Lập Nghị buông tay ra để Dương Hi Văn ngã ra đất, anh bỏ cô đó rời đi. Nhìn vào đôi mắt cô nhóc này anh thấy mình của trước kia.
" Chết tiệt" Lập Nghị quát to rồi đến thư phòng, giúp việc ở bên ngoài cũng chạy vào đỡ cô lên, người thì thu dọn bãi chiến trường, người thì đỡ Hi Văn lên đi tắm.
Dương Hi Văn như một con búp bê chỉ im lặng đi theo họ, một chút cũng không làm trái lại, chẳng giống khi ở cạnh Lập Nghị chút nào cả.
Khuya, Hi Văn đã kiệt sức hoàn toàn, cô nằm co mình như con tôm luộc ở dưới sàn. Lập Nghị trở về phòng, thấy cô ngủ dưới sàn thì anh ngó lơ, anh tiến đến giường của mình rồi ngã lưng xuống, mặc kệ cô đang chịu lạnh nằm dưới sàn lạnh lẽo kia.
Lập Nghị lăn qua lăn lại, không thể không chú ý đến Dương Hi Văn, anh xuống giường bắt đầu tiến gần đến chỗ cô.
Nhìn Hi Văn đang ngủ nhưng gương mặt cô cứ nhăn nhó, anh thấy làm lạ, cúi sát xuống thì nghe cô đang nói mớ gì đó.
" Bà ngoại...bà ngoại..."
Lập Nghị ngồi bệch xuống, anh đưa mắt nhìn Dương Hi Văn rồi quay lưng lấy cái gối trên giường, tiện tay kéo chăn xuống đắp cho cô.
Kê đầu cô lên gối, anh chống cằm ngắm Dương Hi Văn đang ngủ.
“Bà ngoại...con nhớ bà "
“ Ai cũng...đối xử tệ với con"
Dương Hi Văn vừa nói vừa khóc, Lập Nghị thấy vậy tay chân luống cuống chẳng biết làm sao, anh tìm khăn tay trong túi giúp cô lau nước mắt.
“Thật tình “ Anh lầm bầm.
" Nếu cô không bướng bỉnh tôi cũng đâu ngược đãi cô " Anh lẩm bẩm.
Lập Nghị cứ ngồi đó, nhìn một hồi lâu. Tính tình anh dễ nóng nảy, lại không thích có người làm trái lời mình, cô lại chọc giận anh vì thế hồi chiều anh mới mạnh tay như vậy.
Nhìn sơ anh cũng đoán được Dương Hi Văn chẳng phải tiểu thư đài cát nhà nào cả, đưa mắt ngó qua cũng thấy rõ bàn tay này làm qua nhiều việc vất vả. Lập Nghị lấy trong túi ra một tuýp kem dưỡng tay, anh kéo tay Dương Hi Văn ra rồi nhẹ nhàng bôi lên. Dương Hi Văn cảm giác như ai chạm vào mình liền nhăn nhó mặt mũi hơn, anh liền dừng lại sợ cô nhóc này tỉnh lại.
“Thật tình".
“Chẳng biết cô từ phương nào đến mà... “
Lúc anh siết cổ cô, nhìn vào đôi mắt sắp rơi lệ đó, anh thấy rõ sự tuyệt vọng của Dương Hi Văn ra sao. Nó giống như anh của trước kia vậy, khi mẹ anh – người yêu thương anh và hiểu anh nhất trên đời đã bỏ anh rời xa thế giới này chỉ vì căn bệnh tim. Khoảng thời gian mẹ mất anh thấy mình như bị tất cả bỏ ở phía sau, chẳng còn ai tốt với mình nữa, chỉ muốn đi theo mẹ cho xong.
Lúc đầu cứ nghĩ cô giống như những người phụ nữ mình từng gặp qua, ấy vậy mà sự bướng bỉnh của cô cho anh thấy rõ cô không giống họ.
Chỉ là một cô nhóc chưa trưởng thành, suy nghĩ chưa đến đâu. Cô đã làm gì mà Mộ Tần lại giữ bên cạnh và được xem trọng như vậy chứ?
Lập Nghị thở dài, anh chỉ là muốn chọc giận Mộ Tần mà thôi. Cô gái này... không nên giữ ở đây lâu. Nếu không Mộ Tần kia sẽ đến phóng hỏa nhà anh mất.
Ba ngày sau.
Mộ Tần bắt đầu đứng ngồi không yên, anh không thể ăn ngon, tên nhóc đó liệu có làm đau cô không? Mộ Tần không nhịn được nữa, anh lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu An - đàn em thân cận của mình.
“ Mau kêu gọi người đến đây cho tôi “
Không được rồi, anh chỉ muốn nhìn thấy Dương Hi Văn thôi, anh không muốn cô ở cùng một chỗ với Lập Nghị nữa.
