Câu nói này của Lâm Tư Hạ lập tức khiến cho Trình Ý nhớ lại chuyện của ba năm trước. Chai nước lúc đó không phải là của Lâm Tư Hạ chuẩn bị sẵn cho Phó Nhược Hằng sao?
Bình thường Phó Nhược Hằng sẽ không uống nước đóng chai không được chuẩn bị sẵn cho nên hôm đó trong buổi tiệc cô ta đã lợi dụng điều đó để đưa cho hắn uống, sau đó trực tiếp gạo nấu thành cơm, ép buộc Phó Nhược Hằng phải lấy cô ta.
Ai ngờ hôm đó lại bị Trình Ý hớt tay trên, đem chai nước đến cho Phó Nhược Hằng trước. Đến cuối cùng lại bị chính ông nội của hắn bắt gặp được, cho nên kế hoạch của cô ta liền phản đòn ngược. Khiến cho Trình Ý được lợi.
Cho nên sau đó khi nghe tin Phó Nhược Hằng lấy Trình Ý, cô ta thực sự không cam lòng, sau đó liền bày kế khiến cho Phó Nhược Hằng nhìn thấy cảnh Trình Ý xô cô ta xuống lầu, sau đó cô ta lại tiêm vào đầu Phó Nhược Hằng những lời lẽ độc ác về Trình Ý.
Không hổ danh là người trong lòng của Phó Nhược Hằng. Cho dù cô ta chỉ tùy tiện nói một lời, Phó Nhược Hằng liền sẽ về nhà lên tiếng sỉ vả cô.
Trình Ý quen rồi, bởi vì cô yêu anh trước, cho nên biết trước phía trước là vũng bùn vẫn lao đầu vào.
“Chuyện năm đó có phải đều là một tay cô bày trò không?”
Lâm Tư Hạ lúc này cũng không thèm giấu giếm bộ mặt thật nham hiểm của mình nữa. Cô ta tiến sát đến bên cạnh giường của Trình Ý, giương đôi mắt nham hiểm nhìn đến cô.
“Tôi làm đó thì sao? Chuyện cô xô tôi xuống lầu, cũng là do tôi làm đó, cô nghĩ anh ấy sẽ tin cô sao? Trong mắt anh ấy cô vĩnh viễn chỉ là loại phụ nữ dơ bẩn, lòng dạ độc ác không từ thủ đoạn nào để gả cho anh ấy. Cô nghĩ cô đủ sức đấu với tôi sao?”
Nghe những lời ngạo mạn này phát ra từ miệng của Lâm Tư Hạ càng khiến cho Trình Ý thêm phần phẫn nộ. Người phụ nữ này xinh đẹp bao nhiêu thì lại thâm độc bấy nhiêu. Dường như không bao giờ là đủ đối với một người tham lam như cô ta. Cho đến ngày Phó Nhược Hằng hoàn toàn thuộc về cô ta.
“Cô không sợ Phó Nhược Hằng khi biết được toàn bộ sự thật sẽ giết chết cô sao?”
“Ha haa… Phó Nhược Hằng sẽ không bao giờ biết được. Cho dù có biết đi chăng nữa, anh ấy cũng sẽ không trách tôi đâu. Đó chính là điểm khác biệt giữa người trong lòng và kẻ không được yêu.”
“Rầm!” Tiếng thủy tinh rơi xuống cùng với tiếng hét thất thanh của người phụ nữ trong phòng, chiếc xe lăn ngã xuống dưới đất, người phụ nữ thâm độc kia ngã nhào xuống dưới đất. Chiếc xe lăn đè lên chân của cô ta, cô ta trong bộ dạng rên rỉ khổ sở.
“Cô làm gì vậy?” Trình Ý nhìn cô ta bàn hoàng.
Cô còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ định đưa tay ra đỡ lấy cô ta. Lại bị cô ta thẳng tay hất ra khiến cô bị mất thăng bằng mà ngã bịch một cái xuống đất, cánh tay bị mảnh thủy tinh dưới đất cứa một đường dài đến nhỏ máu từng giọt đỏ thẫm, nhỏ lên trên váy của Lâm Tư Hạ thành từng vết máu loang lổ đến ướt đẫm.
“Trình Ý, cô làm gì vậy hả?”
Không biết lúc này tại sao Phó Nhược Hằng lại đột nhiên đẩy cửa đi vào, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng lúc này, trong lòng hắn không khỏi tức giận mà chạy đến vội vàng đỡ lấy Lâm Tư Hạ.
Cô ta vừa nhìn thấy hắn đến liền giả vờ yếu ớt dựa vào lồng ngực hắn thở lên từng tiếng đầy uất nghẹn.
“Nhược Hằng, em sợ quá. Em chỉ là… muốn đến gặp em ấy để nói xin lỗi chuyện hôm trước thôi… không ngờ… cô ấy vậy mà lại muốn ra tay đẩy em…”