Bị La Đông Dương nói trúng khiến Vệ Khanh hết sức kích động. Anh ngồi trong xe siết chặt vô lăn, cứ nghĩ đến Mộ Tần liền tức giận mà không ai hiểu được lý do.
Cuối cùng thù hận gì giữa anh và Mộ Tần khiến mọi chuyện càng lúc càng tồi tệ như này chứ?
Buổi tối, Mộ Tần trở về nhà như thường. Anh vẫn còn nghĩ đến người đàn ông hồi ban sáng, anh muốn biết anh ta là ai, trông có vẻ như anh và người đó đã từng gặp nhau ở đâu rồi vậy. Mộ Tần về phòng tìm cô, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm anh không nói gì bỏ áo vest ra ngồi xuống giường đợi cô tắm xong.
Mười lăm phút trôi qua.
Mộ Tần nhìn đồng hồ, cảm thấy nãy giờ hơi lâu. Anh đứng dậy, đi đến gõ cửa" Hi Văn, em không sao chứ?”.
" Tôi...tôi không sao "
Ở bên trong, Hi Văn khó nhọc đáp lại anh. Cô nhìn vũng máu mà mình vừa nôn ra, Dương Hi Văn vội vàng mặc quần áo, cố gắng rửa sạch hết những vết máu ấy. Nhưng cô chưa đứng vững được bao lâu thì lại ngã xuống, ôm cổ không ngừng nôn ra.
Mộ Tần đứng bên ngoài đợi càng lúc càng sốt ruột" Hi Văn, em đang giấu tôi cái gì phải không?”.
Không thấy bên trong có ai đáp, anh vội đẩy cửa đi vào. Nhìn thấy Dương Hi Văn nằm trên sàn bên cạnh chỉ toàn là máu tươi mà anh hoảng hồn, Mộ Tần gấp ga gấp gáp chạy đến đỡ Dương Hi Văn ngồi lên.
“Hi Văn, Hi Văn, em làm sao vậy? Em làm sao vậy?"
“ Mộ Tần...đau...đau lắm." Dương Hi Văn nắm chặt lấy tay anh rồi bảo, cổ họng cô đau lắm, cứ như bên trong có cái gì đó vừa cắn vừa xẻ lấy nó vậy.
“Khó...khó thở lắm..."
Hai tay Mộ Tần run rẩy, anh cố giữ bình tĩnh ôm Dương Hi Văn chạy ra ngoài. Tình hình không mấy khả quan, trong đầu anh bây giờ chỉ nghĩ đến việc tới bệnh viện mà thôi.
"Hi Văn, cố lên, đừng làm tôi sợ...em sẽ không sao đâu "
"Đừng có ngủ... đừng có ngủ..."
Dương Hi Văn được đẩy vào phòng cấp cứu, Mộ Tần ngồi bên ngoài nhìn hai tay đầy máu của cô. Lúc sáng không phải cô còn rất tốt sao? Quản gia cũng nói hôm nay cô đã ra ngoài, khi trở về tâm tình cũng rất tốt mà, sao lại nôn ra nhiều máu thế này? Hứa Chính và Lập Nghị biết tin liền chạy đến, thấy người Mộ Tần toàn máu cả hai người họ hơi sốc.
"Xảy ra chuyện gì? Hai người bị truy đuổi sao?” Lập Nghị vội hỏi.
Mộ Tần lắc đầu.
“ Cô ấy...bất ngờ nôn ra máu" Mộ Tần nói.
Hứa Chính và Lập Nghị nhìn nhau, đang yên đang lành lại bị như thế này là sao chứ?
Sao chỉ mới yên ổn được một thời gian thì lại gặp chuyện thế này.
Tô Dược bước ra sau vài giờ đồng hồ, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng.
"Cô ấy trúng cực độc rồi “ Tô Dược bảo.
Mộ Tần nghe xong đứng cũng không muốn vững, cực độc, làm sao mà trúng độc cơ chứ? Lúc anh về nhà cô và anh cũng chưa dùng bữa tối mà, vả lại mấy nay đồ ăn của cả hai đều là do cô nấu. Không thể nào có chuyện cô tự hạ độc hại mình được, trừ phi...
"Bây giờ tôi chỉ có thể duy trì tính mạng của cô ấy mà thôi, nếu không có thuốc giải Hi Văn sẽ... “ Tô Dược nhìn Mộ Tần bảo.
Mộ Tần lảo đảo ra phía sau cũng may Hứa Chính đỡ lấy nếu không thì ngã rồi. Bất ngờ trúng độc như vậy thì anh lấy đâu ra thời gian và phương án đi tìm thuốc đây?
Điện thoại đột nhiên vang chuông, mọi người nhìn nhau. Là điện thoại của Mộ Tần?
Mộ Tần lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện số lạ. Anh bắt máy, muốn biết là ai gọi cho mình vào lúc này.
[ Có phải cô ta đã trúng độc rồi đúng không?]
