Hắn ngồi bên trong phòng làm việc nhưng tâm trí lại nghĩ về cô. Nghĩ đến hành động đêm qua của bản thân, hắn đúng là đã điên thật rồi. Cho nên mới đi làm chuyện đó với người mà hắn căm ghét.
Chẳng phải hắn hận cô lắm sao? Bản thân lại không nhịn được nhớ lại hương vị mật ngọt trên thân thể cô đêm qua.
Đột nhiên cánh cửa bị đẩy vào, hắn còn nghĩ người đến là cô.
“Nhược Hằng, anh có vui không khi em bất ngờ đến tìm anh như thế này?”
Giọng nói vô cùng mềm mại của Lâm Tư Hạ vang lên, cánh tay trắng nõn đã vòng qua ôm lấy hắn bả vai hắn, thậm chí còn tựa một bên khuôn mặt xinh đẹp vào bờ vai hắn nũng nịu nói.
Hắn khẽ liếc nhìn đồng hồ lúc này vừa điểm mười hai giờ trưa, hắn còn tưởng là Trình Ý đem cơm đến cho hắn. Vậy mà cô lại không đến, xem ra cô rất thích cãi lời hắn.
Hắn nhíu mày tỏ vẻ không vui, gỡ tay cô cô ta ra, nhàn nhạt nói: “Tại sao em lại đến vào giờ này?” giống như hắn đang không mong chờ cô ta vậy? Điều này làm Lâm Tư Hạ có chút khó chịu.
Tuy nhiên cô ta lại không biểu lộ ra mặt. Cô ta không muốn để Phó Nhược Hằng thấy được bộ mặt thật của mình, trước mặt hắn cô ta phải diễn vai ngây thơ vô tội khiến hắn không kìm được muốn che chở.
Có vẻ cô ta đã quá hiểu Phó Nhược Hằng rồi, lại tỏ ra có chút buồn.
“Anh giận em chuyện gì sao? Nhược Hằng, đêm qua sinh nhật em anh lại về sớm như vậy, anh nói xem sao dạo này anh lại tránh mặt em?”
Phó Nhược Hằng né tránh, chỉ nhoẻn miệng cười gượng, quả thật dạo gần đây hắn cố tình né tránh Lâm Tư Hạ. Bởi vì sau chuyện hôm trước, hắn cảm thấy có lỗi với cô ta.
“Tư Hạ, em nói thật cho anh biết tại sao chúng ta lại ở trên giường được rồi chứ?”
Ánh mắt lạnh lẽo của hắn lúc này mới chĩa sang Lâm Tư Hạ, trong giọng nói mang theo khí tức giận dữ.
“Anh không nhớ sao?”
“Xin lỗi, đêm đó anh say quá.”
Khóe môi đỏ của Lâm Tư Hạ khẽ nở một nụ cười câu dẫn lòng người. Trong lòng không ngừng vui sướng, hắn không nhớ thì lại càng tốt, dễ dàng cho cô ta qua mặt. Cô ta ngả đầu trên ngực hắn, những ngón tay ve vãn trên ngực hắn, giọng điệu đầy ủy khuất.
“Chẳng phải như anh đã thấy rồi đó sao? Đêm hôm đó anh say quá, em đưa anh về nhà, là do anh tình cũ bùng cháy, không kiểm soát được hành vi nên mới...”
Phó Nhược Hằng day day trán, cố nhớ lại một chút ký ức đêm đó nhưng quả thật hắn đã uống không ít. Sau đó hắn không biết tại sao mình lại trở về nhà với Lâm Tư Hạ. Không ngờ khi tỉnh dậy lại thấy bản thân đang nằm bên cạnh Lâm Tư Hạ, điều quan trọng hơn là còn bị chính người vợ Trình Ý kia tận mắt nhìn thấy.
Hắn lại không chút sợ hãi, ngược lại còn dửng dưng trước vẻ hoảng hốt của cô. Lâm Tư Hạ còn cho rằng hắn như vậy nghĩa là đã thừa nhận mối quan hệ giữa hai người đêm đó rồi.
Dù sao thì cô ta cũng là người phụ nữ trong lòng Phó Nhược Hằng, Trình Ý lấy gì mà tranh giành chứ? Nếu như không phải vì ghen tức với vị trí của Trình Ý tại Phó gia. Muốn diễn một vở kịch rượu loạn tình mê với Phó Nhược Hằng để cho Trình Ý bắt gặp, khiến cho cô hoàn toàn từ bỏ, nhanh chóng ký đơn ly hôn với Phó Nhược Hằng, để cô ta có cơ hội bước chân vào nhà họ Phó.
“Em xin lỗi, đáng lẽ ra em không nên yếu lòng, em chỉ là quá yêu anh thôi... Em không biết vợ anh sẽ trở về, sẽ nhìn thấy cảnh này. Chắc vợ anh giận lắm đúng không?” Dạo gần đây hắn không đến gặp cô ta, chắc chắn là do Trình Ý giở thủ đoạn gì đó cũng nên.
Cô ta nghĩ vậy, cố nén sự căm tức trong lòng lại: “Anh đừng để ý đến em, em sẽ xem như không có chuyện gì, tất cả đều là em cam tâm tình nguyện. Em không muốn anh vì em mà phải khó xử.” Cô ta vừa nói vừa bày ra vẻ mặt tủi thân.
Dù hắn không biết trong lời nói của Lâm Tư Hạ có bao nhiêu phần thật giả nhưng hiện tại nhìn dáng vẻ ủy khuất của cô ta cùng với khóe mi ngần nhận nước đó.
Sao hắn có thể nghi ngờ cô ta được kia chứ?
Hắn tin Lâm Tư Hạ sẽ không bao giờ lừa gạt hắn đâu.
Nếu như không phải vì sự xuất hiện của Trình Ý thì không biết chừng bọn họ đã kết hôn rồi cũng nên. Nhưng không hiểu báo khi nhìn thấy bóng lưng bé nhỏ yếu ớt của Trình Ý, hắn lại có một loại cảm giác bất an khó nói thành lời.
Người phụ nữ đó vẫn luôn như vậy, lúc nào cũng tỏ ra dáng vẻ yếu đuối hòng lấy lòng thương hại của hắn.
Rốt cuộc năm đó, cô ta có hạ thuốc hắn hay không? Cô ta luôn miệng bảo không, nhưng rõ ràng ly rượu lúc đó là cô đưa cho hắn kia mà?
“Nhược Hằng, có phải anh yêu cô ta rồi không?”
“Yêu? Anh sao có thể yêu cô ta chứ? Cô ta chẳng qua chỉ là một quân cờ anh dùng để đối phó với ông nội thôi.”