoác đứng dậy rời khỏi phòng. Mặc kệ quần áo xộc xệch hắn lái xe ra ngoài đi tìm cô.

Hắn tìm đến nhà ông nội, người làm nói cô đã rời đi từ lâu.

Thì ra sau khi hắn rời khỏi nhà ông nội Phó, Mộng Dao cũng đến tìm ông, tình cờ nghe thấy cuộc nói chuyện giữa ba người. Cô vô cùng tức giận, muốn đi tìm Phó Nhược Hằng chất vấn nhưng cuối cùng lại bị Trình Ý ngăn cản.

“Trình Ý, cậu đó, tại sao anh mình đối xử tệ với cậu như vậy mà cậu vẫn còn bênh vực anh ta?”

“Mộng Dao, cậu nói như vậy, người ngoài nhìn vào không biết còn tưởng người bị Phó Nhược Hằng bỏ là cậu đó.”

“Cậu còn giỡn được sao? Cũng may anh ấy là anh trai mình, nếu không mình nhất định sẽ dạy dỗ cho anh ta một bài học vì dám bắt nạt cậu.”

Trình Ý thở dài nhìn lên bầu trời đêm. Cả hai cũng nhau đi dạo bên ngoài cho khuây khỏa đầu óc.

“Bây giờ cậu tính như thế nào? Thật sự muốn ly hôn sao?”

“Không ly hôn thì còn như thế nào?”

“Cậu thích anh ấy lâu như vậy, liệu có quên được không?”

“Mình thương thầm anh ấy nhiều năm là thật, không đành buông tay là thật. Nhưng như vậy thì có ý nghĩa gì? Quan trọng là anh ấy không yêu mình, người anh ấy yêu là một người khác. Nếu như không phải bởi vì mình, bọn họ sớm đã ở bên nhau rồi. Lúc đó, anh ấy sẽ hạnh phúc, mình không muốn thấy anh ấy cứ lạnh lùng như vậy.”

“Mọi chuyện đã đến nước này rồi, chi bằng để mình thành toàn cho họ ở bên nhau. Để tránh anh ấy suốt ngày mơ mơ màng màng nghĩ về người phụ nữ khác. Thay vì cả ba người cũng đau khổ, chi bằng để mình rút khỏi trò chơi ba người này, coi như mình làm một việc tốt. Nếu như có kiếp sau, hy vọng anh ấy sẽ yêu mình trước, để anh ấy cảm nhận nỗi đau của việc khi yêu mà không thể có được.”

Hắn ngồi ở trong xe cách đó không xa, từ đầu chí cuối đều nghe thấy tất cả.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv