Những ngày sau đó Dương Thiên Bác đều bên cạnh Lạc Linh Lung. Ở gần cô gái này anh thấy thật bình yên làm sao, ít nhất thì anh cũng hưởng thụ được cảm giác hạnh phúc, không phải sống trong đề phòng, tay chân cũng không cần phải nhuốm đầy máu đỏ.
Dương Thiên Bác ngồi xuống sofa, anh vừa tắm xong, tóc ướt cũng không thèm sấy khô tóc mà ra đó ngồi, tay cầm chai soda uống hết sức thản nhiên.
Lạc Linh Lung đi làm về thấy thế thì thở dài, cô vào phòng cầm khăn ra rồi từ phía sau lau khô tóc cho anh.” Anh muốn bị cảm lạnh sao?"
Dương Thiên Bác không đáp, chỉ đang vui vẻ hưởng thụ cảm giác được cô lau khô tóc cho. Hình như ai đó đang bắt đầu sống như một đứa trẻ lên ba, bắt đầu dựa dẫm vào Lạc Linh Lung rồi.
“Anh thật là" Cô thở dài, lau tóc xong thì đi lấy máy sấy tóc sấy khô cho anh. Xong việc, Lạc Linh Lung vừa bỏ máy sang một bên thì anh lao đến ôm lấy cô.
Rồi, đến giờ những nhẽo với Lạc Linh Lung nữa rồi. “Chúng ta ra ngoài chơi được không?”. Anh hỏi.
Lạc Linh Lung nhìn anh, mấy ngày nay đám người kia hình như đã đi khỏi đây. Có vẻ như không còn tìm tung tích của anh nữa, tình hình hiện tại xem ra ổn rồi, ra ngoài có vẻ cũng an toàn.
“Được, nếu anh muốn" Cô xoa đầu anh.
“Hoan hô".
“Cuối cùng cũng được đi dã ngoại rồi".
Lạc Linh Lung bật cười, trông anh bây giờ khác xa với những ngày trước. Cô đẩy anh ra rồi bảo: ” Ngày mai là thứ bảy, em sẽ đi mua đồ về làm đồ ăn đem đi. Cuối tuần này anh và em cùng nhau ra ngoài nhé?".
“Tuân lệnh, tất cả đều nghe theo Lạc tiểu thư đây".
Lạc Linh Lung mỉm cười, trông anh vui thế kia cũng làm cô vui lây. Cô có thể làm gì đó làm cho anh vui và cảm nhận ấm áp, xem ra cô đã giúp ích được gì đó cho cuộc đời của Dương Thiên Bác tốt hơn.
Ngày hôm sau.
Lạc Linh Lung đẩy xe trong siêu thị, Dương Thiên Bác đang rất mong chờ chuyến đi ngày mai, cô nghĩ nên làm gì đó thật ngon để đem ra ngoài dùng bữa trưa cùng anh cho hợp tình hợp lý. Lạc Linh Lung vừa đi vừa nghĩ, không cẩn thận đẩy xe đụng trúng vào người phía trước, cô giật mình vội cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi xin lỗi"
Cô gái kia quay người lại, vẻ mặt có chút không vui: ” Cô không nhìn đường à?”.
“Ô, ai thế kia?”.
“Lạc Linh Lung sao? Con nhỏ xấu xí ngày nào đây mà".
Lạc Linh Lung đứng bất động, giọng nói này có phải là?
Cô ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là quản lý cũ của nhà hàng trước kia cô làm. Khi ấy Lạc Linh Lung đi làm thêm ở bên ngoài, xui thay lại gặp trúng cấp trên là người phụ nữ trước mắt đây. Do cô không xinh đẹp, lại chẳng biết ăn nói, cộng thêm việc cứ lo sợ luôn cúi đầu xuống đất nên bị cô ta ức hiếp mãi, việc gì cũng đổ lên đầu cô bắt Lạc Linh Lung làm hết.
Mà Lạc Linh Lung cũng nhút nhát không dám chống đối. Nhưng đến khi cô không thể làm nổi nữa thì nghỉ việc ở nơi đó, từ đó cũng chẳng gặp lại cô ta.
Hôm nay đúng là số nhọ, gặp lại nhau...
Mặc dù cô chẳng muốn chạm mặt như thế chút nào cả! “Trông cô vẫn như thế nhỉ?".
“Vẫn quê mùa như vậy, cô không soi gương sao? Bản thân xấu xí như vậy ra đường sẽ dọa chết người ta đó".
Lạc Linh Lung nghe những lời đó chỉ biết siết chặt tay, cô biết mình không xinh đẹp, những lời như thế này cô cũng đã nghe rất nhiều rồi.
“Cô ấy không xinh đẹp có liên quan gì đến cô à?".
Dương Thiên Bác bất ngờ đâu ra xuất hiện, anh đưa tay khoác lấy vai cô, đứng nhìn cô gái miệng lưỡng chanh chua trước mặt.
