Sáng sớm mờ sương, chim hót véo von.
Sáng thứ hai hàng tuần, lớp học luôn náo nhiệt, đây cũng là ngày mọi người đi học sớm nhất.
“Dịch Thì, cảm ơn nhé!”
Cố Ân mỉm cười cầm bài thi trên bàn của cô, khóe mắt lén liếc nhìn người bạn cùng bàn của mình.
Gương mặt bạn gái rất tinh xảo, mà đôi mắt đào hoa vốn nên đong đầy tình ý lại ẩn chứa một chút lạnh lùng và xa cách.
Dịch Thì mặt nào cũng tốt, chỉ có tính cách hơi lạnh lùng.
À, còn có ánh mắt cũng không được tốt lắm.
Chàng trai ngồi ở dãy bàn bên kia đang gục xuống bàn ngủ bù, mấy sợi tóc trên đầu ngốc nghếch vểnh lên dưới ánh mặt trời. Trong mắt Cố Ân, Lâm Húc giống như chú sư tử đực đang ngủ say.
Cô vẫn luôn không hiểu, sao Dịch Thì lại thích kiểu người thế được?
Thích, kỳ quái đến thế sao…
Còn 5 phút nữa là đến giờ tự học buổi sáng, thầy Ban đã đi tới cửa lớp, Dịch Thì đặt bút xuống, đẩy chàng trai bên tay phải.
Tiếng đọc sách lanh lảnh vào sáng sớm, cũng tượng trưng cho sức sống mạnh mẽ của thiếu niên.
Ngay khi thầy Ban vừa bước ra khỏi cửa lớp, Lâm Húc chuyển sự chú ý từ sách giáo khoa đến khuôn mặt của cô, Dịch Thì khẽ nhíu mày, hỏi: “Sao thế?”
“Uống sữa không?” Ánh mặt trời phác họa góc nghiêng của chàng trai, anh đang mấp máy môi, sự ngầm hiểu bấy lâu nay khiến cô lập tức hiểu ra.
Buổi sáng Dịch Thì ăn rất ít, có lẽ vì đã chán ngấy đồ ăn sáng quanh năm như một ở nhà, cũng có thể khẩu vị không tốt.
Một giây tiếp theo, một túi sữa tươi nguyên chất được đặt vào trong ngăn bàn của cô. Còn chàng trai bên cạnh nhếch môi mỉm cười rạng rỡ, Dịch Thì trông thấy ánh mặt trời vụn vỡ rơi trên vai anh.
Phía sau cuốn sách đang dựng đứng, cô gái trước giờ vẫn luôn lạnh lùng, khóe miệng hơi nhếch lên, chân mày, khóe mắt đều mang nét dịu dàng, khác hẳn lúc trước.
“Lần thi tháng này, em xem lại thành tích của mình đi, tiếng Anh và Sinh học được bao nhiêu điểm?”
“Tiết hoạt động buổi chiều, ngoại trừ một ít người, tất cả ở lại trong lớp học, không ai được lãng phí thời gian tới sân vận động.”
Trong phòng làm việc, giọng nói thầy Ban vô cùng rõ ràng, mà chàng trai đang đứng ở đó nghe dạy dỗ, vẫn bày ra cái dáng vẻ biếng nhác kia.
Dịch Thì định tiến lên thì dừng lại, nghe hai giây, đôi môi khẽ nhấp, cúi đầu ôm sách phụ đạo xoay người rời đi.
“Dịch Thì.” Vừa đi qua khúc quanh, một giọng nói có vẻ hơi gấp gáp gọi cô phía sau lưng.
“Chào anh Trần ạ.” Cô gái xoay người, nhìn người vừa tới với vẻ nghi ngờ, chẳng phải anh đã được tuyển thẳng đại học A, không cần thi đại học sao.
“Anh đến nộp hồ sơ.” Thiếu niên mặc áo sơ mi đứng ở sân trường trông có vẻ chín chắn hơn, anh ấy giơ tập tài liệu trong tay, cong cong khóe môi, “Dạo này thế nào?”
“Vẫn ổn.” Nét mặt cô không thay đổi, vẫn lạnh lùng.
“Em thật sự…hẹn hò với Lâm Húc sao?”
Lâm Húc và đàn anh Trần được xem như một trong số các nhân vật nổi tiếng của trường trung học phụ thuộc, chỉ là một người nổi tiếng với hình tượng thiếu niên khí phách hung hăng, một người thì giành được nhiều giải thưởng, đã sớm được tuyển thẳng.
Vào ngày đầu tiên Lâm Húc và Dịch Thì hẹn hò, anh ấy đã rất nóng lòng muốn nói cho cả thế giới biết.
“Vâng.” Nghe vậy, cô thản nhiên đáp lại.
“Ừm.” Khóe miệng đàn anh Trần kéo một nụ cười, có chút đau khổ cũng có chút thoải mái.
“Lâm Húc, cậu ấy…sẽ đi học đại học A với em sao?”
“Anh ấy có trường anh ấy thích, em cũng có nguyện vọng của em.”
Cô gái nghĩ về chàng trai trong trí nhớ của cô đang cầm chiếc máy bay không người lái và cười hạnh phúc. Khi nói những lời này, ánh mắt vốn bình lặng, trong veo của cô nổi lên gợn sóng, lộ ra ánh sáng rực rỡ bé nhỏ.
“Được, lên 12 các em cố lên nhé.” Trong dãy nhà lớp 11, anh ấy để lại lời chúc chân thành.