Tống Tri Hành biết mình ở đâu trong trái tim cô, cậu cũng không dám cưỡng cầu. Cậu đã ở bên cạnh cô rất lâu, với hy vọng sẽ thay đổi được suy nghĩ của cô. Nhưng đến bây giờ cậu mới biết được, có những thứ tình cảm mà thời gian chẳng thể lay chuyển được.
Bốn năm của cậu cũng không bằng mười năm yêu Phó Nhược Hằng. Có lẽ tất cả những điều cậu làm cho cô cũng không bằng một đôi mắt của Phó Nhược Hằng.
Nếu như trong tim cô không thể yêu cậu, vậy thì chi bằng cậu làm người tốt, tác hợp cho hai người.
Trong một cuộc tình ba người chỉ cần một người chịu buông tay thì sẽ có hai người được hạnh phúc. Cậu yêu cô nên anh sẽ buông tay.
Sau khi nghe Tống Tri Hành nói xong, Trình Ý liền vội vàng cúi đầu, trên môi chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Xin lỗi” liền ôm lấy váy cưới rời khỏi đó. Cô cũng mặc kệ là bây giờ bản thân đang mặc váy cưới hay là tất cả quan khách đang ngồi bên dưới đang chỉ trỏ vào khung cảnh hỗn loạn phía trước.
Tống Tri Hành nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu cho vơi đi cơn đau như muốn cắt da cắt thịt. Cậu đứng như trời chồng trên khán đài, cậu không nhìn theo bóng hình cô lúc rời đi. Bởi vì cậu sợ, chỉ cần cậu nhìn theo liền sẽ không thể để cho cô rời đi được nữa.
Khung cảnh bên dưới vô cùng hỗn loạn, Tống Tri Hành cũng là một người có máu mặt trên thương trường. Vậy mà lại bị hủy hôn ngay trong lễ cưới, cô dâu bỏ đi, chú rể thì lại không chút phản ứng.
Sau khi Trình Ý rời khỏi hôn lễ liền bắt một chiếc xe taxi đến Phó Viên. Bây giờ trong tâm trí cô chỉ muốn đi tìm Phó Nhược Hằng, muốn biết anh bây giờ như thế nào rồi.
Rõ ràng là anh đã từ bỏ cô rất nhiều lần, vậy mà không hiểu vì sao trái tim của cô vẫn luôn không quên được anh. Chỉ cần nghe anh xảy ra chuyện, cô liền muốn bất chấp hết tất cả chạy đến để gặp được anh.
Người làm vừa nhìn thấy cô liền nhận ra ngay lập tức, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Chẳng phải cô đã mất cách đây hai năm rồi sao? Bọn họ còn đi dự đám tang của cô nữa.
Bọn họ tưởng cô là ma liền hốt hoảng bỏ chạy.
“Á! Hồn ma của mợ chủ trở về rồi.”
“Tôi không phải là ma.”
Sau đó cô liền đi đến chạm tay vào người một người hầu, “Cô xem da thịt tôi rất ấm, tôi cũng có bóng nữa. Không phải là ma đâu.”
Bọn họ lúc đầu có hơi sợ sệt, nhưng sau bạo dạn hơn lấy tay sờ vào người cô, thấy có độ ấm thì liền thở phào nhẹ nhõm.
“Không phải ma thật này. Mợ chủ, chẳng phải cô đã chết rồi sao?”
“Chuyện này rất dài, tôi sẽ kể sau nhé. Nhược Hằng, anh ấy có ở đây không?”
Bọn họ nhìn cô trong chiếc váy cưới xộc xệch liền cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng rồi cũng nhanh chóng trả lời.
“Ông chủ đang ở trên sân thượng.”
“Tôi… muốn gặp anh ấy.”
Bọn họ liền nhanh chóng gật đầu.
“Mợ vào đi.”
Phó Nhược Hằng vẫn luôn nói với bọn họ trong suốt hai năm qua, căn biệt thự rộng lớn này chỉ có mình Trình Ý là mợ chủ duy nhất, không ai có thể thay thế được vị trí cô trong tim anh.
Nếu như Phó Nhược Hằng biết được cô đến tìm gặp anh chắc chắn sẽ rất vui. Bao nhiêu năm nay kể từ lúc cô đi, anh cũng bị trầm cảm rồi giống như phát điên mà vẫn nói chuyện với di ảnh của cô một mình.
Mỗi lần anh phát bệnh, mọi người trong căn biệt thự này lúc nào cũng sợ hãi anh, nhưng vì tiền lương hậu hĩnh nên nhắm mắt cho qua, tội nhất vẫn là Tiểu Nhiên tuổi còn nhỏ mà sống trong cảnh tượng ám ảnh như vậy.