Anh đã đi theo sau Lạc Linh Lung nãy giờ, vốn không muốn cho cô phát hiện mình theo dõi cô, nhưng mà tình thế bất bình như vậy anh thấy thật ngứa mắt, đúng là chỉ muốn bước ra ra mặt dạy cho cô gái này một bài học.
Có thể sỉ nhục một người khác, bàn luận về nhan sắc họ ra sao? Đâu phải ai sinh ra cũng xinh đẹp, cũng đâu ai luôn may mắn có được hạnh phúc và may mắn chứ? “Thiên Bác?”.
Tần phu nhân mấy nay không thấy Dương Thiên Bác xuất hiện. Phía con trai bà cũng đã có động tĩnh, hình như thằng bé đang tìm hiểu cái gì đó.
Tên Dương Thiên Bác này, với tình hình hiện tại lại bốc hơi một cách bất bình thường như thế. Thằng nhóc đó muốn hâm dọa bà sao?
Không được sống chết gì bà cũng không thể để Dương Thiên Bác phản mình, thằng nhóc đó biết quá và nắm giữ quá nhiều bí mật. Nếu như nó nói toàn bộ sự thật cho Tần Chí Khương con trai bà nghe biết hết mọi chuyện thì...
Bà sẽ mãi mãi không thể nhìn mặt con mình nữa.
Tần phu nhân lấy điện thoại ra, bà gọi cho Dương Thiên Bác nhưng đầu dây đã sớm thuê bao.
"Chết tiệt"
Dương Thiên Bác này rõ ràng cố ý, cuối cùng nó muốn gì chứ?
Ở bên cạnh bà, ngoan ngoãn làm cánh tay phải cho Tần phu nhân này không phải quá sung sướng sao? Bà cũng không ngược đãi gì Dương Thiên Bác mà?
Vệ Khanh được Dương Hi Văn nhờ tìm thân phận và quá khứ của Dương Thiên Bác. Đúng là khó khăn cho anh, phải mất một thời gian dài mới tìm rõ được.
Cuối cùng cũng có chút manh mối, Vệ Khanh ngồi đọc qua một lúc thì hơi bất động, anh liền cầm điện thoại lên gọi cho Dương Hi Văn.
“Anh gửi mail cho em về thân phận của Dương Thiên Bác, em mau xem đi".
Dương Thiên Bác nắm tay Lạc Linh Lung trên phố. Anh vừa giải quyết cô gái khó ở kia xong, cô ta bị sát khí của anh tỏa ra dọa cho sợ xanh mặt rồi, sau này không dám động vào Lạc Linh Lung nữa đâu.
"Thiên Bác anh theo sau em sao?”.
Dương Thiên Bác dừng chân lại, anh kéo cái mũ của mình xuống che nửa mặt lại, anh lí nhí trong họng:” Đúng vậy ".
“Sao vậy? Sao anh phải đi theo em chứ?".
“Tôi sợ em gặp nguy hiểm" Dương Thiên Bác nói. Anh sợ người của Tần phu nhân biết chuyện hay Tần Chí Khương để ý đến cô, sợ họ làm tổn thương Lạc Linh Lung nên mỗi khi cô ra khỏi nhà anh liền theo sau cô, chắc chắn cô an toàn đến chỗ làm rồi mới an tâm quay lưng về nhà.
Lạc Linh Lung mỉm cười, không ngờ anh lại nghĩ đến an nguy của cô như thế. Bản thân cô còn không để ý đến nó, mặc dù cô biết mình đang đâm vào ổ kiến lửa đó chính là có liên quan đến Dương Thiên Bác, dính dáng và ở cùng người đàn ông này không sớm thì muộn cũng gặp nguy hiểm.
Cô biết nhưng cô muốn làm liều, cô muốn ở bên cạnh anh. Một chút cũng không muốn rời xa, không muốn bỏ Dương Thiên Bác cô độc mãi mãi trong cuộc sống này.
“Thiên Bác...em làm cơm nắm cho anh ăn nhé?".
Ngày hôm sau.
Dương Thiên Bác và Lạc Linh Lung cùng nhau lên tàu điện. Anh phụ trách cầm đồ và cơm hộp theo, cả hai có thể bắt taxi nhưng Lạc Linh Lung muốn trải nghiệm cảm giác đi tàu điện như thế nào nên đã bảo Dương Thiên Bác đi cùng.
Hôm nay cũng may tàu điện không đông người, anh và cô cạnh nhau, Lạc Linh Lung háo hức mong chờ đến nơi sớm, Dương Thiên Bác cũng thế.
“Anh có vui không?”.
Lạc Linh Lung hỏi.
"Có chứ, rất vui".
"Tôi rất háo hức".
“Em cũng vậy".
Dương Thiên Bác nhìn Lạc Linh Lung đang mỉm cười, tôi xin lỗi em, khoảng thời gian ngắn ngủi này đã có em xuất hiện bên cạnh tôi.
Nhưng kết thúc chuyến đi này...có lẽ Dương Thiên Bác tôi phải tạm biệt Lạc Linh Lung em rồi!