Em Là Người Thứ Ba

Chương 14: Đau.



Đau!

Đau quá!

Nước mắt cô như trào ra!

Thân thể cô giống như tờ giấy trắng bị xé rách, bị người đàn ông kia nhuộm bẩn, không ngừng hung hăng đâm vào bên dưới không biết bao nhiêu lần. Cơ thể bé nhỏ của Trình Ý không ngừng chịu đựng từng cú thúc kinh người của Phó Nhược Hằng.

Cô ôm lấy hắn, van xin hắn dừng lại đi. Cô quả thật không thể tiếp tục nữa nhưng hắn đều vờ như không nghe thấy tất cả.

Cô tự hỏi liệu bên cạnh Lâm Tư Hạ, hắn có điên cuồng như vậy không? Liệu ngay lúc này đây, trong lòng hắn là khoái cảm bủa vây hay là hả hê khi nhìn cô đau đớn giống như một con vật bị hắn không ngừng cắn xé?

Là vì say cho nên mới muốn cô? Hay là… vì nghĩ cô là một ai đó?

Cô chợt nhớ đến một lời bài hát như vậy: “Trái tim của em rất đau, chỉ muốn buông tình ta ở đây… vì cho đến giờ chẳng có ai biết em tồn tại…”

Trước mặt người đàn ông đó, Trình Ý, đến sự tôn nghiêm cuối cùng cũng chẳng còn.

Trên giường, qua mấy giờ đồng hồ bị hành hạ, thân thể trắng nõn như tuyết của cô tràn ngập những dấu hôn đo đỏ lả lướt khắp nơi, toàn thân run rẩy trước từng đợt xâm nhập mạnh mẽ của Phó Nhược Hằng. Cảm giác vừa tủi nhục vừa uất nghẹn đến mức muốn chết đi khiến cô như tan chảy thành nước.

Sau khi cơn dục vọng qua đi, người đàn ông kia cuối cùng cũng chịu buông tha cho thân thể nhỏ bé của cô. Hắn vươn tay cởi trói cho cô, cổ tay đã đỏ bầm trông thật đáng thương biết bao. Trình Ý không làm gì được, chỉ biết nhắm chặt hai mắt, nghiêng mặt qua một bên tránh né hơi thở của người đàn ông kia.

Ánh mắt nặng trĩu không mở lên được, bắp đùi tê cứng chẳng còn chút sức lực lết vào nhà tắm tẩy rửa.

Cô vùi mặt vào gối rấm rứt khóc. Ngoài khóc ra, hình như cô chẳng thể làm được gì nữa.

“Sao cứ khóc thút thít hoài vậy? Còn khóc nữa có tin tôi làm cô tiếp không?”

Trình Ý lập tức cắn môi, im bặt.

Phó Nhược Hằng nằm ngay bên cạnh. Hắn thật sự cũng không hiểu bản thân mình đang nghĩ cái gì, rõ ràng là rất ghét cô, miệng nói không yêu cô, vậy mà lúc nãy hắn lại không kiềm chế được bản thân mà muốn cô hết lần này đến lần khác.

Là do rượu hay là do thật tâm hắn đã yêu cô rồi?

Không đâu, loại phụ nữ không từ thủ đoạn như vậy, sao có thể trở thành người hắn yêu được chứ?

Loại phụ nữ lúc nào cũng giả vờ ngây thơ như vậy, có gì đâu mà phải thương xót?

Hắn giỏi nhất chính là tự lừa mình dối người.

Phó Nhược Hằng quay qua nhìn thấy tấm lưng mỏng manh của cô, ánh mắt vẫn là sự lãnh đạm không một mảng tình, còn có chút săm soi.

Nhưng tại sao cô lại vẫn còn lần đầu tiên? Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Cô luôn miệng nói cô không biết gì cả. Mộng Dao mắng hắn có mắt như mù, rốt cuộc là vì sao?

Hắn nghĩ mãi, nghĩ mãi vẫn không thể hiểu nổi, cho đến khi vô thức mà thiếp đi.

Trong căn phòng ngủ, ngoài mùi hương hoan ái nồng đậm và hai con người với trái tim cô đơn thì chẳng còn gì nữa…

Khi nửa mảnh trời ló dạng, mùi rượu tản đi trong căn phòng ngủ sang trọng nhưng lại lạnh lẽo này. Hắn tỉnh dậy trước, nhìn thân thể co ro run rẩy của cô, trong đáy mắt lãnh đạm, nhưng hắn không quan tâm, chỉ bình thường mà mặc lại quần áo.

Hôm nay hắn có một cuộc họp.

Có lẽ cô chưa từng là điều gì đó khiến hắn để tâm hay suy nghĩ.

Trái tim hắn sắt đá, ngủ một đêm, với hắn, cũng không phải là chuyện gì to tát.

Nhưng đối với cô lại là nỗi đau không nói thành lời.

Từ bao giờ hắn xem cô chẳng khác nào một con đi*m để thỏa mãn dục vọng của bản thân. Rõ ràng là hắn đang chà đạp cả trái tim lẫn thân xác cô.

Trước khi hắn rời đi còn không quên căn dặn cô.

“Nhớ uống thuốc đấy, đừng lấy đứa con ra làm lý do để mong tôi thương xót cho cô.”

“Không thích tôi, tại sao còn làm?”

“Bởi vì không thích, cho nên mới làm, để cô nếm trải qua mùi vị chọc giận tôi sẽ có kết quả như thế nào?”

Lời lẽ tàn nhẫn khiến Trình Ý nắm chặt hai tay, móng tay ấn thật sâu vào da thịt cô. Vô biết hắn không yêu cô nhưng nghe chính miệng hắn nói lại khiến tim cô đau đớn biết bao nhiêu.

Hắn chính là lúc nào cũng tỏ ra như vậy, tỏ ra muốn độc tài tất cả mọi thứ xung quanh mình. Kể cả cho dù hắn không yêu cô đi chăng nữa, hắn vẫn muốn giày vò cô.

Trình Ý nhặt lấy quần áo dưới đất lên, đôi mắt sưng húp vì khóc quá nhiều, đôi chân run rẩy vì cơn đau ở hạ thân truyền đến khiến cô đau không chịu nổi.

“Đứng lại! Tôi cho phép cô đi rồi sao?”

“Thế anh muốn cái gì nữa?” Cô lạnh nhạt hỏi lại hắn.

Quả nhiên là loại phụ nữ lẳng lơ! Cho dù rằng đêm qua hai người đã làm loại chuyện thân mật như vợ chồng thật sự, vậy mà bây giờ cô lại vờ xem như không có chuyện gì xảy ra.

Hắn lại đẩy cô xuống giường, áp lấy môi cô cắn thật mạnh xuống, trong miệng ngập tràn mùi máu tươi.

“Chống đối tôi, kết quả sẽ không tốt đẹp.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv