Sau khi buổi lễ trao giải Thiệu Dịch Xuyên có một buổi liên hoan với đồng nghiệp trong công ty. Hàn Lâm là người của công ty vì thế cũng có mặt, như vậy Trình Nhiên sẽ phải trở về một mình. Thiệu Dịch Xuyên nhờ quản lý của mình đưa cậu về nhà.
"Không cần đâu, em có thể gọi xe." Trình Nhiên không muốn làm phiền đến quản lý. Cô gái này đâu có ưa thích cậu.
Nhưng Thiệu Dịch Xuyên không đồng ý, "Không được cãi lời." Giờ này đã là nữa đêm rồi số lượng xe chạy sẽ không nhiều, rất khó để gọi xe. Hơn nữa ở ngoài đường vào buổi tối không an toàn, "Quản lý Trương cô mau đi chuẩn bị xe đi."
"Vâng" Trương Tĩnh An là quản lý của Thiệu Dịch Xuyên, dĩ nhiên cô sẽ chỉ làm những việc lên quan đến anh mà thôi. Hôm nay là lần đầu tiên cô có một nhiệm vụ ngoài lề như thế này. Suốt chặng đường đi Trình Nhiên cũng không nói chuyện tiếng nào, không khí hơi căng thẳng, lúc gần đến nhà cậu mở miệng nói, "Cảm ơn cô. Làm phiền đến cô rồi."
Quản lý của Trương không ngần ngại nói, "Đúng là cậu đang làm phiền tôi đấy, nửa đêm rồi còn phải hộ tống cậu về nhà."
"...." Trình Nhiên không biết phải trả lời như thế nào cho phải trong trường hợp này. Cậu không nghĩ đến cô ấy là nói thẳng như thế.
Trương Tĩnh An tiếp tục nói, "So với Lục Thừa Ngôn thì cậu cũng phiền giống như cậu ấy vậy."
Trình Nhiên ngạc nhiên, sao lại nhắc đến Lục Thừa Ngôn, "Ý cô là gì?"
"Thiệu Dịch Xuyên trước đây cũng từng yêu cầu tôi đưa đón Lục Thừa Ngôn. Nhưng ít ra cậu ấy có ekip riêng, còn cậu thì không có lẽ tương lai sẽ lại làm phiền tôi đưa đón." Người được quản lý nhắc đến không ai khác chính là người yêu cũ của Thiệu Dịch Xuyên.
Trong lòng Trình Nhiên dâng lên một cỗ cảm xúc khó chịu đến lạ thường, dù biết rằng Lục Thừa Ngôn đã là người cũ rồi.
"Tôi nhắc nhở cậu một chút nhé cậu Trình, chuyện yêu đương của hai người tôi có muốn cũng chẳng ngăn cản được. Nhưng hãy tiết chế lại một chút nhé, báo chí đang có rất nhiều thông tin về chuyện hẹn hò của Thiệu Dịch Xuyên rồi, đến nay tôi vẫn còn chưa biết họ có thông tin đúng hay sai. Thiệu Dịch Xuyên sẽ phát hành Album mới vào năm sau, từ bây giờ đến lúc đó và cả sau thời điểm đó tôi cũng không hi vọng chuyện của hai người bị lộ ra."
"...."
Quản lý Trương là một người tuy còn trẻ tuổi nhưng đã sớm làm quản lý cho các ca sĩ lớn. Cô có đầu óc tính toán chiến lược rất tốt. Một trong những nguyên tắc quản lý nghệ sĩ của cô đó là không được để chuyện đời tư làm ảnh hưởng đến chuyện công việc, đặc biệt là trong khi Thiệu Dịch Xuyên đang chuẩn bị phát hành Album thứ tư trong sự nghiệp.
Nghệ sĩ do Trương Tĩnh An quản lý không được để người khác hiểu lầm rằng mang chuyện đời tư ra để đánh bóng mở đường cho công việc.
Lúc trước lúc khi Thiệu Dịch Xuyên qua lại với người cũ, giới báo chí bắt gặp được khá nhiều lần. Nhưng cô đã không cho phép chuyện này bị bại lộ, công ty đã trả một khoản tiền để tin tức không bị tung ra. Sau đó nửa năm cảm thấy thời điểm này thích hợp để công khai thì cô mới cho phép.
Trình Nhiên không muốn quan tâm đến quá khứ đã ra sao, cậu chỉ biết rằng quản lý của anh đang cố tình trêu tức cậu, "Tôi cũng không có ý định sẽ công khai. Chúng tôi đang rất cẩn thận khi việc gặp nhau."
Yêu đương đã mấy tháng rồi nhưng chỉ mới đi ra ngoài hẹn hò một lần, đó là anh hỏi muốn đi đâu chơi Trình Nhiên đã nói muốn xem phim. Buổi xem phim của hai người là suất chiếu cuối cùng lúc nửa đêm, số lượng người đến rạp rất ít đều là các cặp đôi đi cùng nhau nên không ai để ý. Số thời gian rảnh còn lại đều là gặp gỡ tại nhà của Thiệu Dịch Xuyên.
"Không công khai cho người hâm mộ là tốt rồi. Và chắc cậu cũng sẽ không muốn cho đồng nghiệp biết đâu đúng không?" Đừng làm người khác để ý bằng cách đi theo Thiệu Dịch Xuyên đến chỗ làm. Mấy tên vũ công của công ty rất nhiều chuyện, "Dạo này Thiệu Dịch Xuyên bận rộn, cậu nhớ đừng làm phiền.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Khoá Văn Hệ Thống: Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng
2. Ngôn Hoan
3. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
4. Công Lược Nhân Vật: Nam Chính Chúng Ta Mau Kết Hôn
=====================================
Trình Nhiên cảm thấy cậu không muốn nhường nhịn cô gái này. Quản lý của anh đang kiểm soát quá chặt chẽ về chuyện đời tư của nghệ sĩ. Trình Nhiên lại là một người yêu tự do và không thích gò bó, cậu đáp: "Thiệu Dịch Xuyên bận rộn tôi có biết, nhưng anh ấy vẫn muốn chúng tôi thường xuyên nhắn tin. Anh ấy thích tôi đến thăm lúc làm việc, sắp tới tôi sẽ có nhiều thời gian rảnh, có lẽ sẽ đến phòng thu thăm anh ấy một chuyến."
"...." Trương Tĩnh An trợn mắt nhìn cậu, cô không nghĩ cậu lại không sợ mấy lời nói vừa rồi của mình. Còn muốn đến thăm Thiệu Dịch Xuyên làm việc.
"Quản lý Trương, chúng tôi giống như các cặp đôi bình thường khác ở trong giới giải trí. Vẫn đang yêu đương và cố gắng không để chuyện này ảnh hưởng đến hình ảnh cũng như công việc." Trình Nhiên mỉm cười nói tiếp, "Khi bị ngăn cấm một điều gì đó con người ta sẽ càng muốn thực hiện."
"Đột nhiên cô khiến tôi muốn công khai chuyện hẹn hò đó nha."
"Cái gì??!!"
Trình Nhiên híp mắt cười, "Nhưng tôi sẽ không làm như thế. Tôi cũng như cô, lo lắng chuyện hẹn hò sẽ làm ảnh hưởng đến Thiệu Dịch Xuyên. Vì thế tôi sẽ không làm điều gì mà không suy nghĩ." Những lời cần nói đã nói xong rồi, cậu cúi gập cười thể hiện ý muốn cảm ơn vì quản lý của anh đã đưa cậu về tận nhà, "Hôm nay đã phiền cô rồi, hãy về nhà nghỉ ngơi thật tốt nhé. Còn sau này có lẽ thực sự sẽ khiến cô phải đưa đón tôi rồi."
"!!!" Trời ạ, bó tay với cái cậu này!
Trình Nhiên chạy vào nhà lúc đi vào nhịn không nổi mà cười đến run cả người. Cảm giác không vui mới nãy đã bị xua tan đi rồi, đây là lần đầu tiên cậu nói chuyện với quản lý của Thiệu Dịch Xuyên nhiều đến thế. Trình Nhiên biết việc cố ý nhắc đến Lục Thừa Ngôn là muốn trêu tức cậu, nhưng cuối cùng đã có thể khiến cho cô ấy tức tối hơn rồi.
Dĩ nhiên sau này nếu muốn đi tìm Thiệu Dịch Xuyên chắc chắn cậu sẽ dùng phương tiện đi lại riêng của mình. Bản thân Trình Nhiên không thích làm phiền người khác. Hôm nay do đến đêm trao giải một nơi rất đông người vì thế không tiện để tự mình lái xe.