Cô đi lên lầu, một mình đi tìm anh. Bên ngoài sấm chớp ầm ầm, trời mưa như trút nước. Khi chỉ vừa mới đi đến cầu thang, cô đã nhìn thấy Tiểu Nhiên. Con bé đang cầm gấu bông đứng ở ở trước cửa phòng anh.
Cô nhận ra ngay con bé vì Tiểu Nhiên giống hệt với Tiểu An của cô. Bây giờ thì cô đã hoàn toàn tin tất cả những gì Tống Tri Hành nói với cô. Tiểu Nhiên cũng là con của cô, Phó Nhược Hằng chưa từng phản bội cô.
Tiểu Nhiên lần đầu tiên nhìn thấy cô lộ ra một biểu cảm vô cùng kinh ngạc. Trình Ý tiến lại gần bé, không hiểu sao Tiểu Nhiên không có cảm giác sợ hãi, mà ngược lại cảm thấy cô thật xinh đẹp, hình như bé đã nhìn thấy cô ở đâu đó, chỉ là không nhận ra mà thôi.
“Cô là mẹ nhỏ của con sao?”
Trình Ý nhìn bé mỉm cười dịu dàng, hệt như lúc cô nhìn Tiểu An. Thật không ngờ cô vẫn còn một đứa con gái nữa. Chỉ là trưởng thành dưới sự chăm sóc của anh mà thôi.
“Ừm, mẹ là mẹ của con.”
Bé mừng rỡ, chạy đến ôm lấy chân cô, hai mắt tròn xoe mỉm cười chúm chím,
“Ba đã luôn nhắc về mẹ, mẹ đến thăm ba sao? Hôm nay ba không được khỏe sao đấy mẹ, cả ngày rồi ba chưa ăn gì cả, mẹ vào thăm ba đi.”
Trình Ý cười hiền hòa ôm bê lên, vuốt ve khuôn mặt bé rồi lại dỗ dành an ủi.
“Con không sợ sao?”
Bé lắc đầu, trong đôi mắt non nớt ánh lên tia đáng thương của một đứa trẻ không có mẹ.
“Không, con quen rồi. Chỉ là ba im lặng như vậy, con chưa từng thấy, con thấy lo cho ba quá cô ơi. Cô vào gặp ba đi được không?”
Bên ngoài trời mưa càng lúc càng to, Tiểu Nhiên nắm chặt tay của Trình Ý kéo cô đi đến trước phòng anh. Đây chẳng phải là phòng ngủ trước kia của anh và cô sao?
Cô đứng bên ngoài, từ trong không khí truyền đến giọng nói trầm khàn của anh.
“Hôm nay… là ngày cô ấy kết hôn sao?”
Phó Nhược Hằng an tĩnh ngồi trên ghế, đôi mắt nhìn xa xăm không thấy điểm dừng. Hai bên mắt thâm quầng, hình như là đêm qua anh không chợp mắt được chút nào cả.
Cô đứng im lặng khẽ đưa mắt nhìn anh. Thư ký Chu cũng đứng ngay bên cạnh anh, dường như đã quen với dáng vẻ này của Phó Nhược Hằng.
“Đúng vậy thưa chủ tịch. Hôm nay mợ chủ kết hôn.”
“Cô ấy… có đẹp không?”
“Đẹp lắm ạ.”
“Có đẹp bằng lúc cô ây gả cho tôi hay không?”
Thư ký Chu im lặng, biết rõ trong lòng Phó Nhược Hằng đang đau đớn như bị ai đó khoét ra. Thì ra cảm giác đem tình cảm của bản thân chôn chặt trong tim nhìn người con gái mình yêu gả cho người đàn ông khác chẳng hề dễ dàng gì?
Vậy mà cô lại có thể chịu đựng được hẳn 10 năm, bây giờ cuối cùng cũng đến lúc Phó Nhược Hằng phải trả giá cho những sai lầm trước đây của hắn rồi.
“Ngài không đến cướp dâu sao?”
“Cướp dâu ư? Để làm gì? Một kẻ như tôi thì làm sao xứng đáng đem lại hạnh phúc cho cô ấy?”
“Được rồi cậu đi ra ngoài đi. Tôi muốn yên tĩnh một chút.”
Thư ký Chu im lặng lui ra ngoài, khi đi đến cửa thì phát hiện ra là cô. Anh định lên tiếng nhưng bị Trình Ý cản lại. Anh hiểu ý vội vàng lui ra ngoài để chừa không gian riêng cho hai người.
Trong phòng chỉ có duy nhất một chiếc đèn ong ở trên đầu, từ phía ánh sáng nhỏ chiếu xuống lại có thể thấy được khuôn mặt của anh.
“Là con sao Tiểu Nhiên?”
“Là em.”