Giọng nói cô ta vang lên đầy nũng nịu, Trình Ý ngồi trên sô pha, không cố ý cũng có thể nghe thấy được, giống như Lâm Tư Hạ cố ý để cho cô nghe thấy vậy.
Tiểu tam lại ngang nhiên đong đưa trước mặt chồng cô như vậy. Nếu như là người phụ nữ khác chắc đã tức giận mà làm ầm ĩ cả lên rồi.
Nhưng cô thì sao? Cô có quyền được tức giận không? Hay chỉ lẵng lặng đứng ngoài cuộc vui của bọn họ.
Người trong lòng và một người vợ hờ, không cần nghĩ cũng biết trái tim của Phó Nhược Hằng hướng về ai rồi.
“Nhược Hằng, sao anh không nói gì hết vậy? Anh hết thương em rồi à?”
Phó Nhược Hằng khẽ liếc mắt nhìn cô, trong lòng dường như có chút chột dạ, liền đứng dậy mở cửa đi ra ngoài ban công.
Giữa bọn họ nói chuyện gì mà lại không muốn cô nghe thấy chứ?
Chuyện bọn họ lên giường với nhau cô còn có thể chịu đựng được nữa kia mà. Chỉ là vài ba câu nói đưa đẩy có đáng là gì?
Trình Ý trong lòng buốt lạnh, cô quấn chăn phủ đầu, nhắm mắt cố che đi ý niệm trong tim.
“Nhược Hằng, anh đến chỗ em được không? Em sợ lắm.”
Hắn sẽ lựa chọn thế nào đây?
Còn chưa để hắn kịp suy nghĩ, điện thoại liền cúp máy ngang. Phó Nhược Hằng hốt hoảng sợ cô ta xảy ra chuyện liền gọi lại nhưng đầu dây bên kia lại vang lên tiếng người đàn ông xa lạ.
“Xin cho hỏi anh là người nhà của cô gái này sao?”
“Không phải.”
“Nhưng cô ấy say quá rồi, đang nằm ở chỗ chúng tôi, anh đến đón cô ấy về được không?”
Lâm Tư Hạ vậy mà dám uống rượu? Chẳng lẽ không ý thức được phụ nữ giờ này ra ngoài rất nguy hiểm sao?
Nghe thấy những lời cầu xin đầy tội nghiệp của Lâm Tư Hạ, Phó Nhược Hằng thoáng chốc mềm lòng, bao năm dây dưa, giữa hắn và Lâm Tư Hạ là tình đầu thanh xuân.
Đáng lẽ ra phải có cái kết viên mãn lại bởi vì sự xuất hiện của Trình Ý mà phải từ bỏ.
“Được, anh gửi định vị sang cho tôi, tôi sẽ sang đó ngay.”
Điện thoại vừa cúp, Lâm Tư Hạ liền rút hai tờ 500 ngàn ra đưa cho nhân viên phục vụ.
“Làm tốt lắm, đây là tiền thưởng của anh.”
“Cảm ơn cô.”
“Lát nữa anh ấy tới anh nhất định phải phối hợp diễn cho tốt một chút.”
Trong phòng, Trình Ý nằm nghiêng sang một bên trên sô pha yên tĩnh nhắm mắt ngủ, đắp hờ một tấm chăn mỏng. Hình như cô ngủ không được an ổn, chốc lát lại nhíu mày như là mơ gặp ác mộng.
Ở trên làn da cô đầy vết xanh tím, không cần nghĩ đến cũng biết là người gây nên những dấu vết đó.
Cuối cùng hắn cũng lựa chọn rời đi, lái xe đến chỗ quán bar kia. Lâm Tư Hạ nằm gục trên bàn, Phó Nhược Hằng vội vàng đi đến, bế cô ta lên, còn không quên giở giọng trách móc.
“Lâm Tư Hạ, em điên rồi sao? Lại còn lén lút sau lưng anh đi uống rượu.”
Hơi thở nồng nặc mùi rượu phả ra từ trên người Lâm Tư Hạ, cô ta vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn, “Anh đến rồi sao? Em còn tưởng là anh muốn bỏ mặc em rồi.”
“Nếu như có thể bỏ mặc được, tôi đã bỏ mặc rồi.”
“Phó Nhược Hằng, em biết anh yêu em nhất mà.”
Nói rồi cô ta liền cố tình chồm người hôn lên môi Phó Nhược Hằng. Từ phía xa, gã nhân viên phục vụ theo lệnh của cô ta liền ngay lập tức đưa điện thoại chụp lấy cảnh tượng này.
Phó Nhược Hằng bế Lâm Tư Hạ vào xe, cô ta cứ liên tục sờ soạng hắn, Phó Nhược Hằng tỏ ra vô cùng khó chịu trước thái độ này của cô ta.
“Em làm gì vậy?”
“Nhược Hằng, anh đừng như vậy. Anh yêu em mà, phải không?”
Sau đó cô ta liền nhân lúc Phó Nhược Hằng không để ý mà cưỡng hôn hắn ta trên xe.
Phó Nhược Hằng hết cách chỉ có thể đẩy mạnh cô ta ra.
“Tư Hạ, em tỉnh táo lại cho anh.”
“Anh nhắc lại một lần cuối cùng, chuyện của chúng ta đã là quá khứ rồi. Anh không muốn em nhắc lại chuyện này nữa.”
Đến ngay chính cả Lâm Tư Hạ cũng không ngờ đến cảnh này, cứ nghĩ Phó Nhược Hằng nhất định sẽ không thể thoát khỏi cái bẫy mà cô ta giăng ra, hóa ra cô ta chỉ là một công cụ để hắn chọc tức Trình Ý mà thôi.
“Anh đã thuê xe đưa em về rồi, em mau quay về nhà đi. Đừng làm chuyện dại dột như vậy nữa.”
Không ngờ hắn lại thực sự thuê người lái xe chở cô về nhà chứ không đích thân đi. Trong lòng Lâm Tư Hạ vô cùng hụt hẫng, cô ta bức bối trước thái độ này của hắn.
Nhưng không sao, dù sao thì cô ta cũng đã có được thứ mà bản thân muốn có rồi.
Ngay lập tức mười phút sau, trên tay của Trình Ý liền xuất hiện hình ảnh hai người hôn nhau ở trong quán bar với dòng tiêu đề: “Phó tổng và tình cũ không rủ cũng tới.”
Bây giờ bọn họ thậm chí còn chẳng thèm lén lút mà muốn cho cả thế giới này biết những chuyện xấu hổ mà bản thân làm ra sao?