[Thiệu Dịch Xuyên: Anh muốn xin phép em một điều, anh có thể uống rượu không?]
Ý của anh chính là muốn hỏi xem Trình Nhiên có muốn anh uống một chút rượu mạnh hay không. Nếu cậu nói không, anh sẽ chỉ uống rượu vang.
[Trình Nhiên: Vì hôm nay em có chuyện vui nên cho phép anh uống rượu. Nhưng không được để mình say quá.]
Thiệu Dịch Xuyên còn tưởng rằng cậu đang vui vì được lên sân khấu nhận giải thưởng về hai bộ phim mà cậu tham gia đóng.
Trình Nhiên đi vào nhà một lúc, cậu lại mặc áo khoác và rời đi.
Thiệu Dịch Xuyên đi cùng các đồng nghiệp từ nơi tổ chức buổi lễ trao giải đến công ty, hôm nay tổ chức tiệc thâu đêm. Trình Nhiên tuy đã đồng ý cho anh uống rượu nhưng Thiệu Dịch Xuyên cũng hạn chế. Anh chỉ cầm một ly rượu vang đi khắp nơi, uống rượu mạnh rất khó chịu. Mọi người ai cũng đều đang rất vui vẻ ăn uống.
Anh nhìn thấy Hàn Lâm, cậu bạn của Trình Nhiên. Người này đã được cậu nhắc đến vài lần. Hàn Lâm đang nói chuyện điện thoại, "Trình Nhiên! Cậu mang luôn điện thoại của tôi về nhà rồi đúng không? Cái thằng nhóc này cả buổi đi tìm cậu không được."
"Hay là bây giờ tôi bảo quản lý đến nhà cậu để lấy nhé? Tôi đang dự tiệc ở công ty rồi."
"Sao? Không có ở nhà? Quá nửa đêm rồi còn đang ở đâu? Thôi được rồi mai tôi lấy sau cũng được. Tạm biệt, tôi phải đi chơi tiếp đâu."
Hàn Lâm trả điện thoại cho quản lý, tiếp tục cầm ly rượu đi uống một vòng. Thiệu Dịch Xuyên cau mày, anh không cố ý nghe lén nhưng mà Trình Nhiên đang ở đâu mà không có ở nhà? Rõ ràng quản lý của anh đã đưa cậu về rồi.
[Thiệu Dịch Xuyên: Em đang làm gì?]
Không lâu sau đó đã có tin nhắn trả lời.
[Trình Nhiên: Em chuẩn bị đi ngủ.]
Anh không tiếp tục hỏi, chỉ chúc cậu ngủ ngon. Thiệu Dịch Xuyên hoàn toàn không có một chút cảm giác gì gọi là nghi ngờ hiện tại Trình Nhiên đang ở đâu. Anh uống nốt ly rượu trong tay, trò chuyện vài câu với chủ tịch công ty, chung quy là ông ấy dành lời khen ngợi và chúc mừng đến Thiệu Dịch Xuyên.
Nán lại bữa tiệc một chút nữa anh lấy lý do đã say nên xin phép ra về. Vừa rồi anh đã cho quản lý đi về trước, hiện tại một mình gọi một chiếc xe là được. Thiệu Dịch Xuyên về đến nhà, khi mở cửa liền thấy đèn trong nhà sáng và ở trên kệ xuất hiện một đôi giày không phải của anh, dép đi trong nhà cũng mất đi một đôi. Khóe môi anh cong lên tạo thành một nụ cười, đoán không sai mà Trình Nhiên đúng thật là đang ở nhà.
"Trình Nhiên." Anh khẽ gọi.
Cậu đang ở trong bếp nói vọng ra, "Anh về rồi? Chờ một chút em đang làm nóng canh giải rượu, xong ngay thôi." Trên đường đến đây thấy có một quán bán canh giải rượu liền ghé vào để mua một phần.
Thiệu Dịch Xuyên đi vào bếp, nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc trong lòng cảm thấy rất vui vẻ. Đã rất muộn như thế này mà vẫn có người chờ đợi, "Anh chỉ uống một ít rượu, thấy anh có ngoan không?"