Lập Nghị ở công ty, suy nghĩ đến việc đưa Hi Văn trở về với Mộ Tần. Ba ngày nay cô chẳng chịu ăn uống gì, ép lắm cũng chỉ nuốt được một ít, nếu cứ thế này sẽ mất mạng mất.
Anh lái xe về Lập gia, nếu còn không đưa Hi Văn về với Mộ Tần anh sẽ gây ra tội lớn mất.
Dừng xe trước biệt thự của mình, Lập Nghị tròn xoe mắt nhìn căn nhà đang bốc cháy. Người bên trong đang náo loạn chạy ra, ngó sang bên phải thì lại thấy Mộ Tần và đàn em của anh ta đang đứng đó.
"Mộ Tần?” Lập Nghị thấy khó hiểu.
“Lập Nghị?” Mộ Tần cũng chẳng hiểu vấn đề gì mấy.
" Dương Hi Văn đâu?” Hai người đàn ông đồng thanh nhìn nhau hỏi, bây giờ mới hiểu ra đã quá muộn.
Anh và Lập Nghị nhanh chóng chạy vào trong biển lửa, lúc này chẳng còn hơi sức đâu mà đôi co với nhau, Mộ Tần nói:" Tên khốn, Hi Văn đâu rồi hả?"
“Làm sao tôi biết được chứ? Tôi còn nghĩ anh đến phóng hỏa nhà tôi cơ " Lập Nghị quát lên, cầm xô nước lạnh dội lên người mình.
" Tôi đâu có bị điên, còn chưa cứu được người lại muốn hại người sao?” Mộ Tần cũng xối ướt người mình, anh chạy theo sau.
Lập Nghị nhìn cầu thang đang cháy rụi gần hết, phía trên hoàn toàn đã chìm trong biển lửa rồi. Cô nhóc đó...
Tiếng ho của ai đó vang lên, anh và Lập Nghị liền chú ý đến, cả hai chạy lại thì thấy một nữ giúp việc đang gục mặt ở đó, tay bịt miệng để tránh hít khói độc nhiều.
"Đưa cô ấy ra ngoài đi " Mộ Tần nói.
" Anh làm sao biết cô nhóc ấy ở đâu?” Lập Nghị đỡ nữ giúp việc lên rồi nói. Mộ Tần ngẩng đầu nhìn phía trên đã cháy rụi, anh nói:" Tôi có
cảm giác cô ấy ở gần đây ".
" Mau đưa cô gái đó ra khỏi đây đi "
Lập Nghị nhìn Mộ Tần, anh cũng chẳng có cách nào cả. Bế nữ giúp việc trong tay rồi lao ra ngoài, để lại Mộ Tần ở trong đám cháy to thế này.
Mộ Tần từ từ tiến vào trong, lửa ngày càng lớn, anh hi vọng Dương Hi Văn sẽ không sao" Hi Văn, cô ở đâu?”.
“ Hi Văn, tôi xin lỗi"
“Hi Văn, tôi đến cứu cô đây"
Mộ Tần gọi tên cô, hi vọng Dương Hi Văn đáp lại mình. Đứng im hồi lâu, cuối cùng cũng có giọng nói cất lên. " Tôi...tôi ở đây...".
Mộ Tần nghe thấy liền chạy đến, thấy Dương Hi Văn đang mắc kẹt ở trong góc, anh liều mình chạy vào ôm lấy cô. "May quá...may quá rồi “ Thấy cô, anh thở phào nhẹ nhõm.
Dương Hi Văn cũng ôm lấy anh, chưa hạnh phúc được bao lâu thì thanh gỗ trên trần nhà sắp rơi xuống, thấy thế cô liền hoảng hốt phản ứng nhanh nhất có thể ôm anh lăn sang một bên.
Rầm.
Thanh gỗ kia rơi xuống, Mộ Tần được cô cứu lấy một mạng, nhưng Dương Hi Văn đã ngất đi trong lòng anh rồi.
"Hi Văn...".
Anh sợ hãi, kí ức kinh hoàng lúc bé hiện lên. Anh vội cõng cô trên vai, dùng hết tốc lực chạy ra ngoài. Thấy anh và Dương Hi Văn an toàn trở ra, Lập Nghị thở nhẹ, ngồi bệch xuống đất.
Mộ Tần đưa Hi Văn lên băng ca xe cấp cứu, anh cũng đi theo, cứ thế rời khỏi đám cháy nhanh chóng.
Bệnh viện.
Dương Hi Văn được đẩy vào phòng cấp cứu, Tô Dược nghe tin cũng chạy đến, thấy người Mộ Tần đều là khói bụi, anh lo lắng hỏi:" Mộ Tần...có chuyện gì sao?".
Mộ Tần gục xuống, anh cúi gầm mặt mình xuống sàn nhà, hai tay run rẩy.
“ Hi Văn...ở trong biển lửa ".
" Giống hệt... năm đó vậy...".