"Mày là ai?” Mộ Tần lập tức hỏi.
Tô Dược liền ra hiệu bảo Mộ Tần mở loa ngoài lên cho mọi người cùng nghe.
[ Tao chính là người hạ độc cô ta đó]
Mộ Tần nghe xong thì tức điên, thằng khốn.
"Mày muốn làm gì tao cũng được, tại sao phải nhằm vào cô ấy chứ?"
[ Bởi vì cô ta phản bội tao, bởi vì cô ta là người của mày]
[ Mày yên tâm, thuốc độc đó sẽ giày vò cô ta suốt ba ngày, sau ba ngày không có thuốc giải cô ta sẽ chết ]
"Mày...mày muốn gì chứ?" Mộ Tần càng mất bình tĩnh, ba ngày, chỉ trong chốc lát vừa rồi anh đã thấy cô đau đớn như vậy, còn kéo dài thêm Dương Hi Văn sẽ sống không bằng chết mất thôi.
| Tao muốn gặp mặt mày, chúng ta giải quyết rõ nhé? |
Mộ Tần nhìn Dương Hi Văn nằm trên giường bệnh, không ngừng nhăn nhó vì đau đớn, mặt cũng sớm biến sắc. Anh ngồi xuống, nắm lấy tay cô.
“ Tôi sẽ cứu em, đừng sợ".
Anh hôn lên trán cô rồi nói, anh nhất định sẽ bảo vệ cô tốt.
Tô Dược nhìn Mộ Tần, trong lòng hơi lưỡng lự không biết nên ngăn cản bạn mình hay không. Cuộc gọi kia chưa chắc là chính xác hay không, nếu như sơ xuất anh sợ Mộ Tần sẽ gặp chuyện, nhưng nếu cần tên này thì anh nghĩ cũng không phải là chuyện dễ.
“Mộ Tần " Một lúc chần chừ thì Tô Dược cũng chịu lên tiếng.
“ Tôi sẽ không sao đâu” Mộ Tần biết Tô Dược đang nghĩ gì. Làm bạn bao năm Tô Dược lo lắng cho anh cũng là chuyện thường, nhưng anh không thể ích kỷ mà đứng trơ mắt nhìn Dương Hi Văn chết dần chết mòn trước mặt mình được.
Lập Nghị đi cùng Mộ Tần, cả hai rời khỏi bệnh viện đến địa điểm mà tên kia đã báo qua điện thoại trước đó.
Còn Tô Dược và Hứa Chính được phân ở lại chăm sóc cho Dương Hi Văn, Hứa Chính bảo vệ cô, còn Tô Dược trực bên cạnh đề phòng Dương Hi Văn có triệu chứng khác xảy ra.
Anh nhìn Dương Hi Văn, từ khi cô xuất hiện bao nhiêu sóng gió ập đến. khiến con người như Mộ Tần cái gì cũng bỏ, cái gì cũng làm trái nguyên tắc từ trước đến nay. Biến một con người chỉ có chém giết và đấu tranh thành người có trái tim ấm áp, đã biết yêu đương là như thế nào.
Anh rất vui, nhưng mà...
“Tô Dược" Lưu Ly đến thăm Dương Hi Văn, cô cũng biết chuyện xảy ra vừa rồi. Biết anh đang lo lắng điều gì, cô nghĩ mình nên đến một chuyến làm chỗ dựa tinh thần cho anh, khiến anh an tâm phần nào hơn.
Tô Dược thấy Lưu Ly như tiếp thêm sức mạnh, anh đi đến ôm lấy cô vào lòng mình, cuối cùng cũng được sạc pin rồi.
" Dược, không sao đâu"
" Đó là Mộ Tần mà, chúng ta quen biết anh ta cũng đã lâu rồi, con người Mộ Tần ra sao không phải người làm bạn như anh biết rõ nhất sao?" Lưu Ly dịu dàng nói.
“Anh biết, nhưng anh vẫn không thể an tâm được ".
Lưu Ly vỗ lưng anh, Tô Dược lo lắng nhưng lại không dám ngăn cản. Chắc hẳn anh đấu tranh với chính bản thân mình nhiều lắm mới nhắm mặt đưa ra quyết định như vậy.
"Không sao đâu, em tin sẽ không sao đâu".
Hứa Chính đứng cạnh đưa tay lên trán, mặc dù kẻ thù cuối cùng cũng lộ diện rồi. Nhưng sao anh có cảm giác vẫn có cái gì đấy sắp ập đến vậy chứ...
Anh nhìn Dương Hi Văn, cuối cùng anh đã lãng quên cái gì? Anh bỏ lại cái gì ở phía sau sao?
Hứa Chính cố gắng nghĩ tiếp, nhưng mãi vẫn không nghĩ ra là cái gì, chỉ biết trong lòng một lúc càng thấp thỏm không yên. Làm sao đây?
" Chết tiệt thật mà".