Trình Nhiên bật cười, có một vòng tay ôm lấy cậu từ phía sau lại có một cái đầu dựa vào vai cậu. Trình Nhiên ngửi được mùi rượu thoang thoảng, đúng là anh không uống nhiều dường như chỉ uống rượu vang mà thôi, cậu nói: "Anh rất ngoan, cũng rất giỏi."
Vừa nói dứt câu liền có một đôi môi mạnh mẽ hôn lên khắp khuôn mặt cậu. Thiệu Dịch Xuyên hôn dừng tấc da mịn trên mặt Trình Nhiên, cố gắng ghi nhớ thật kĩ mùi hương của cậu. Mùi sữa tắm trên người cậu không giống mùi anh đang dùng, anh hỏi: "Em không tắm ở đây sao?"
"Không, em về nhà xong rồi mới đến đây." Ban đầu Trình Nhiên không có ý định đến nhà anh, chỉ là đột nhiên nhớ Thiệu Dịch Xuyên.
Anh nhìn cậu bằng ánh mắt rất nổi ôn nhu, Trình Nhiên là người anh yêu hơn bao giờ hết. Thiệu Dịch Xuyên ghé vào tai cậu thủ thỉ: "Sao em lại khiến anh yêu em nhiều đến thế này? Thật là đáng yêu."
Trình Nhiên mỉm cười, chủ động ôm cổ hôn môi anh. Mùi vị trên người Thiệu Dịch Xuyên không bao giờ khiến cậu khó chịu, kể cả mùi thuốc lá hay rượu. Cậu có thể cảm nhận được vị ngọt của rượu vang đang tràn khắp khoang miệng, Trình Nhiên thích thú càng hôn sâu hơn. Thiệu Dịch Xuyên buồn cười, để mặc cho cậu muốn làm gì thì làm.
Hôn đến khi hết dưỡng khí Trình Nhiên mới buông ra, vẫn ôm cổ anh mỉm cười.
Thiệu Dịch Xuyên nhéo nhéo má cậu, "Hôn đủ chưa? Chúng ta đi ngủ có được không? Anh buồn ngủ."
Khi canh đã sôi, Trình Nhiên cho canh ra một cái bát, cẩn thận thổi thổi một chút rồi mới đưa cho Thiệu Dịch Xuyên, "Anh uống đi."
Thiệu Dịch Xuyên ngửa cổ uống cạn bát canh, vị không tồi. Anh đưa mắt nhìn Trình Nhiên một lượt, cậu đã tắm rửa sạch sẽ trên người mặc quần áo ngủ của anh, "Nói anh nghe vì sao lại đến đây? Lại còn không báo trước."
Trình Nhiên có một thẻ từ có thể ra vào căn hộ của anh bất cứ lúc nào. Bình thường khi đến cậu sẽ nói trước, cảm thấy hôm nay có hơi lạ.
"Không biết nữa, chỉ là em nhớ anh muốn được gặp anh." Đã lâu lắm rồi cậu thức đến tận giờ này, lần cuối cùng là lúc còn học đại học phải làm bài tập, "Em cũng buồn ngủ rồi."
Thiệu Dịch Xuyên phải tham dự lễ trao giải sau đó còn đến công ty có lẽ đã thấm mệt mỏi lắm rồi, "Anh đi tắm đi, em lấy quần áo cho anh nhé?"
"Được."
Sau khi tắm rửa sạch sẽ Thiệu Dịch Xuyên mệt mỏi chui vào trong chăn ôm lấy Trình Nhiên và chìm vào giấc ngủ.
Vào những ngày cuối tuần đã có không ít lần Trình Nhiên đến nhà anh chơi rồi ngủ lại, đối với hai người đây là chuyện bình thường. Thiệu Dịch Xuyên là người rất bận rộn mặc dù cuối tuần anh có thể ở nhà, nhưng lại chỉ loanh quanh trong phòng làm việc. Đây là nơi duy nhất có chế độ cách âm rất tốt, bên trong có vài chiếc đàn và một bàn làm việc luôn bề bộn giấy tờ. Trình Nhiên sẽ không đi vào phòng nếu không có Thiệu Dịch Xuyên ở trong đó. Trong lúc anh làm việc chắc chắn sẽ đóng cửa và nếu không có việc gì quá mức quan trọng thì không được làm phiền. Mỗi lúc Thiệu Dịch Xuyên làm việc, cậu sẽ ở ngoài phòng khách giải quyết công việc của bản thân qua máy tính và học nấu một chút đồ ăn. Còn nhớ có một lần Trình Nhiên quên tắt bếp nên suýt nữa đã gây ra họa lớn, nhưng bây giờ thì trình độ nấu ăn của cậu đã tốt lên rồi.
