Để tránh phiền phức Yên Tâm Li đổi chỗ làm, Tần Chí Khương cũng sợ mẹ mình đến làm phiền cô nên đã giúp cô tìm nơi khác để bà ấy không tới tìm cô hỏi chuyện.
Tần Chí Khương ngày ngày theo sau Yên Tâm Li để bảo vệ cô, anh cứ lo mẹ mình sẽ manh động...
Sợ thật.
Bà mà ra tay thì anh hay ba đều không đoán trước được, phụ nữ thật sự đáng sợ...
Với tính cách của mẹ anh nữa, muốn ngăn muốn cản cũng không biết lúc nào để việc xấu đừng xảy ra. Trước giờ bà hành động đều im lặng, một sự yên tĩnh đến lạ khiến người ta sợ giật cả mình.
Tần Chí Khương ngồi trong xe hút thuốc, anh nhìn về phía nhà hàng nơi Yên Tâm Li đang làm đó. Cô đã đồng ý bỏ công việc ở quán bar và đến đây làm, đây vốn là nhà hàng của anh nhưng Tần Chí Khương đã bảo mọi người giữ bí mật, không cho cô biết. Cô có tự tôn của mình, anh hiểu rõ. Anh không nên dùng tiền để chiếm trọn lấy cô, Yên Tâm Li trước giờ là một người biết phấn đấu và cố gắng, cho dù chuyện gì đi nữa cô vẫn không gục ngã mà đi tiếp về phía trước.
Dùng đồng tiền để mua rẻ linh hồn lẫn thể xác của cô, chẳng khác gì Tần Chí Khương đang hủy hoại một cô gái tốt.
Anh muốn giúp cô, tuy chỉ là những việc nhỏ nhặt như vậy nhưng anh biết nó lại rất to lớn với cô. Công việc ở đây của cô anh vẫn cho quản lý sắp xếp đúng vị trí của Yên Tâm Li cần làm, anh chỉ âm thầm quan sát ở phía sau thôi.
Nhưng làm việc ở đây anh yên tâm hơn nhiều, nó nằm trong kiểm soát của anh, còn nữa...
Nơi quán bar kia quá nguy hiểm với Yên Tâm Li. Cô lại xinh đẹp như vậy, nói trắng ra đàn ông nhìn vào đều chú ý đến nhan sắc của cô và thân hình quyến rũ đó, Yên Tâm Li có sức hút cực kì làm cho ai cũng nhìn ngó đến.
Tần Chí Khương sợ ..anh không muốn và không thích có những bàn tay động chạm vào cô.
Anh thật sự ghét bản thân mình, tại sao không gặp lại cô sớm hơn chứ?
Yên Tâm Li đã lặn lội ở nơi đó suốt thời gian dài như vậy mà.
Yên Tâm Li làm xong công việc ở nhà hàng thì về nhà, Tần Chí Khương lại đến đón cô. Gần đây anh hay bỏ bê công việc để bảo vệ cô từ phía sau, Yên Tâm Li biết, nhưng cô không nói. Anh muốn đi theo sau cô cũng không thể cấm cản, cô thấy mình càng cản anh thì anh cũng không nghe đâu, có khi liều mạng đi theo cô sẵn sàng đối đầu với tất cả mọi người nữa ấy chứ.
Giờ này cũng đã trễ, cô vào xe, nhìn mấy bịch lớn nhỏ ở phía sau thì nhìn anh.
“ Tôi đói rồi, em có thể đến nhà tôi nấu gì cho tôi ăn không?”.
" Dù gì giờ này về nhà cũng làm phiền đến em và mẹ em mà ".
Yên Tâm Li nhìn anh, chẳng phải anh đã tính trước hết rồi sao? Phiền hà cái gì chứ?
Diện lí do để đưa cô về nhà là giỏi. Nhưng mấy ngày nay anh cứ thúc trực bên ngoài để bảo vệ cô, Yên Tâm Li cũng không trách anh được, đành thưởng cho anh, chiều theo ý anh lần này đi? “ Được rồi, tôi cũng đói".
Yên Tâm Li nói.
Tần Chí Khương đạt được mục đích thì cười vui vẻ, hớn ha hớn hở cho xe quay đi. Cứ thế cả hai lại về nhà của Tần Chí Khương.
Yên Tâm Li đứng trong bếp nấu đồ ăn tối, còn Tần Chí Khương cứ ngồi đó nhìn cô.
“ Đừng có nhìn nữa, anh đi tắm đi “
Yên Tâm Li nói, anh cứ nhìn chằm chằm ở phía sau làm cô không thể tập trung làm món được. Cứ thấy khó chịu làm sao ấy...
“ Đã rõ " Tần Chí Khương ngoan ngoãn đứng lên đi về phòng tắm, Yên Tâm Li đứng lắc đầu nhìn anh, đây chính là người bạn học cùng lớp với cô trước đó đấy sao?
Tần Chí Khương bước vào phòng tắm, anh cởi áo sơ mi ra, nhìn tấm lưng của mình qua gương.