Hôm nay cũng là ngày cuối tuần, Trình Nhiên không cần đi làm nên có thể ngủ nướng đến bao lâu cũng được. Cậu không cần quan tâm đến giờ giấc, cứ như thế vùi đầu vào trong chăn mà ngủ. Thiệu Dịch Xuyên thì đã dậy từ chín giờ sáng, anh ngắm nhìn vẻ mặt đáng yêu của người yêu. So với lúc ngủ thì anh thích Trình Nhiên lúc cậu còn thức hơn. Bình thường Trình Nhiên không phải là một người ồn ào nhưng cậu rất hay cười lại rất thích ở bên cạnh anh mỗi lúc rảnh rỗi. Thiệu Dịch Xuyên không cảm thấy phiền phức chút nào. Anh đưa tay luồng vào những sợi tóc mỏng manh của Trình Nhiên, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
Đối với một người sáng tác nhạc như anh thì rất cần sự yên tĩnh để làm việc, Thiệu Dịch Xuyên thích ở một mình để có thể tập trung. Nhưng nếu có Trình Nhiên ngồi bên cạnh thì không tồi chút nào, ngược lại cậu có thể truyền cảm hứng cho anh.
Vẫn đang ngắm nhìn người yêu lại đột ngột bị tiếng tin nhắn điện thoại vang lên làm phiền. Tin nhắn đến liên tục anh phải nhanh tay tắt âm thanh đi để không ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu. Nhưng xem ra Trình Nhiên đang ngủ rất ngon, không có dấu hiệu bị đánh thức.
Thiệu Dịch Xuyên không có ý nhiều chuyện nhưng điện thoại đã truyền đến một cuộc gọi, anh liếc mắt nhìn màn hình là Hàn Lâm gọi đến bằng tài khoản Wechat. Bây giờ anh mới nhớ ra một chuyện, điện thoại của Hàn Lâm đang ở đây. Anh đoán được một chút mục đích mà người này gọi cho Trình Nhiên.
Thiệu Dịch Xuyên suy nghĩ một chút rồi nhấn nút nghe.
'Trình Nhiên!! Sao cậu không nhận tin nhắn của tôi!? Làm ơn trả điện thoại cho tôi, tôi không thể sống thiếu điện thoại được. Tôi đang ngồi trước cửa nhà cậu, mau xuống đây!"
Đợi cho tiếng nói trong điện thoại dứt anh mới lên tiếng, "Trình Nhiên đang ngủ."
Hàn Lâm ở bên kia: '....' Vậy đây là ai nhỉ?
"Tôi là Thiệu Dịch Xuyên. Cậu đang muốn lấy lại điện thoại đúng không? Có biết khu nhà mà tôi đang ở? Chung cư Champion tòa A."
'Chung cư Champion tòa A, khu nhà ở của Grunt đang ở...' Hàn Lâm máy móc nói theo.
Khi xe của Hàn Lâm đến nơi chỉ cần một cuộc gọi Thiệu Dịch Xuyên đã đi xuống đại sảnh. Hàn Lâm cùng quản lý của mình trợn tròn mắt khi nhìn thấy một người đàn ông anh tuấn mặc một bộ quần áo thoải mái ở nhà, mái tóc đen tự nhiên không một chút vuốt keo, rất dễ để nhận ra đó là Grunt vì anh không mang khẩu trang.
Thiệu Dịch Xuyên tay cầm một chiếc điện thoại mang ra tận xe cho Hàn Lâm, "Của cậu."
"Vâng....Cảm ơn tiền bối." Hàn Lâm mạn phép hỏi nhỏ, "Trình Nhiên đâu rồi ạ?"
Anh rất thản nhiên trả lời, "Cậu ấy vẫn đang ngủ. Có việc gì nữa không?"
Hàn Lâm: "Không, hoàn toàn không có việc gì cả. Cứ để cho cậu ấy ngủ đi ạ."