Nó lại đau rồi.
Yên Tâm Li ngoài kia rất nhanh đã nấu xong, thấy anh chưa ra cô vào phòng gọi anh. Vừa đi vào thì thấy Tần Chí Khương bước ra, trên người chỉ quấn khăn tắm che nửa thân dưới, với tình huống này người ta sẽ ngại ngùng, nhưng còn Yên Tâm Li thì đứng đơ ra.
“Em ra ngoài đi “ Tần Chí Khương nói nhỏ, anh quay lưng lại với cô.
Yên Tâm Li run rẩy, cô tiến đến, ôm lấy anh từ phía sau. " Những vết sẹo trên lưng là sao?”.
Tần Chí Khương im lặng, anh không đáp, những thứ này anh vốn không để người ngoài biết. Kể cả ba anh, ông cũng chưa hề biết đến sự tồn tại của những vết sẹo trên lưng anh.
Yên Tâm Li bật khóc, cô nói:" Có phải là do mẹ anh gây ra phải không?".
“Ừm...là bà ấy đánh tôi “ Tần Chí Khương nói nhỏ.
Yên Tâm Li bàng hoàng, một người mẹ có thể xuống tay với con trai mình như thế sao.
Anh xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt cô” Có phải đáng sợ lắm không?”.
Yên Tâm Li vội lắc đầu, cô nói:" Không, không đáng sợ chút nào".
Cô chạm tay vào mặt anh, nói:" Chí Khương, anh đã sống quá cực khổ rồi" .
Tần Chí Khương nắm lấy tay cô, anh áp mặt mình vào lòng bàn tay chứa đầy hơi ấm và mang lại hạnh phúc cho anh. Phải rồi, bây giờ anh đã được sưởi ấm rồi.
Mẹ anh là người nghiêm khắc, điều đó ai cũng biết nhất là những người trong nhà. Những trận đòn roi bà giáng lên người anh họ đều thấy đều biết, có người từng chạy vào ngăn cản bà cuối cùng lại bị bà đánh chung với anh.
Từ trước đến nay anh cũng không phản kháng. Hồi bé chỉ cần anh làm sai một việc nhỏ, hay điểm kém, học không tốt bà đều dùng những đòn roi giải quyết vấn đề với anh.
Cứ như thế mà Tần Chí Khương ngày ngày đứng lên. Lúc thi vào trường cấp ba, do ngày thi anh không khỏe nên đã làm sai một bài toán, và thế là mất vị trí thủ khoa mà bà đặt ra sẵn. Khi ấy mẹ anh biết kết quả liền tức giận, bà không vui khi thấy con trai mình đứng thứ hai, đứng sau người khác. Lúc đó bà còn mắng anh đang làm bẻ mặt nhà họ Tần, là đứa con trai duy nhất của nhà này thì phải làm cho cái họ Tần thật sáng giá trong mắt người khác.
Nhưng cái đó vốn dĩ là suy nghĩ của bà, chứ không phải của anh.
Anh đâu hề muốn làm những chuyện đó, anh không muốn đến lớp học thêm, còn phải gặp gia sư ở nhà. Một ngày ngủ đủ tám tiếng đó là chuyện chỉ có nằm mơ thôi, anh ngày ngày đêm đêm cữ khổ luyện với những môn tự nhiên.
Đến cả muốn ngủ lắm cũng không dám chợt mắt, bởi vì mẹ anh không cho phép. Những kì thi quan trọng bà đều quản chặt anh hơn bình thường, chữ ngủ lúc đó anh cũng không biết viết sao nữa, việc ăn uống cũng dần dần mất khẩu vị.
Những trận đòn roi thì chẳng giảm đi bao nhiêu, có lần bà xuống tay quá mạnh gây ra mấy vết sẹo lớn trên lưng anh, cũng vì bị thương quá nghiêm trọng nên anh phải nhập viện gần một tháng. Khi ấy người ta có thể thấy đau khổ, nhưng anh lại biết ơn quãng thời gian đó, vì bản thân anh được nghỉ ngơi, không cần phải đối diện với những kiến thức hay áp lực bà đặt ra nữa.
Bị thương đến nằm trên giường, anh còn nghĩ mình mất nửa cái mạng rồi chứ. Lúc đó Tần Chí Khương đã có suy nghĩ hay là chọc mẹ anh giận thêm một chút, để bà đánh anh, anh có thể nhập viện trốn tránh với mọi thứ ngoài kia?
Anh thật sự mệt mỏi, thời gian đó nó quả là khủng hoảng với anh.
Yên Tâm Li ôm lấy anh bật khóc, nghe anh nói những lời này không thể không bất ngờ. Thì ra Tần Chí Khương lạnh lùng không bạn bè trước kia chỉ vì mẹ mình quản chặt, đến cả thở và thấy thoải mái anh cũng không có được làm sao có thể kết bạn với ai nữa được chứ?
“ Chí Khương…”.